Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 32: Đòi lại những thứ thuộc về cô



Thẩm Nguyệt nhìn căn nhà tráng lệ trước mắt, ký ức cũ đột nhiên tràn về trong đại não. Lúc nhỏ cô từng sống ở đây cùng cha mẹ mình, sau đó hai người họ không may gặp tai nạn qua đời. Vốn dĩ căn nhà thuộc quyền sở hữu của cô, nhưng khi cô còn chưa đủ mười tám tuổi để nhận món quà duy nhất mà cha mẹ để lại này thì đã bị hãm hại tưởng chừng như chết mất xác, Thẩm Triết lập tức nhân cơ hội chiếm lấy nó.

Trước khi giành lại Thẩm thị, cô muốn giành lại căn nhà trước.

Đến chỗ cổng vào, bảo vệ nói với Thẩm Nguyệt:

“Xin chào, tiểu thư, mời cô xuất trình thiệp mời.”

Thẩm Nguyệt mỉm cười, dung nhan xinh đẹp động lòng người:

“Tôi là đại tiểu thư của Thẩm gia, chẳng lẽ vào nhà của mình còn cần thiệp mời sao?”

“Đại tiểu thư không phải đã mất rồi sao? Cô nói nhăng nói cuội gì vậy chứ?” Bảo vệ này hẳn là người mới, hắn không nhận ra Thẩm Nguyệt.

“À, vậy cậu đợi một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho chú Thẩm ra đây. Hay nên gọi em họ Thẩm Na nhỉ?’

Thẩm Nguyệt giả vờ cầm điện thoại lên, vẻ mặt suy tư mà lẩm bẩm. Lúc này, phía sau đột nhiên có một người sửng sốt gọi tên cô:

“Thẩm Nguyệt? Là cậu sao? Là cậu thật sao?”

Một cô gái trẻ trạc tuổi Thẩm Nguyệt lao đến, bảo vệ nhìn thấy cô nàng liền cúi đầu chào hỏi:

“Tô tiểu thư.”

Tô Miễu Miễu kích động đến nỗi nói năng lộn xộn:

“Tôi còn tưởng cậu, cậu không, ôi…”

Cô nàng nắm lấy tay Thẩm Nguyệt rồi quát hai tên bảo vệ:

“Các người dám chặn đường Thẩm gia đại tiểu thư, không cần công việc nữa hả?”

“T-Thật sự là đại tiểu thư sao?” Hai tên vệ sĩ vội vàng sửa miệng. “Là chúng tôi không có mắt nhìn, xin lỗi đại tiểu thư.”

Bọn họ còn hơi mờ mịt, nhưng Tô Miễu Miễu đã nói đến thế mà còn cố chấp cản đường thì không xong.

Thẩm Nguyệt bước chậm theo sau Tô Miễu Miễu, đối với cô gái này, cô thật ra không có ấn tượng gì mấy. Trước kia bọn họ nằm trong nhóm tiểu thư cùng chơi với nhau, chủ yếu là xã giao mà thôi.

Chờ vào được trong sảnh, Tô Miễu Miễu kích động:

“Mọi người đều nói cậu bị tai nạn qua đời, Thẩm gia còn tổ chức lễ tang cho cậu nữa, không ngờ cậu vẫn sống tốt, tốt quá rồi.”

Tô Miễu Miễu vẫn luôn rất thích người bạn này, tuy rằng vì nhiều việc bận rộn nên chưa có cơ hội thân thiết với nhau, nhưng cô nàng cảm thấy Thẩm Nguyệt đáng kết giao nhất trong hội các vị tiểu thư trong Vân Thành.

Mặc dù muốn ở lại thêm một lát, nhưng Tô Miễu Miễu cũng có chuyện cần làm, vì vậy sau khi tay bắt mặt mừng với Thẩm Nguyệt xong liền chạy đi nơi khác.

Bữa tiệc tụ họp vô số người trong giới thượng lưu, dưới ánh đèn chùm tinh xảo, đại sảnh ngập tràn mùi vị xa hoa. Truyện Phương Tây

Thẩm Triết xuất hiện nói vài câu mở đầu, sau đó chúc mừng sinh nhật của con gái mình, lớn tiếng đùa giỡn:

“Con gái tôi nay cũng đã đến sắp đến tuổi lấy chồng rồi, không biết sau này ai sẽ trở thành thông gia với tôi đây.”

Ông ta kín đáo tuyên bố chuyện chuẩn bị gả Thẩm Na ra ngoài, muốn nhìn thử phản ứng của các quan khách bên trong bữa tiệc. Lúc ấy, Thẩm Na mặc váy dài màu trắng mềm mại bước tới. Sâu thẳm trong lòng, cô ta không hề vui chút nào, nhưng vì gia đình thúc ép, cô ta phải cười thật tươi.

Chỉ cần không phải một tên đàn ông vừa già vừa xấu là được, Thẩm Na rất ghét những gã bằng tuổi cha tuổi chú của cô ta mà lại dùng ánh mắt thèm thuồng để đánh giá cô ta.

Khi nhìn xuống dưới sân khấu, Thẩm Na đột nhiên nheo mắt lại. Cô ta kéo góc áo của cha:

“Ba, ba ơi, đó có phải Thẩm Nguyệt không? Cô ta đến làm gì vậy?”

Thẩm Triết nghe nói mà cũng hơi sợ, vội vàng nhìn theo hướng mà con gái nói, sau đó bắt gặp Thẩm Nguyệt đang cười vẫy tay với họ. Ông ta hơi hoảng, thầm nghĩ con nhóc này định gây sự hay sao?

Quả thật, Thẩm Nguyệt đến vì có việc quan trọng. Cô chậm rãi tiến sát về phía sân khấu, sau đó không chờ những người khác phản ứng lại đã bước lên, nhẹ nhàng hỏi mượn micro từ MC.

MC đưa mắt hỏi ý Thẩm Triết, nhưng chỉ thấy ông ta mím chặt môi, hắn cũng chẳng biết làm sao.

“Cảm ơn.” Thẩm Nguyệt trực tiếp cầm lấy micro.

Bên dưới nhìn thấy cô thì bàn tán xôn xao:

“Ai vậy?”

“Trông có chút quen mắt.”

“Đó không phải Thẩm Nguyệt sao?” Có người nhận ra cô sau khi quan sát cô thật kỹ.

Thẩm Triết sợ cô nói gì đó bậy bạ, vội tiến tới rồi nhỏ giọng bảo:

“Này, Thẩm Nguyệt, con về khi nào vậy? Con đến dự tiệc sinh nhật của Thẩm Na phải không? Chú đang nói chuyện với khách của mình, con đột nhiên xông lên như thế là không đúng, xuống trước đi, chúng ta có gì bàn sau cũng được.”

Mặc kệ ông ta, Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng cất giọng:

“Xin chào tất cả các vị khách quý, tôi là Thẩm Nguyệt, đại tiểu thư của Thẩm gia. Thời gian này tôi vẫn luôn ở bên nước ngoài bận rộn, vì vậy chưa có cơ hội chào hỏi mọi người. Mục đích chính của tôi khi trở về nước là muốn nhìn xem sản nghiệp của gia đình đã phát triển thế nào rồi, sau đó học hỏi thêm kinh nghiệm từ chú của mình. Trước kia tôi chưa có đủ năng lực để tiếp quản Thẩm thị, sau này tôi sẽ cố gắng nhiều hơn, mong được sự công nhận và giúp đỡ của mọi người.”

Cô nói một hơi giống như đã luyện tập qua vô số lần, Thẩm Triết ở bên cạnh phản ứng không kịp. Chờ đến khi ông muốn giành lại micro, bên dưới đã vang lên tiếng vỗ tay của một số người.

“Hóa ra là đi du học à?”

“Tôi còn tưởng cô ấy…”

“Thật sự là Thẩm đại tiểu thư.”

“Chuyện gì vậy, trước kia Thẩm gia đã tổ chức lễ tang cho cô ấy mà!”

Hiện trường trở nên ồn ào khó kiểm soát, tiếng xì xầm mỗi lúc một to khiến sắc mặt của Thẩm Triết và Thẩm Na xám ngắt.

Thật ra sau khi Thẩm Triết trở thành tổng giám đốc của Thẩm thị đã dấy lên rất nhiều nghi vấn và bất mãn. Một số cổ đông hiện tại là bạn cũ của ông nội Thẩm Nguyệt, cũng học trò hay cấp dưới của ông. Dựa theo lời của ông ấy, Thẩm Nguyệt mới đúng là người thừa kế hợp pháp của Thẩm thị!

Bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Na đột nhiên biến thành nơi cho Thẩm Nguyệt ra sân thu hút ánh nhìn của mọi người. Cô ta tức đến nỗi nghiến răng ken két. Hai người đứng trên sân khấu, một đỏ một trắng, nhìn thế nào cũng đều thấy Thẩm Nguyệt nổi bật hơn.

Thẩm Nguyệt chào hai cha con họ:

“Xin phép chú và em, bây giờ cháu sẽ xuống dưới.”

Cô nói rồi thản nhiên rời khỏi sân khấu, phong thái trang nhã làm lóa mắt bao nhiêu gã đàn ông. Thâm ý trong những lời nói vừa rồi chắc chắn sẽ có nhiều người hiểu được.

Thẩm Nguyệt hoàn thành mục đích cũng không ở lại lâu, cô đưa danh thiếp hiện tại cho một vài người có ý ủng hộ mình, sau đó rời khỏi Thẩm gia.

Gió đêm thổi bay những sợi tóc mềm mại của Thẩm Nguyệt, nhớ đến sự nhiệt tình ủng hộ của những vị khách quý bên trong, cô nở nụ cười nhẹ.

Vừa rồi ở đó có rất nhiều người đã tỏ thành ý với cô, rằng:

“Thẩm Nguyệt, chú luôn ủng hộ cháu.”

“Nếu cần giúp đỡ gì thì liên lạc với tôi, tôi đã từng chịu ân của cha mẹ cô.”

“Không rõ đầu đuôi thế nào, tôi sẽ đứng ở thế trung lập, hy vọng cô sẽ thể hiện được tư cách giành lại Thẩm thị.”

Tư cách ư? Nếu cô không có tư cách, vậy đám người Thẩm Triết lại càng không!

Trèo lên chiếc xe màu bạc, Thẩm Nguyệt nói với người đàn ông lái xe:

“Lần này xem như thành công mỹ mãn, tiến hành kế hoạch tiếp theo thôi.”

Lâm Cường nhìn người con gái từng ngây ngô hoạt bát trong ký ức trở thành thiếu nữ xinh đẹp và quý phái trước mắt, thầm cảm thán, khi đó nếu hắn bảo vệ cô thật tốt thì bây giờ cô đâu phải khổ cực thế này. Chỉ cần là thứ cô muốn, hắn nguyện ý giúp cô giành về.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, Thẩm Nguyệt gọi cho luật sư của mình, một tay nghịch lọn tóc dài rơi trước ngực và nói:

“Anh Nghiêm, đừng quên cuộc hẹn ngày mai nhé.”