Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 71: Sự phẫn nộ của Lệ Từ



Mặc dù Thẩm Nhất Độ rất tò mò nhưng chuyện của hắn phải để qua một bên, muốn cảm động khóc lóc thì đợi sau. Bây giờ, Lệ Tư Dạ nói với hắn:

“Chuẩn bị họp khẩn cấp, gọi cho toàn bộ cổ đông đến đây.”

Thẩm Nhất Độ vâng dạ làm theo, lúc đi ra ngoài còn không quên quay đầu chào Thẩm Nguyệt và con trai cô. Hắn như tìm về lại sức sống mãnh liệt trước kia, gấp ga gấp gáp trông rất đáng yêu.

Một cuộc họp khẩn đã được tổ chức chỉ để thông báo cho họ biết anh đã về. Lệ Tư Dạ nhìn em trai đang quỳ gối ở dưới sàn, trong lòng thở dài. Nếu cha ở trên trời cao nhìn xuống thấy anh em bọn họ tương tàn vì tài sản như vậy, chắc sẽ rất buồn lòng.

Từ nhỏ hai người đã chẳng ưa gì nhau, Lệ Tư Dạ còn nhớ rõ người mà Lệ Tư Không thích từng tỏ tình với anh. Dù rằng hai anh em cách biệt tuổi tác không nhiều, lại có gương mặt đều đẹp trai, nhưng cuối cùng, người được chọn luôn là Lệ Tư Dạ.

Lệ Tư Không ngồi im lặng ở đó, không nói không rằng, ánh mắt vô hồn.

Tất cả những người được gọi tới họp mà không bận việc quá quan trọng đều tranh thủ thời gian để ghé qua, vốn dĩ Lệ Tư Dạ định để trợ lý Thẩm sắp xếp buổi họp này từ hôm qua, nhưng ai biết được trong số những cổ đông kia có kẻ theo chân Lệ Tư Không và báo trước cho hắn chuẩn bị hay không?

Nhắc đến đây, cậu ba đã phản bội của Lệ Tư Dạ cũng tới. Người đàn ông trung niên tuổi tầm năm mươi, trên mặt già xuất hiện không ít nếp nhăn, ông ta cười lên càng thêm khó coi, nhưng thấy Lệ Tư Dạ nhìn mình, ông ta sẽ cố gắng cười biểu đạt thiện ý.

Trên bàn họp, mỗi người đều có tâm trạng khác nhau.

Lệ Tư Dạ nói:

“Thời gian qua có lẽ mọi người đã rất vất vả vì sự thay đổi của Lệ thị, tôi về rồi, vậy những thay đổi đó có thể vứt sang một bên, không cần quan tâm nữa.”

Lệ Tư Dạ bây giờ nói rất nhiều, không hề kiệm lời như trước, anh giải thích:

“Nếu mọi người tò mò về lý do tôi mất tích, tôi sẽ nói thẳng, tôi bị ám sát bởi em trai của mình. Về phần chứng cứ thì tôi đã thu thập đủ, rất nhanh sẽ đưa Lệ Tư Không ra tòa án.”

Mặc dù đều đã đoán trước được một phần, nhưng khi nghe Lệ Tư Dạ thừa nhận mình bị ám sát như thế, họ có chút khó tin. Vậy ra anh em cùng nhà thật sự sẽ đấu đá nhau đến nỗi kẻ sống người chết nếu lợi ích đủ lớn.

Lệ Tư Dạ nói tiếp:

“Tôi rất thất vọng vì một số người đã âm thầm đầu cơ trục lợi từ vụ việc vừa qua. Vì vậy, ngày mai các vị sẽ nhận được một thông báo chính thức từ Lệ thị, chúc may mắn.”

Nếu xui xẻo giống như cậu ba của Lệ Tư Dạ thì sẽ phải đi ngồi tù cùng Lệ Tư Không, ai bảo trực tiếp xen vào chuyện ân oán cá nhân giữa hai anh em họ?

Cậu ba của Lệ Tư Dạ toát mồ hôi hột, vừa dùng khăn giấy lau trán vừa nói:

“Tư Dạ, nể tình cậu…”

“Cuộc họp đến đây kết thúc, nếu không có gì thắc mắc thì mọi người có thể giải tán.”

Lệ Tư Dạ bá đạo như vậy đấy, gọi một đám người đến chỉ để thông báo cho họ biết anh đã quay về, cũng không thèm quan tâm cậu của mình định nói gì.

Tất cả những lời nói xuất ra từ miệng của người đàn ông đó đều thật đáng khinh, tốt nhất là không nghe.

Sau khi mọi người hiểu rõ ý của Lệ Tư Dạ thì đứng lên, tỏ thái độ sẽ ủng hộ anh rồi tìm cớ chuồn lẹ. Lúc nào nói chuyện với anh, họ đều bị khí thế của anh chèn ép, thở cũng khó khăn.

Toàn bộ rời đi, chỉ còn lại Lệ Tư Dạ cùng cậu ba của mình. Anh nói thẳng:

“Tôi sẽ không tha thứ cho người đã hại tôi suýt chết đâu, ông cũng có thể đi rồi, chuẩn bị tinh thần là được.”

Lúc ra tay độc ác với người khác sao không nghĩ sẽ có ngày này? Thật là một đám người tham sống sợ chết, trong lòng chỉ có lợi ích.

Chờ bọn họ đi hết rồi, Thẩm Nguyệt và Thẩm Tư Hạo trốn ở bên ngoài giờ mới bước vào. Con trai bảo bối của họ vỗ tay:

“Daddy ngầu quá!”

Lần đầu gặp mặt đã xác định đúng người rồi, cậu thấy mình có mắt nhìn quá đó chứ.

Lệ Tư Dạ thấy họ liền thay đổi thái độ mềm mỏng hơn, dang tay về phía con trai và nói:

“Dẻo miệng.”

Thẩm Tư Hạo vui vẻ chạy tới ôm chầm lấy ba mình, đu ở trên người anh.

Đối với lần hành động này, thật ra Lệ Tư Dạ cũng còn thấy chưa đủ, vì vậy sau khi ôm con trai lên, anh dắt tay Thẩm Nguyệt trở lại phòng làm việc.

Lệ Tư Không đã quỳ rất lâu, chờ Lệ Tư Dạ quay lại, hắn đang run lẩy bẩy nghiêng ngả sang bên này bên kia. Mỗi lần như vậy, vệ sĩ đều đánh cho hắn thẳng người dậy. Trên miệng hắn bịt một lớp vải dày, sau đó dán cả băng keo cứng ngắc, hắn muốn nói chuyện cũng không được.

Lần này, Lệ Tư Dạ gọi trợ lý Thẩm vào để xử lý vụ việc trước kia.

“Hắn từng đánh cậu bao nhiêu cái?” Lệ Tư Dạ hỏi.

Trợ lý Thẩm đưa mắt nhìn bánh bao nhỏ trong lòng Lệ tổng, lại nhìn cô gái ở bên cạnh đang xem kịch vui, nuốt nước bọt rồi đáp:

“Tôi cũng không nhớ, đại khái là trên mười lăm cái…”

Lệ Tư Dạ nói:

“Người ở đó, cậu có thể trả thù thoải mái.”

Nghĩa là Lệ Tư Không bị trói quỳ ở đây cả buổi chỉ để chờ Lệ Tư Dạ giải quyết xong mọi việc rồi trở thành bao cát cho trợ lý Thẩm.

Nhớ đến hôm trước bị người ta đập đến nỗi bất tỉnh, giờ chạm vào vẫn còn thấy đau, trợ lý Thẩm xông qua tung một cú vào mặt Lệ Tư Không.

Bốp.

Hắn đấm xong liền kêu rên:

“Ai ôi! Đau quá!”

Đánh người cũng đau chính bản thân, dùng tay quả thật không sáng suốt chút nào.

Lệ Tư Không trừng mắt nhìn trợ lý Thẩm, một cú đấm đó dường như chả nhằm nhò gì với hắn.

Sức lực của Thẩm Nhất Độ không được tốt, cho nên lúc đánh người ta thì chẳng khác gì đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm. Hắn đưa chân ra, dùng chân đá vào bụng Lệ Tư Không một cái rồi nói:

“Nhìn ông bằng ánh mắt gì đó hả?”

Thẩm Nhất Độ thầm nghĩ thật sung sướng, cuối cùng cũng trả được thù rồi! Quả báo đến nhanh không đỡ kịp chứ gì? Ha ha. Tất nhiên so với những gì mà hắn từng chịu thì bấy nhiêu chưa thấm vào đâu, hắn nghĩ tới một người, đột nhiên cầm điện thoại lên rồi nhấn nút gọi:

“Lệ Từ? Cô đang ở đâu vậy? Lệ Tư Dạ trở về rồi…”

“Tôi đang ở dưới tầng, lên ngay đây.” Lệ Từ đáp, có vẻ cũng nhận được thông báo rồi.

Giọng của cô vừa vang lên, trợ lý Thẩm liền không hiểu thấu mà nổi da gà, hình như Lệ Từ rất tức giận? So với hắn còn kinh khủng hơn.

Lệ Tư Dạ để lại người ở đó, vừa tiếp quản Lệ thị liền mở mail ra kiểm tra, sau đó làm việc ngay tại chỗ.

Hai mẹ con Thẩm Nguyệt ở bên cạnh đấm lưng bóp vai cho anh để trợ uy, chứ thật ra họ chẳng tới đây làm gì cả. Bên ngoài đã có vệ sĩ dọn dẹp, bên trong cũng có vệ sĩ và Lệ Tư Dạ xử lý!

Không qua bao lâu, cửa ngoài vang lên giọng nói đầy lửa giận của Lệ Từ:

“Ở đâu? Tên khốn kia ở đâu?”

Thẩm Nhất Độ đi tới mở cửa, vừa kéo cửa thì Lệ Từ đã nhảy bổ vào, cứ như thả một con sư tử cái ra! Hắn hơi lui về sau nhường đường cho cô nàng.

Trông thấy Lệ Tư Không đang bị trói ở một bên, Lệ Từ xông qua tung cho hắn một cước rồi túm tóc hắn đánh túi bụi. Cô nàng hừng hực khí thế như thể mấy bà cô đi đánh ghen bắt được tiểu tam, hết túm tóc rồi túm áo xé.

Lệ Tư Không khổ không thể tả, mà cũng chẳng kêu được. Nếu ai đó giúp hắn mở khăn trong miệng ra, hắn nhất định sẽ bảo Thẩm Nhất Độ hay Lệ Tư Dạ đến đánh mình, chứ đừng để Lệ Từ tiếp tục hành hạ hắn nữa.

“Tên khốn kiếp! Khi trước dám sai người giết Tư Dạ, còn đuổi giết bà đây, còn đánh Nhất Độ, bà cho mày biết, ai là người phải quỳ trước mặt ai.”

Phụ nữ quả thật thù dai, những lời mà Lệ Tư Không nói với Lệ Từ ở trước Lệ gia, cô nàng đều nhớ kỹ hết. Đánh cho đã tay rồi, Lệ Từ mới thở mạnh ngẩng đầu lên, tóc tai cô nàng cũng hơi rối vì vừa rồi dùng sức quá nhiều.

Trong phòng có bốn cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Lệ Từ, cô nàng thấy thế hơi xấu hổ vuốt lại tóc, nói:

“Nhìn cái gì chứ? Người ta chỉ hơi tức giận thôi mà?”

Đây là “hơi” thôi sao? Thẩm Nhất Độ không nhịn được mà tưởng tượng đến khi Lệ Từ thật sự nổi giận sẽ thế nào, có phải cô nàng định lật trời luôn không?

Thật ra lý do chính khiến Lệ Từ phát điên như vậy là vì Lệ Tư Không đã động đến hai người mà cô nàng quý trọng nhất. Chỉ cần nghĩ đến chuyện suýt mất đi họ, cô nàng lại thấy lửa giận bốc lên hừng hực.