Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 74: Nguyệt, anh yêu em



Lệ Tư Dạ nhìn con trai mình đang ra sức vung vẩy tay, buồn cười hỏi:

“Tư Hạo, con muốn có em không?”

“Dạ, có…”

Trước ánh mắt khó hiểu của con trai, Lệ Tư Dạ mặt dày nói:

“Vậy con nên biết làm gì vào lúc này chứ? Con lớn rồi, có thể ngủ một mình được rồi.”

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái rồi nói:

“Anh còn bao nhiêu việc phải làm, đừng có chìm đắm trong nữ sắc.”

“Nhưng anh tình nguyện chìm đắm.”

Vẻ mặt của Lệ Tư Dạ lúc ấy nghiêm túc giống như đang tuyên bố một việc quan trọng, không phải anh hư hỏng hay đầu óc đen tối suốt ngày chỉ biết đến chuyện kia, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Thẩm Nguyệt, cảm xúc trong anh lại cuộn trào mãnh liệt, muốn chạm vào cô, muốn ôm, muốn hôn lên bờ môi mềm. Bởi vì yêu, cho nên tế bào trong cơ thể đều đang gào thét, thúc anh tiến tới gần hơn.

Ánh mắt của anh lúc ấy khiến Thẩm Nguyệt hơi ngại ngùng không biết phải trả lời như thế nào, vội vàng ôm con trai đi, nói:

“Em đi xem có gì để nấu bữa tối không.”

Cô đi rồi, Lệ Tư Dạ mới cong ngón trỏ lên sờ mũi chính mình, cười cười đuổi theo. Có lẽ Thẩm Nguyệt cũng đã biết anh đang muốn gì.

Buổi tối, Tư Hạo đột nhiên nhận được điện thoại từ Mạc Bắc, bên đó nói là có chuyện quan trọng cần cậu. Cậu nhìn ba mẹ, nghĩ thấy ông trời có mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

“Con phải đi làm chuyện quan trọng rồi, chú Mạc sẽ đến đón con ạ.”

“Không được.” Thẩm Nguyệt lo lắng nên lập tức chặn con trai lại: “Tối rồi còn đi đâu chứ?”

“Mommy, chuyện quan trọng mà…”

“Không là không, con nhìn xem có con cái nhà ai mới năm tuổi đã suốt ngày lang thang một mình bên ngoài như vậy?”

Lệ Tư Dạ thấy con trai mím môi đầy đáng thương thì cầm điện thoại lên gọi ra ngoài dặn dò vài câu, sau đó quay sang năn nỉ giúp thằng bé:

“Em cũng biết tầm quan trọng của Jack ở Khu Biệt mà, anh sẽ để bảo vệ đi theo bảo vệ cho con, đừng lo quá.”

“Anh…” Thẩm Nguyệt đang còn định nói gì đó thì Lệ Tư Dạ đã đứng lên, nhanh như chớp hôn lên môi cô một cái.

Cô mở to mắt nhìn anh, rồi nhìn bé con nhà mình đang há hốc mồm ở bên cạnh, xấu hổ lui về phía sau, đang định mở miệng nói chuyện, Lệ Tư Dạ lại tiến tới ôm chặt lấy cô, định tiếp tục chuyện vừa rồi.

Bàn tay đặt sau lưng của Lệ Tư Dạ hất hất, con trai ngoan liền hiểu ý lập tức chạy ra ngoài. Vừa mở cửa, hai bên vệ sĩ đã tới gần hộ tống cho cậu nhóc

Ở bên trong, Thẩm Nguyệt đã bị Lệ Tư Dạ hôn đến đầu óc mơ màng, đầu lưỡi không ngừng bị anh ngậm lấy, khuấy đảo ra âm thanh nghe mà ngượng ngùng.

Lệ Tư Dạ vừa hôn vừa tiến tới, Thẩm Nguyệt thì chỉ biết lui về sau, eo và gáy bị anh giữ thật chặt. Cô di chuyển một lúc, lưng liền chạm vào vách tường phía sau.

Hơi thở nóng bỏng của Lệ Tư Dạ dừng lại bên cổ cô, có chút nhồn nhột, anh hít một hơi thật sâu rồi nói với cô:

“Chúng ta cũng có một chuyện quan trọng cần làm.”

Dứt lời, anh bế Thẩm Nguyệt lên rồi đi về phía phòng ngủ, mặc cho cô vừa kéo áo anh vừa nói:

“Anh muốn làm gì? Em… Em còn chưa chuẩn bị tâm lý.”

“Việc này còn cần chuẩn bị?”

Lệ Tư Dạ hỏi, thả cô xuống giường. Trên người cô mặc một bộ váy ngủ, phía trên chỉ có hai dây áo mỏng manh, cổ áo rộng mở để lộ một chút xương quai xanh tinh tế. Anh tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, động tác ấy như đang thăm dò ý kiến của cô về việc sắp tới.

Đối với chuyện này, Thẩm Nguyệt quả thật chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn anh có vẻ kích động như thế, cô không cách nào mở miệng từ chối được.

Hai người nhanh chóng quấn nhau ở trên giường, quần áo từng cái từng cái bị ném xuống dưới sàn nhà, cơ thể lồi lõm quyến rũ của Thẩm Nguyệt dưới ánh đèn càng trở nên hút mắt, da thịt trắng mịn.

Khi nhìn thấy cô trong bộ đồ lót mỏng manh không đủ che những vị trí nhạy cảm, đầu óc Lệ Tư Dạ như muốn nổ tung.

Thẩm Nguyệt đặt một tay lên che mặt, tay còn lại quơ quào về phía anh:

“Anh không định tắt đèn hay sao?”

Cô cảm giác mặt mình nóng hừng hực, trần trụi trước mắt một người đàn ông như thế làm sao mà bình tĩnh nổi? Cô chỉ muốn trốn, vùi đầu vào đâu đó trốn để anh không nhìn thấy mình nữa.

Lệ Tư Dạ phát ra tiếng cười rất khẽ, anh xuống giường đi về phía cửa, nhấn tắt đèn, sau đó mở đèn ngủ lên.

Thứ ánh sáng màu vàng cam dịu dàng đó khiến cho mọi thứ càng trở nên ám muội, Thẩm Nguyệt lén lút quan sát cơ bắp rắn chắc và vòng eo cực đẹp của anh, tim nhảy lên đến cổ họng.

Hai người vuốt ve từng tấc da thịt của nhau, cảm nhận nhịp tim mỗi lúc một nhanh của đối phương trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Lệ Tư Dạ lần đầu tiên xâm nhập vào bên trong cô dưới trạng thái tỉnh táo, cảm giác ấm nóng và trơn trượt cực kỳ thoải mái khiến anh suýt chút không kiềm được mà rong ruổi trên thân thể cô.

“Ưm…” Thẩm Nguyệt phát ra tiếng kêu rất khẽ, bởi vì không quen, cô khó chịu cựa quậy thân mình.

Động tác kia khiến Lệ Tư Dạ càng thêm mất bình tĩnh, anh siết chặt vòng eo mảnh khảnh, không ngừng thúc vào, đồng thời để lại những vết hôn liếm trên cơ thể nõn nà của cô.

Thẩm Nguyệt khó chịu, nhưng bên trong sự khó chịu đó lại mang theo chút khoái cảm kỳ lạ. Bên dưới không ngừng tiết ra chất dịch giúp cô bôi trơn lối vào, cô cảm giác được hơi thở của Lệ Tư Dạ tiếp xúc với da thịt của mình.

Chiếc giường đáng thương phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, không ngừng rung lắc.

Lệ Tư Dạ nhìn người trong lòng mồ hôi ướt trán, yêu thương hôn cô rồi nói:

“Nguyệt, anh yêu em.”

Tiếng gọi của anh khe khẽ vang lên khiến Thẩm Nguyệt trong cơn mê mở to mắt ra, cô nhìn khuôn mặt nhiễm đầy hương vị tình dục của anh, vừa nắm tay anh vừa đáp:

“Em cũng yêu anh.”

Bọn họ vô tình tìm được nhau giữa thế giới bảy tỷ người, rồi trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời nhau.

Mỗi một nụ cười, mỗi một ánh mắt của Thẩm Nguyệt đều khiến cho tim Lệ Tư Dạ xao xuyến.

Mỗi một cái nắm tay, mỗi cái ôm của Lệ Tư Dạ đều khiến Thẩm Nguyệt trầm mê.

Lệ Tư Dạ đan chặt tay vào tay cô, trong suốt buổi tối hôm đó, anh vừa vận động vừa gọi tên cô, nói yêu cô, trở thành một người nhiệt tình không giống anh của bình thường chút nào. Cô có thể dễ dàng nhìn thấy được sự hạnh phúc và thỏa mãn trong mắt anh.

Gió từ bên ngoài nhẹ nhàng lướt qua, rèm cửa lay động, trong căn phòng le lói ánh đèn ấy, hai người quấn quýt với nhau không rời.

Khi Thẩm Nguyệt tỉnh dậy cũng đã là nửa ngày sau.

Lệ Tư Dạ đã đi làm từ lúc nào, chỉ để lại một mảnh giấy trên bàn, dòng chữ cứng cáp đẹp mắt, trên đó ghi:

“Anh đã làm bữa sáng đơn giản cho em, lần đầu tiên vào bếp, hy vọng em không chê.”

Thẩm Nguyệt xem đến đây thì nghe tiếng gõ cửa, con trai của cô gọi:

“Mẹ ơi, dậy ăn sáng thôi ạ!”

Nhìn đồng hồ treo tường, kim chỉ ngay số mười, vậy mà còn bảo là sáng sao? Gần trưa rồi!

Sáng nay Tư Hạo mới về nhà, lúc về thì vừa vặn bắt gặp daddy đang lọ mọ trong bếp làm gì đó, nhưng trông hơi không ổn. Cậu sợ daddy làm hỏng nhà bếp nên ra tay tương trợ, hai cha con ở trong đó lục đục cả buổi cũng xong được một chút bánh mì kẹp thịt và trứng chiên.

Cửa phòng mở ra, Tư Hạo cho mommy của mình một cái ôm chào buổi sáng rồi mới nói:

“Hôm nay daddy đã làm cơm sáng cho mommy đó.”

“Ừm, con về khi nào vậy?”

“Khoảng nửa tiếng trước ạ, chú Mạc còn cho một ít trái cây, hôm nay con sẽ làm kem trái cây cho mommy.”

Tư Hạo có vẻ rất vui, lôi lôi kéo kéo Thẩm Nguyệt ra ngoài. Cô bước chậm theo con trai rồi đi vệ sinh cá nhân, sau đó ra ăn sáng. Bữa sáng thật sự đơn giản, bánh mì kẹp xúc xích, trứng, còn có một chút sữa.

Nhớ đến lời nhắn của Lệ Tư Dạ, cô bất giác mỉm cười.

Lúc này, Tư Hạo đang ngồi đối diện mời cô ăn cơm, sau đó cầm miếng bánh mì sandwich lên thì mắt lại nhìn thấy cái gì đó là lạ.

“Trên cổ mommy có vết muỗi đốt, mommy!”

Tay thằng bé chỉ vào cổ Thẩm Nguyệt, dọa cô giật nảy mình, vội kéo áo che đi rồi nói:

“Con muỗi này hơi to, đốt khá đau. À phải, con ăn đi, lát nữa mẹ đưa con đến công ty nhé?”

“Công ty nào ạ? Là của daddy hay mommy?

“Của mẹ.”

Thẩm Nguyệt vừa ăn sáng vừa đáp, thầm nghĩ tới Lệ Tư Dạ hôm qua giống như là lên cơn điên, cắn vào cổ cô mấy lần, hôm nay trở lại đây cô nhất định sẽ cho anh biết tay!

Nghĩ đến đây xong, Thẩm Nguyệt cũng đã ăn gần hết bữa sáng của mình. Hai mẹ con thu dọn xong thì lên xe đến Thẩm thị.

Gần đây, Thẩm thị đang bắt đầu phát triển mạnh mẽ hơn nhờ liên kết với Lệ thị. Lệ Tư Dạ vì cô mà sửa lại hợp đồng ký kết ban đầu, cho phép cô tùy ý sử dụng bản vẽ của mình để hỗ trợ Thẩm thị, không cần phải làm nhà thiết kế độc quyền cho Lệ thị nữa. Suy cho cùng, của anh hay của cô đều là của bọn họ.