Chai Trôi Dạt

Chương 8



Trình Ý Nhĩ cảm thấy, kể từ khi quen biết Cố Phong thì có rất nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy đến với cuộc sống của cậu.

Đầu tiên là Cố Phong nhặt được cái chai trôi dạt mà cậu thậm chí còn không hề chút ôm hy vọng nào, tiếp đó Cố Phong lại tình cờ học ở ngôi trường mà cậu muốn theo học, đúng lúc bạn của Cố Phong lại đang tìm bạn cùng phòng, và rồi cậu chuyển đến nhà Giang Kha ở.

Chưa hết, Giang Kha còn nói, “Trình Ý Nhĩ, anh đang theo đuổi em.”

Có lẽ Trình Ý Nhĩ chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như vậy, nhưng chắc là người bình thường cũng chẳng có mấy ai bị chặn lại tỏ tình trong buồng thang bộ đâu.

Trình Ý Nhĩ hơi sững sờ, Giang Kha thì vẫn dửng dưng nhìn cậu.

“Quả nhiên là tôi không nhìn nhầm.” Trình Ý Nhĩ bất chợt nói.

Giang Kha ngơ ngác, “Hả?”

“Sáng hôm nay,” Trình Ý Nhĩ ngay thẳng nói, “Anh cứng lên với tôi đúng không?”

Tuổi của Trình Ý Nhĩ không tính là nhỏ, nhưng khi nghe cậu nói ra những lời đó, Giang Kha vẫn cảm thấy cậu đơn thuần đến cùng cực.

Thông thường, những người trạc tuổi cậu thường sẽ rất lúng túng khi nói ra những lời như vậy, ấy nhưng Trình Ý Nhĩ thì không, thái độ của cậu nghiêm túc như thể đang thảo luận về một vấn đề học thuật gì đó.

Tư thế của hai người lúc này rất mờ ám, Giang Kha nắm lấy hai tay của Trình Ý Nhĩ, Trình Ý Nhĩ thì bị anh ép sát vào tường, muốn chạy cũng không chạy được.

Giang Kha nghĩ, nếu Trình Ý Nhĩ không đơn thuần, thì cậu sẽ không hỏi Giang Kha về vấn đề đó khi đang ở trong một tình huống nguy hiểm như này. Và có lẽ, Trình Ý Nhĩ sẽ không bao giờ chuyển đến sống cùng Giang Kha chỉ vì lời giới thiệu của một người xa lạ trong danh bạ.

“Đúng vậy,” Giang Kha cảm thấy tránh né cũng chẳng có ích gì, anh đè chặt Trình Ý Nhĩ, không biết xấu hổ nói, “Không riêng gì sáng nay, mà bây giờ cũng vậy.”

Trình Ý Nhĩ cảm nhận được thứ mà Giang Kha đang áp vào hông mình, cậu lo lắng nuốt nước bọt, kiên cường nói, “Nếu anh làm vậy thì Cố Phong sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Giang Kha sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng, “Cố Phong sẽ không bỏ qua cho anh như thế nào?”

“Anh không biết đúng không,” Trình Ý Nhĩ hơi nâng cằm lên, trịnh trọng tuyên bố, “Tôi và Cố Phong đang quen nhau.”

“Anh ấy rất thích tôi,” Trình Ý Nhĩ tiếp tục, “Nếu anh ấy biết anh đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ tuyệt giao với anh.”

Trình Ý Nhĩ thực sự rất căng thẳng, cậu thậm chí còn không biết dáng vẻ của Cố Phong trông như thế nào, chứ đừng nói chi việc Cố Phong vẫn luôn lạnh nhạt với cậu, cậu thật lòng không biết Cố Phong có thích mình hay không.

Nhưng Giang Kha rất khó đối phó, nên cậu đành phải lôi Cố Phong ra làm bia đỡ đạn.

Trình Ý Nhĩ thầm an ủi bản thân, suy cho cùng thì cậu cũng có hơi thích Cố Phong, mà Cố Phong lại giúp đỡ cậu, làm tròn lên thì tức là Cố Phong cũng thích cậu còn gì.

Chỉ là không biết vì sao, sau khi cậu nói xong, Giang Kha không hề lo lắng chút nào, ngược lại còn cười mãi không ngớt.

“Anh cười cái gì?” Trình Ý Nhĩ lạnh lùng hỏi.

“À,” Giang Kha cau mày, buồn rầu nói, “Nhưng mà làm sao bây giờ, anh cũng rất thích em.”

“Anh…” Trình Ý Nhĩ dường như hơi bất ngờ, “… Anh thích tôi á?”

Giang Kha có thích Trình Ý Nhĩ không?

Giang Kha nghĩ là có.

Nếu không, anh đã chẳng giả mạo làm người mà Trình Ý Nhĩ muốn tìm, lại còn trăm phương ngàn kế dụ dỗ cậu về nhà, và cũng sẽ không nghe đi nghe lại những tin nhắn thoại Trình Ý Nhĩ gửi.

Cho nên, Giang Kha thành thật nói, “Anh thích em.”

“Thích, thích tôi ư…” Trình Ý Nhĩ vô cùng sửng sốt, cậu vốn tưởng Giang Kha chỉ có chun chút hứng thú với cậu thôi, là cái kiểu mà muốn lên giường với cậu ấy.

Trình Ý Nhĩ im lặng, Giang Kha cũng vậy, hai người vừa rơi vào trầm tư được mấy giây thì Giang Kha bỗng buông tay Trình Ý Nhĩ ra.

Giang Kha nói, “Ngày mai anh sẽ bảo Cố Phong đến gặp em.”

Trình Ý Nhĩ kinh ngạc mở to hai mắt, “Không phải Cố Phong vẫn còn đang ở đảo nhỏ sao?”

“Vậy em có muốn gặp cậu ấy không?” Giang Kha hỏi.

Trình Ý Nhĩ nhìn anh chằm chặp, lần lữa hỏi, “Anh gọi anh ấy về à?”

Giang Kha gật đầu.

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, Trình Ý Nhĩ bèn đồng ý.

Thấy cậu cứ rề rà mãi, Giang Kha bèn nắm lấy tay cậu, “Đi thôi.”

Trình Ý Nhìn nhìn đăm đăm vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, suy nghĩ không thôi, hình như Giang Kha không hề nói đùa, anh thực sự thích cậu.

Sau khi lên đến nhà, Trình Ý Nhĩ tắm xong liền chui tọt vào phòng.

Cố Phong gửi cho cậu một tin nhắn.

“Ngày mai gặp.”

Trình Ý Nhĩ nghĩ rồi trả lời, “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Cố Phong lạnh nhạt bảo, “Mai gặp rồi hẵng nói.”

Trình Ý Nhĩ nghĩ, chuyện Giang Kha đang theo đuổi mình, đúng là nên gặp rồi nói vẫn tốt hơn, vì thế cậu bèn hỏi Cố Phong mấy giờ đến, để cậu còn xin nghỉ phép ở chỗ làm.

“Không cần đâu,” Cố Phong nói, “Muộn lắm, bao giờ đến anh sẽ liên lạc với em.”

Trình Ý Nhĩ không kỳ kèo nữa, cậu nói với Cố Phong về thời gian làm việc của mình, bảo Cố Phong nhớ gọi cho cậu khi tới.

Sau khi chuyện trò với Cố Phong xong, Trình Ý Nhĩ không khỏi nhớ đến người ở phòng bên cạnh.

Giang Kha rất tốt, đối xử với cậu cũng không tệ.

Nhưng anh là bạn của Cố Phong, Trình Ý Nhĩ nghĩ mình không thể tiếp tục ở đây được nữa rồi.

Vừa mới vào phòng ngủ, Giang Kha liền nhận được thông báo từ giảng viên hướng dẫn, ngày mai, cả nhóm sẽ đến thành phố bên cạnh để nghiên cứu một hôm. Nghe vậy, Giang Kha có hơi mất hứng.

Sau khi trả lời lại tin nhắn của giảng viên hướng dẫn, Giang Kha qua gõ cửa phòng của Trình Ý Nhĩ.

Trình Ý Nhĩ mở cửa, không thèm nhìn anh lấy một cái, “Có chuyện gì không?”

Giang Kha đứng ở ngoài cửa nói, “Ngày mai anh phải đi công tác, nếu có vấn đề gì thì nhớ gọi cho anh.”

“Ừm.” Trình Ý Nhĩ đáp.

Dứt lời, cậu bèn tròn mắt nhìn Giang Kha, tỏ vẻ tôi biết rồi sao anh còn chưa đi.

Giang Kha hơi khó chịu, anh thầm nghĩ, nếu Cố Phong đi công tác, Trình Ý Nhĩ nhất định sẽ đung đa đung đưa ống tay áo của anh ta, biết đâu còn đòi đi theo Cố Phong luôn không chừng.

Giang Kha sa sầm mặt không nói lời nào, Trình Ý Nhĩ cũng chẳng hiểu anh có ý gì, vì thế cậu bèn đặt tay lên nắm đấm cửa, thử đóng cửa lại xem sao.

Giang Kha vẫn đứng bất động ở đó.

Trình Ý Nhĩ liếm môi, bất đắc dĩ nói, “Chúc anh đi công tác thuận lợi.”

Giang Kha gật đầu, thấy Trình Ý Nhĩ nóng lòng muốn đuổi mình đi, anh bực tức hỏi, “Mong anh đi tới mức đó à?”

“Cũng không hẳn,” Trình Ý Nhĩ ấp úng trả lời, “Tại ngày mai Cố Phong về rồi mà.”

Giang Kha nhếch môi, nặng nề nói với cậu, “Không được đưa người khác về nhà.”

Trình Ý Nhĩ chớp mắt, “Ừm.”

“Nam hay nữ gì cũng không được.” Giang Kha nói thêm.

“Biết rồi.” Trình Ý Nhĩ gật đầu.

Trông thấy mái tóc ngắn cũn mềm mại của Trình Ý Nhĩ, Giang Kha vừa bực bội vừa ngứa ngáy trong lòng, nhưng anh vẫn kiềm chế không giơ tay lên.

Anh nhìn chằm chằm Trình Ý Nhĩ một lúc lâu, sau đó nói, “Ngủ ngon.”

Dứt lời, anh bỏ đi không ngoảnh lại.

Đương nhiên, anh đi rất chậm, nhưng cho đến khi quay trở lại phòng ngủ, anh vẫn không hề nghe thấy câu chúc ngủ ngon của Trình Ý Nhĩ.

Chỉ có tiếng khoá cửa lách cách vang lên.

Vừa về phòng, anh liền nhận được tin nhắn thoại mà Trình Ý Nhĩ gửi tới.

“Cố Phong, bạn của anh sắp đi công tác rồi.”

Tuy giọng nói của cậu khá nhỏ, nhưng nó vẫn không thể làm lu mờ đi sự vui mừng khôn xiết ẩn giấu bên trong, ngữ điệu của cậu ngập tràn cảm giác thư thái.

Giang Kha không biết tại sao Trình Ý Nhĩ lại tỏ ra vui như vậy khi mình đi công tác, chỉ trả lời, “Ờ.”