Chầm Chậm Vương Vấn​

Chương 7



Lá thư thứ chín.

Ngày.. tháng.. năm..

Gửi anh,

Em nghĩ mình đang trong giai đoạn rất khó khăn. Em tưởng sẽ có người động viên bên cạnh, nhưng giờ lại không có. Công việc, gia đình, tiền bạc, trách nhiệm.. Nó làm em rối tung lên. Em.. đang cảm thấy bất lực kinh khủng. Em.. Phải làm sao đây?

Thân ái,

Cô gái.

* * *

Cái cây ven đường vẫn đứng đó, trơ trọi và im lặng, những chiếc lá đã nhẹ nhàng rụng xuống, chỉ còn xót lại duy nhất một chiếc lá vẫn kiên cường bám lại, đong đưa theo từng cơn gió.

Một ngày mới lại bắt đầu, không khí bắt đầu trở nên lạnh hơn, đã gần nữa tháng kể từ khi bạn của cô gái đi, cô lại bù đầu trong đóng tài liệu, giấy tờ xếp chồng trên bàn, che lấp người cô.

- Vô Vấn, photo giúp chị, cái này 100, cái này 250.

Lại một buổi trưa không được ăn đúng nghĩa, cô chỉ bỏ bụng chiếc bánh ngọt cùng chai nước mang theo. Mệt mỏi tựa lưng trên ghế, cô lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài lớp kính kia, đôi mắt u buồn khẽ nhắp mắt.

- Vô Vấn, em mang cái này xuống phòng nhân sự giúp chị, đưa cho trưởng phòng nha.

- Vâng.

Cô gái khẽ lắc lắc đầu, mặt xám xanh ôm hồ sơ vào thang máy, tay dựa vào tường rồi nhắm mắt lại, tựa như tranh thủ nghỉ ngơi. Tiếng "tinh" vang lên, cô gái vội bước ra, bước chân loạng choạng, đôi mắt như nửa tỉnh nửa mê nhìn sàn nhà.

Bộp..

Tiếng hồ sơ va chạm với mặt đất, vang lên một tiếng động không nhỏ trong hành lang vắng lặng, cô gái đã bất tỉnh lúc nào không hay, bất ngờ người đàn ông xuất hiện ở đầu hành lang bế cô lên, xong trầm giọng lên tiếng:

- Mau lấy xe cho tôi.

- Tôi đi ngay.

- Giám đốc Hà, cô gái này là nhân viên công ty tôi, tôi sẽ gọi người..

- Không cần, buổi họp hôm nay dời lại ngày mai đi.

Giám đốc Hà bình tĩnh bước đi, trước sự ngạc nhiên của đoàn người giám đốc công ty WY. Nguyên nhân cho sự cố lộn xộn ấy lại yên ổn nằm trên giường bệnh, cô im lặng ngủ, hơi thở đều đặn.

- Cô ấy bị sốt nhẹ, nhưng cơ thể lại suy nhược nghiêm trọng, dạ dày bị có dấu hiệu bị loét do ăn uống không điều độ, có vẻ cô ấy chưa ăn bữa trưa. Bác sĩ nói cô ấy cần nghỉ ngơi ít nhất một tuần, ăn uống đúng bữa và uống thuốc đúng giờ.

- Giám đốc Hà, cậu..

- Tiểu Ngôn, cậu đi ra ngoài mua cháo giúp tôi.

- Vâng.

Căn phòng bệnh VIP trở nên im lặng, giám đốc Hà dùng động tác tay ý mời người đàn ông vừa vào tới. Cả hai ngồi xuống, người kia chủ động lên tiếng:

- Giám đốc Hà, làm phiền cậu rồi, con bé tôi có thể chăm sóc.

- Công ty có vẻ đang rất bận rộn thì phải, ngay cả bữa trưa cũng không có thời gian rãnh.

Người đàn ông khẽ ngẩn người, nhìn đôi mắt lạnh như băng cùng tức giận, ông rùng mình mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh, mồ hôi thi nhau chảy ra.

- Cô ấy vẫn chưa ăn cơm.

Ông ta khẽ lau mồ hôi, dường như mới nhận ra chủ đề của cuộc nói chuyện, mắt lại không tự chủ nhìn tới người đang nằm trên giường, lên tiếng:

- Không biết giám đốc Hà đây có quen Vấ.. quen cấp dưới của tôi sao?

- Ông cũng biết là cấp dưới? Vậy có phải nên quan tâm tới lượng công việc phân công cho từng người? Hình như là không đồng nhất.

- Tôi.. Cái này đúng là nên xem xét lại.

Cuộc đối thoại quỷ dị nhanh chóng kết thúc, người đàn ông trung niên kia liền đi mất. Cô gái đang ngủ say bỗng thức giấc, khẽ đưa mắt còn chưa tỉnh hẳn nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người không thể nào có mặt ở đây, cô la lên:

- Anh.. sao anh? Tôi đang ở bệnh viện?

- Em cần được nghỉ ngơi.

- Khoan đã, đây là phòng VIP phải không? Còn công việc..

Cô không để tâm đến người đã đưa mình đến đây, miệng khẽ rên gì đó không rõ, vội vàng đứng lên nhưng lại nhanh chóng ngồi xuống. Tay đỡ đầu, cô lại ngoan cố đứng lên lần nữa, chập chạp lấy túi đồ không biết bằng cách gì đã nằm trên bàn.

- Em cần nằm viện, cơn sốt của em vẫn chưa khỏi.

- Tôi chỉ cần nằm nghỉ một đêm liền khỏi.

- Cô đi còn khó khăn như vậy mà lại muốn đi về hay sao?

- Anh đâu phải người thân của tôi, xin lỗi làm ơn tránh ra.

Cô cố gắng bước qua người kia, nhưng lại bị ngăn lại. Cô bực tức nhìn anh, mặc đỏ bừng không biết vì tức giận hay vì cơn sốt.

- Em thật quá ấu trĩ, thân thể cũng không biết chăm sóc, em còn làm được gìn chứ?

- Đúng vậy, tôi làm cái gì cũng dỡ, học cái gì cũng không bằng người ta, cho dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, đó là lỗi của tôi đúng không?

Nước mắt kiềm nén bao lâu nay, cuối cùng cũng trào ra, cô hét lên với anh, câu hỏi như chất vấn chính bản thân mình, tiếng nói nhỏ dần cho đến khi không còn phát ra tiếng động, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn.

- Bác sĩ, có ai không?

Tiếng nói như có sức mạnh vô hình, khiến nhân viên ở đây khiếp sợ, bác sĩ cùng ý tá nhanh chóng chạy vào. Cô gái lại ngất đi.

Cuộc sống luôn đầy những áp lực, nếu ngay cả quyền khóc, bạn cũng không thể cho mình, điều đó mới là bất hạnh nhất phải không?

Cái cây ven đường còn đó, hiên ngang bị gió quất, chiếc lá cuối cùng đã rụng và kìa nó đang ngoan ngoãn nằm im trên cánh tay của người thanh niên. Nó như đang cười hạnh phúc vậy!