Chân Ái

Chương 24



Evergreen luôn là sự lựa chọn của tầng lớp thượng lưu cũng như người nổi tiếng. Hôm nay quản lý Phương đã chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp nữ minh tinh Reiko tử Osaka. Reiko nổi tiếng với gương mặt trong sáng thánh thiện, đời tư trong sạch nên được rất nhiều người yêu thích. Cô ấy sẽ ở Evergreen để chuẩn bị cho buổi họp báo ra mắt phim sắp tới. Bộ phim quy tụ nhiều diễn viên nổi tiếng sẽ công chiếu vào tuần sau, được dự đoán sẽ đứng đầu phòng vé trong thời gian tới.

Từ sáng sớm, fan của Reiko và phóng viên đã xếp hàng dài ngoài cổng khách sạn. Quản lý Phương có nhiệm vụ dặn dò bảo vệ làm tốt công tác giữ trật tự, chỉ có những phóng viên có thẻ tác nghiệp mới được vào trong sân. Đón tiếp những khách như thế này là chuyện thường ngày ở Evergreen, Phương Nghị cũng không quá nao núng. Về cơ bản, đội ngũ nhân viên đã được huấn luyện chuyên nghiệp và làm quen với tình huống này, anh không cần phải dặn dò nhiều.

Giây phút Reiko bước vào sảnh khách sạn, tất cả mọi người dường như ngừng thở. Reiko trong phim đã xinh xắn, ở bên ngoài còn đẹp hơn gấp nhiều lần. Gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ, tóc ngắn uốn cúp đuôi như búp bê tinh xảo, từng đường nét trên gương mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc. Cô còn mỉm cười vẫy tay với các fan, như một thiên thần đích thực. Bây giờ thì ai cũng hiểu tại sao Reiko luôn được mọi người yêu quý. Fan ở ngoài không ngừng kêu tên Reiko, phóng viên không được vào sảnh nên chỉ đứng ngoài sân nháy flash liên tục.

Phương Nghị vẫn đứng một góc quan sát tình hình, chỉ cần Reiko làm thủ tục nhận phòng xong rời khỏi sảnh thì anh có thể thả lỏng. Đoàn của Reiko gồm có trợ lý, stylist, thợ trang điểm, vệ sĩ nên thủ tục không khỏi mất chút thời gian. Một lúc sau, ngay lúc quản lý Phương tưởng mọi việc đã xong khi Reiko quay người lướt qua anh tiến vào thang máy lên phòng, bỗng dưng có một người đàn ông từ trong sảnh chạy xộc đến muốn ôm lấy cô. 

Theo phản xạ, hai vệ sĩ của Reiko nhanh chóng khống chế người đàn ông. Trong lúc hỗn loạn, cô mất thăng bằng muốn ngã xuống, Phương Nghị ở cạnh bên nhanh chóng đỡ lấy người cô. Tay anh ôm lấy vai Reiko, cả người cô nằm trong lòng anh.

Ý thức được tình huống của mình, quản lý Phương nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ ngăn phóng viên chụp hình. Reiko bị fan cuồng tấn công trong sảnh Evergreen, tin tức này quả thật không hay ho gì. Cho dù không có hậu quả nghiêm trọng nhưng danh tiếng của họ có thể bị ảnh hưởng không tốt. 

Chỉ trong tích tắc, Phương Nghị đỡ Reiko đứng ở tư thế bình thường rồi lập tức buông tay ra. Chỉ là tiện tay đỡ một người, có thể lâu bao nhiêu chứ. Quản lý Phương lúc nào cũng làm việc có chừng mực, sau khi trợ lý của Reiko hoàn hồn chạy lại giúp đỡ cô, anh cũng cúi đầu cáo lui giải quyết việc của người đàn ông vừa có hành động càn rỡ kia.

Phương Nghị đã sớm quăng chuyện này ra sau đầu. Một ngày anh đón tiếp cả trăm lượt khách, không có ai quan trọng hơn ai cả. Giúp đỡ khách trong tình huống như vậy là việc anh nên làm, đối với bất cứ nhân vật nào cũng vậy. Khoảnh khắc ôm Reiko vào lòng, đích thực anh hoàn toàn không có cảm giác gì, giống như ôm một cái gối.

Trên đời này, người duy nhất làm anh động tâm chỉ có con mèo kiêu ngạo hống hách kia. Đôi khi anh tự hỏi có khi nào bản thân bị Hạ Tiểu Nhu “ngược đãi” lâu ngày, đã quên mất mình từng có hảo cảm với những cô gái ngây thơ nhẹ nhàng hay không. Hạ Tiểu Nhu là một cô gái đặc biệt, cô không dịu dàng một tí nào. Ở trên thương trường, cô tấn công đối thủ quyết liệt không chừa đường lui; trong tình cảm, cô mạnh mẽ không dựa dẫm. Khụ, ngay cả trên giường cũng rất táo bạo.

Phương Nghị nghĩ, Hạ Tiểu Nhu như loài hoa anh túc, đã trót dính vào sẽ nghiện không dứt ra được. Cô nóng bỏng rực cháy khiến anh hân hoan cùng cô trải qua thời gian thú vị, hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời. Hạ Tiểu Nhu luôn cười, luôn suy nghĩ tích cực khiến cuộc sống của bọn họ luôn tươi mới, chưa bao giờ nhàm chán. Cho dù sóng gió có ập đến, họ cũng kiên cường đối mặt, không thối lui chùn bước. 

Đối với những người khác, Reiko có thể là thiên thần số một trong lòng họ, nhưng quản lý Phương đã sớm có người thống trị trái tim, không rảnh rỗi nghĩ đến người khác. Reiko có đẹp thì sao chứ, khoan hẵng nói anh không hề tơ tưởng gì đến nữ minh tinh kia, cho dù là có cũng đã bị Hạ Tiểu Nhu dẹp từ trong trứng nước.

Bận rộn cả ngày giải quyết việc người đàn ông kia với báo chí và cảnh sát, quản lý Phương cũng mệt đừ. Vừa họp xong với bộ phận xử lý khủng hoảng của Evergreen cũng sắp tới giờ tan ca tối, Phương Nghị xuống sảnh định kiểm tra một vòng trước khi ra về. Hôm nay anh đã hẹn ăn cơm với Hạ Tiểu Nhu ngay tại nhà hàng của Evergreen sau khi cô tăng ca. Nhà hàng ở đây luôn mở cửa tới khuya để phục vụ những khách ở khách sạn, cô có tan ca trễ mấy cũng không sợ đói.

Đáng lẽ khách ở ngoài không thể vào nhưng quản lý Phương sử dụng một chút quan hệ để ăn tối, ai bảo Hạ Tiểu Nhu thích nước sốt đặc chế của đầu bếp ở đây. Từ ngày quen quản lý Phương, Hạ Tiểu Nhu không thèm nhờ Huân ca ca nữa. Lạc tổng chỉ biết dùng quyền lực để sai khiến, Phương Nghị nhà cô là dùng khả năng giao tiếp, các nhân viên sẽ đối xử thật lòng mà không phải loại khép nép sợ hãi.

Hạ Tiểu Nhu đến trước giờ hẹn mười phút, cô biết anh còn chưa hết ca làm nên ngồi uống nước đợi. Từ chỗ ngồi của cô có thể nhìn xuống sảnh, đôi khi thấy người đàn ông của mình chăm chú làm việc, lòng cô dâng lên cảm giác thỏa mãn không thôi. Nhìn anh lịch thiệp trò chuyện với khách, giải quyết khó khăn cho khách, huấn luyện nhân viên… Hạ Tiểu Nhu vô cùng ngưỡng mộ. Không như công việc của cô suốt ngày chỉ ngồi ở văn phòng nhàm chán, mỗi người khách mà Phương Nghị tiếp xúc đều có bối cảnh, tính cách khác nhau, phải khéo léo uyển chuyển thế nào mới có thể làm hài lòng tất cả mọi người. 

Không như những người đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu cô biết từ nhỏ đến lớn, anh không mặc loại tây trang đắt tiền nhất, ngồi siêu xe đời mới nhất chỉ tay năm ngón, mỗi ngày kí hợp đồng hàng triệu triệu yen; Phương Nghị bình thường như bao người dân Tokyo sáng xách cặp chen chúc tàu điện đi làm, tối lại về căn hộ bé xíu của mình. Thế nhưng trong mắt Hạ Tiểu Nhu, anh là người có tài nhất, tinh tế chu đáo nhất, lại là người duy nhất có thể vừa khống chế cô vừa làm cô thăng hoa tỏa sáng. 

Cô chợt nghĩ, nếu anh có điều kiện ngậm thìa vàng sinh ra, hẳn cô không phải là người duy nhất nhìn thấy những ưu điểm của anh. Hừm, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, người Hạ Tiểu Nhu đã chọn không ai có thể tranh giành. Người đàn ông ưu tú kia chân chính chỉ thuộc về mình, nghĩ thôi cũng đã thấy vui cả ngày. 

Khóe miệng cô cong cong lên, lại thoáng nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Đã quá giờ xuống ca 20 phút, sao anh chưa đến, cũng không thấy có tin nhắn. Nếu Phương Nghị bận việc chưa thể kết thúc ngay được, anh luôn nhắn cô để cô không phải chờ sốt ruột. Bây giờ không có tin nhắn nào, Hạ Tiểu Nhu không khỏi cảm thấy bất an.

Cô đưa mắt xuống sảnh tìm kiếm bóng hình anh, ngoài dự đoán lại thấy hai người mặc cảnh phục đi vào, mời ai đó theo họ. Bóng hình kia, dù xa cách mấy Hạ Tiểu Nhu cũng nhận ra. Là Phương Nghị.

Không chậm trễ một giây, cô lao xuống đại sảnh. Lúc này Phương Nghị đã theo cảnh sát ra đến cửa, đằng sau anh là một cô gái tóc ngắn vẫn bưng mặc khóc sướt mướt, được một nữ cảnh sát an ủi. Cô nhận ra cô gái ấy, là nữ diễn viên Reiko đang nổi như cồn.

Hạ Tiểu Nhu chạy theo nhóm người chuẩn bị lên xe cảnh sát, cô chỉ kịp hỏi anh chuyện gì đã xảy ra. Phương Nghị đầu tóc bù xù dính nước, mắt lờ đờ nhưng vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, bình thản trả lời “Cảnh sát mời anh về hợp tác điều tra về việc sàm sỡ cô ấy!”

Hạ Tiểu Nhu nghe xong không có biểu hiện gì, chỉ lập tức gọi điện luật sư rồi lái xe đến sở cảnh sát đợi anh.

Mãi đến gần sáng, sau vài tiếng thẩm vấn và làm xong thủ tục bảo lãnh, Phương Nghị mới tạm thời được thả. Hạ Tiểu Nhu ngồi suốt trên ghế ở sở cảnh sát đợi anh, không chợp mắt một phút. Hai người im lặng lái xe về nhà, không ai nói câu nào.

Vừa mở cửa nhà, Phương Nghị vào thẳng nhà bếp rót một cốc sữa, lại cho vào lò vi sóng một ít bánh bao đem lên cho Hạ Tiểu Nhu. Anh đặt đĩa bánh lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô.

“Anh xin lỗi vì đã không thể ăn tối cùng em. Cả đêm không ăn gì rồi, em ăn một chút cho đỡ đói!”

Anh biết Hạ Tiểu Nhu không thể chịu đói lâu, mỗi lúc phải tăng ca đến khuya cô đều ăn một chút đồ vặt lót dạ. Trời đã tờ mờ sáng, cô nhịn một đêm dài hẳn khó chịu lắm. Cô nhón một chiếc bánh bao, vẫn trầm mặc chưa lên tiếng.

“Anh có thể giải thích!” 

“Anh không cần giải thích.” Hạ Tiểu Nhu uống một ngụm sữa.

Nhìn bộ dạng này của cô, Phương Nghị đã bớt căng thẳng một nửa. Người khác có thể nghĩ đây là lúc Hạ Tiểu Nhu đáng sợ nhất, chỉ có anh nhìn ra điểm khác biệt. Hạ đại tiểu thư lúc tức giận thật sự sẽ không ăn nhiều thế kia.

“Thật sao?” Anh choàng tay ôm cô vào lòng. Cảm giác thoải mái quen thuộc này khiến anh thở phào nhẹ nhõm, ở bên cô luôn dễ chịu như vậy.

“Có em rồi mà anh có thể sàm sỡ cô ta sao! Không bằng nói heo leo cây còn dễ tin hơn!” Trong lúc này mà còn đùa được, trên đời này chắc chỉ có mình Hạ Tiểu Nhu.

“Em tin anh vậy sao?”

“Em tin vào sự quyến rũ của bản thân mình!” Cô cao giọng, vẫn kiêu ngạo như ngày nào.

Phương Nghị quay người cô lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. Hạ Tiểu Nhu nhìn thấy đôi mắt đen tuyền kia, khẳng định chắc nịch “Em tin vào mắt nhìn người của mình.”

Anh ghì cô thật chặt vào lòng, hôn lên tóc cô. Bây giờ thì anh hiểu tại sao ngày xưa Hạ Tiểu Nhu chuyển từ ghét sang có cảm tình với anh. Cảm giác cả thế giới quay lưng, chỉ có một người nguyện tin tưởng thì ra là thế này!

Hạ Tiểu Nhu vẫn thản nhiên cắn một miếng bánh bao, lại đẩy đẩy anh ra điều để yên cho cô ăn. “Cô ta kiện anh với tội cưỡng hiếp không thành. Em nghĩ cô ấy cần tập luyện để dùng thủ đoạn ác độc hơn một tí. Anh vẫn đang mặc tây trang vô cùng chỉnh tề, còn cô ấy mới mặc áo choàng tắm khêu gợi. Không bằng nói ngược lại! Em còn chưa kiện cô ta quyến rũ bạn trai em thì thôi!”

Chỉ có Hạ Tiểu Nhu mới có điệu bộ này khi bạn trai mình bị người ta kiện! Nhìn cô vẫn hung hăng lên án Reiko, Phương Nghị cảm thấy trên đời này anh chỉ yêu được một mình Hạ Tiểu Nhu. Tuy cô không một tí nghi ngờ, anh vẫn có trách nhiệm kể mọi chuyện cho cô. 

Reiko gọi Phương Nghị lên cách giờ tan ca không lâu, khách hàng ở phòng tổng thống, anh không thể từ chối. Cô ta bảo trong phòng không thể kết nối mạng, muốn anh xem một chút. Những việc này đáng lẽ có thể báo với bộ phận tiếp tân để gọi nhân viên kĩ thuật, nhưng khách đã chỉ đích danh, anh cũng biết một ít về những kiến thức căn bản này nên cũng lên tận phòng xem.

Phương Nghị phát hiện dây cắm của máy phát wifi bị lỏng, chỉ cắm điện lại rồi chờ một lát là có thể dùng. Thế nhưng Reiko lại cảm ơn anh rối rít, lại đòi mời anh uống chút rượu để cảm ơn.

Nói đến Reiko, chỉ có thể dùng một từ khẩu Phật tâm xà để miêu tả. Không như Hạ Tiểu Nhu trong ngoài đều tùy hứng cao ngạo chẳng buồn dấu diếm với anh, Reiko bề ngoài luôn tỏ ra ngây thơ thánh thiện nhưng bên trong là một bụng rắn rết. Là một đại minh tinh, ai cũng nhìn cô với gương mặt ngưỡng mộ thèm muốn, chưa có ai dám từ chối cô. 

Hôm nay ở Evergreen, lúc được người đàn ông này đỡ lấy, cô ta đã thoáng rung động với hành động lịch thiệp chuyên nghiệp của anh. Không những thế, anh còn nhanh chóng xử lý vấn đề sau đó triệt để mà không làm mất hình tượng của Reiko. Phương Nghị như một điều mới mẻ trong cuộc sống thật thật giả giả vậy quanh cô ta, anh nghiêm túc và chỉn chu vô cùng mực thước. Reiko bị tài năng của anh cuốn hút, liền lấy cớ mời anh lên phòng gặp gỡ.

Ai ngờ quản lý Phương không mảy may nhìn đến cô ta một cái, dù cô cư xử vô cùng nhu mì dịu dàng, còn lịch sự mời anh uống rượu cảm ơn. Tên quản lý nhỏ nhoi chết tiệt dám bảo mình trong giờ làm không thể uống rượu, lại còn sắp tan ca không thể ở lâu, nếu cô cần sự giúp đỡ sẽ gọi nhân viên khác. Chưa có người nào không mê mệt bởi gương mặt búp bê ngây thơ này của cô, anh dám từ chối, được, anh sẽ hối hận!

Reiko vẫn ra bộ hiền lành, mời anh một ly nước trái cây. Thấy khó từ chối lần nữa, Phương Nghị cũng uống để nhanh chóng ra về. Ai ngờ đâu trong ly nước có thuốc, anh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, người như muốn bốc hỏa. Trong lúc này, Reiko bám lấy người anh không buông, cầm tay anh choàng qua cơ thể chỉ còn mỗi áo ngủ của cô ta.

Phương Nghị cảm thấy toàn thân không có sức chống đỡ, muốn lao ra ngoài nhưng đã bị cô ả chặn cửa. Anh chạy đến phòng tắm, mở vòi nước thật mạnh rửa mặt và uống nước từ vòi hi vọng nhanh chóng đi vệ sinh thải thuốc ra ngoài. 

Giằng co một hồi không có kết quả, Reiko gọi điện báo cảnh sát có người muốn cưỡng bức cô. Cô ta choàng áo tắm bên ngoài áo ngủ, khóc đến thương tâm, một mực chỉ vào Phương Nghị nói anh sửa máy xong không chịu đi, ở lại tán tỉnh cô.

Theo luật, Phương Nghị phải bị tạm giam chờ điều tra, chỉ có người có quốc tịch Nhật mới có thể bảo lãnh. Hạ Tiểu Nhu không chần chừ, gọi cả đoàn luật sư tới làm việc. Tuy có thể bảo lãnh, nhưng luật sư cũng đau đầu vì vụ án này. Luật sư phía Reiko cũng rất mạnh, với những án sàm sỡ này khó có chứng cứ cụ thể, chỉ có thể dựa vào lời khai của hai phía. Kết quả xét nghiệm của cả Phương Nghị và Reiko đều có chứa thuốc kích thích, cô ta khẳng định là Phương Nghị cho cả hai sử dụng để cùng hưng phấn.

Trong lúc đợi kết quả điều tra, Phương Nghị cũng tạm bị đình chỉ công tác. Hạ Tiểu Nhu lên văn phòng Lạc Huân ầm ĩ một trận, anh cũng chỉ bất đắc dĩ nói bị các cổ đông ra sức ép, không thể để một người có án làm bộ mặt của Evergreen. Cô nàng tức giận không nể tình anh em quay người đi thẳng, hừ ngày trước là ai giúp anh và Ân Đồng vượt qua ải mẹ anh? Còn nói là tổng giám đốc hay lắm, bảo vệ vợ chưa cưới của anh thì được, nói giúp cho bạn trai em mấy câu cũng không được sao!

Cả thế giới quay lưng với anh chứ gì? Được, chỉ cần có Hạ Tiểu Nhu ở đây, em không cho phép ai khinh thường anh! Reiko dám đấu với Hạ Tiểu Nhu, cô hẳn là nên tìm hiểu đối thủ của mình trước đi!