Chân Lộ

Chương 169: Đến Dược Các Lần Hai (2)



Nghe vậy, Trần Hưng vội cấp tốc dùng linh lực trợ bám lên mắt để tăng tầm nhìn cho rõ nét rồi nhìn thẳng vào xe dược liệu của Vô Thường.

Mười giây qua đi vì đã cố nhìn tới nhìn, lui, nhìn mọi thứ, mọi ngóc ngách dược liệu trên xe, Trần Hưng bỗng có một cảm giảc kinh hoảng khó tả, lão cố đánh lạc hướng hỏi để mong rằng sự thật không giống như lão đang tưởng tượng.

-Hắn… hắn hủy hết ba trong bảy loại dược liệu của Tụ Khí Đan rồi… rồi sao?

Thành Đông tức khắc trả lời một câu, một câu khiến Trần Hưng quay về với con đường thực tại vì khả năng luyện đan của Vô Thường quá điên rồ, quá kinh dị.

-Sao ngươi không tự nhìn đi, cái gì cũng hỏi, ngươi không thấy mệt chứ ta mệt lắm.

-Ờ…

Trần Hưng đã hiểu, hắn cũng chẳng dám hỏi gì nữa mà chỉ đờ người giống Thành Đông quan sát Vô Thường nhiễu nhãi mồ hồi tận lực luyện đan.

-Hy vọng tên tiểu tử này không ảo tưởng, tự cho bản thân là hay ho nên muốn làm màu để được người chú ý.

Ngồi ở giữa hai người, Các chủ Duy Mạnh nói. Lão tuy có chút khó tin, bất ngờ, nhưng nếu những điều Vô Thường làm chỉ là để thể hiện bản thân thì sự vui mừng đang bộc phát trong người lão chẳng qua là mừng hụt, do vậy lão phải áp chế tâm tình để dõi mắt lớn quan sát cả quá trình luyện đan của Vô Thường.

Chỉ khi hắn luyện thành Tụ Khí Đan, mọi thứ đều mới rõ ràng trong mắt ba vị Nhị tinh Đan Sư cao cấp này.

Năm phút sau, trong khi ba thí sinh lớn tuổi bắt đầu bỏ một gốc dược liệu căn bản vào luyện hóa, thiếu nữ xinh đẹp được xem như thiên tài luyện đan với tốc độ gấp ba lần người thường thì cũng luyện gần xong loại dược vật thứ hai, Vô Thường đã bắt đầu dung hợp dược tính.

Còn may là cả bốn thí sinh khác đều được học đan đạo rất kỹ nên lúc luyện đan chỉ chú tâm vào lò luyện, không bận tâm về chuyện xung quanh, nếu không thì khi họ phát hiện Vô Thường đã đến bước thứ ngưng đan liền đã ngẩn người, hỏa linh lực bất ổn dẫn đến làm hư dược tính, đan hoại.

Mười phút sau nữa, ba thí sinh nam già luyện gần xong dược vật thứ nhất, thiếu nữ luyện đến dược liệu thứ tư, Vô Thường vẫn ở trạng thái ngưng đan, điều này không khỏi khiến ba vị Nhị tinh Đan Sư trau mày.

Thành Đông khó hiểu nói.

-Mọi thứ hắn thực hiện từ đầu cho đến giờ đều rất ghê gớm và thuận lợi, tinh túy nhất là khống hỏa của hắn quá kinh người, ngọn lửa trong tay hắn cứ như là biết nhảy múa, phập phùng phập phùng bình ổn vô cùng, làm người theo dõi cả quà trình luyện đan của hắn, nhất là ở cái lò đan liên tục ánh chớp lửa xanh đều như bị hớp hồn vậy, không thể dời mắt dù một giây. Bất quá nếu tốc độ hắn đã nhanh như vậy thì cũng có nghĩa hắn rất có thiên phú trong bước loại bỏ dược tính, nên việc dung hợp dược tính lại ngưng đan tuyệt đối chỉ mất cao lắm là gấp hai lần quãng thời gian loại bỏ dược tính, vậy thì tạo sao đến bây giờ hắn vẫn chưa ngưng được đan. Chẳng lẽ dược tính xuất hiện dấu hiện bất ổn, đan muốn hư hại?

Luyện đan là một quá trình liên kết giữa người luyện và các dược vật, đan dược, lò luyện, chỉ khi người có dùng linh lực ôm trọn lò luyện và các loại dược tính bên trong mới có thể biết quá trình luyện đan đang như thế nào, thành, bại, hay hư. Ba vị Nhị tinh Đan Sư vì chỉ quan sát và cảm nhận nhiệt độ, ngọn lửa của người điều khống chứ không trực tiếp đưa linh lực vào thăm dò vì có nguyên cơ làm hỏng đan, do vậy bản thân họ cũng không biết Vô Thường làm ra hành động lúc này là vì lý gì.

-Không, ta không nghĩ là do hư đan, mà dường như là hắn đang áp chế ngưng đan thì đúng hơn.

Trấn Hưng bình tĩnh phân tích.

-Áp chế? Vì sao hắn phải áp chế lại?

-Cái này thì ta không biết, nhưng ta tin tưởng hắn sẽ như vậy.

-Im đi, hai người các ngươi không thể im lặng theo dõi?

Đúng lúc này, Duy Mạnh các chủ trầm giọng già quát.

-Quy định chấm đậu một vị Đan Sư hợp cách chính là bao gồm bốn yếu tố, loại đan dược họ luyện, tốc độ luyện thành là bao lâu, số lượng viên đan dược ngưng được và tác dụng của nó nằm ở mức nào. Do vậy các ngươi không cần bàn tên tiểu tử đó đang làm gì, hắn luyện thành đan hay bại hư mới là điều quan trọng nên để ý.

-Giờ thì im lặng mà theo dõi!

Thật ra thì Duy Mạnh các chủ đều giống hai người rất tò mò, nhưng mà lão tự khắc biết “có tò cũng chẳng thể mò” nếu Vô Thường không tự giải thích hoặc dùng biện pháp mạnh tra khảo hắn. Thế nên lão lựa chọn im lặng để tập trung hơn, biết đâu có thể tìm ra được một vài thông tin về lý do Vô Thường chưa ngưng đan được.

-…

Hai vị phó các chủ bị quát liền ngoan ngoan câm họng, cả ba người một lần nữa ngồi trên ghế quan sát Vô Thường, thỉnh thoảng có liếc tình hình của thiếu nữ xinh đẹp xem nàng thế nào, còn ba người kia thì bọn họ trực tiếp bỏ qua, chỉ cần ba người thành đan 2/10 viên mỗi một phần liền đậu, ít hơn liền rớt.

Thời gian lại qua thêm 20 phút, tình hình năm thí sinh đã có chuyển biến mạnh.

Ba nam một trung hai già đã có một vị lão giả hư lò, dược tính đều tiêu tan buộc phải dùng đến phần nguyên liệu thứ hai, một trung niên và lão giả còn lại đang thanh lọc dược tính cho loại thảo dược thứ tư.

Thiếu nữ xinh đẹp đã bắt đầu ngưng đan được một đoạn thời gian, còn Vô Thường thì vẫn đang chú tâm “áp chế” ngưng đan một cách khó hiểu.

Năm phút sau đó, trong khi ba vị lão giả vẫn loay hoay thanh lọc dược tính, Vô Thường vẫn như thế ngưng đan thì thiếu nữ đã đến bước thôi đan, linh khí từ tám phương bốn hướng tu về trong gần mười giây, tiếp đó nhập vào Tụ Khí Đan do nàng luyện thành trong vòng bảy giây thời gian.

Cảm ứng được nguồn linh khí này bạo động, ba vị lão giả từ lâu đã mất hứng thú với Vô Thường liền bị thu hút ánh nhìn về phía thiếu nữ, ba người không khỏi lập tức khen ngợi.

Trấn Hưng lão giả tán thưởng.

-Vòng thi này tuy nói là ba giờ phải luyện hết ba phần dược liệu thành đan dược Tụ Khí Đan nhưng đây chỉ là hạng mức cho những vị Đan Sư đã có thâm niên trong nghề. Ba phần dược liệu để đây lúc này chỉ là ngụ ý cho thí sinh ba lần cơ hội để ít nhất luyện được một lò Tụ Khí Đan. Thiếu nữ tên… nhớ rồi, là Hồng Tiêu Mị với tư cách chưa là Đan Sư hợp chuẩn lại chỉ mất gần 50 phút để luyện chế một lò Tụ Khí Đan, không những thế linh khí còn ùa vào trong 7 giây, hơn hẳn 5 giây so với những mẻ Tụ Khí Đan bình thường Đan Sư, kể cả chúng ta hay luyện ra. Tụ Khí Đan trong lò của nàng có thể số lượng không nhiều, nhưng chất lượng tuyệt hảo hơn hẳn bình thường.

Thành Đông cũng bổ xung khen ngợi.

-15 tuổi Linh Nhân cảnh, thiên phú 62 sợi xích, đây đã là một mầm móng tốt ở nơi hẻo lánh. Nàng có lẽ không có khả năng gia nhập tổ chức lớn, nhưng tương lai trở thành Tam tinh Đan Sư là điều hoàn toàn có thể vì chí ít thì nàng cũng có thiên phú hơn chúng ta về cả sợi xích và khả năng luyện đan bẩm sinh a.

Ngồi giữa, Duy Mạnh sau một hồi quyết định nhanh liền nói với vị trung niên hơn 40 tuổi.

-Nàng đã đậu, đợi nàng luyện xong lần đan này thì để nàng nghỉ ngơi đi, nàng chỉ mới là Linh Nhân sơ kỳ nên sẽ không luyện nổi đến lần thứ hai được.

-Thuộc hạ đã rõ.

Trung niên nhận lệnh gật đầu.

-Hửm?

-Hắn đã đến bước thôi đan?!!!

Bất chợt thì đúng lúc này, Vô Thường tại bên kia cũng đã tiến đến bước thôi đan, linh khí xung quanh tụ tập lại và ùa vào đan lò của hắn, điều đó lập tức hấp dẫn sự chú ý của ba vị Nhị tinh Đan Sư.

Tuy nhiên trong đầu họ đối với hắn là không hề tán thưởng giống như Hồng Tiêu Mị, thay vào đó là sự vô cùng khó hiểu khi hắn mãi cho đến bây giờ hắn mới tiến đến bước thôi đan trong khi hắn rõ ràng đã là người ngưng đan đầu tiên chỉ sau gần 10 phút của hai từ “bắt đầu”.

-Hử? 10 giây trôi qua mà linh khí vẫn còn nhập vào?

Thế nhưng khi cữ ngỡ Tụ Khí Đan do Vô Thường luyện cũng chỉ trải qua năm, bảy giây bình thường thì tất cả đều phải trợn mắt kinh hoảng, kể cả là Hồng Tiêu Mị đã thành công chế được Tụ Khí Đan đang nằm trong lò.

-13 giây rồi!

-Dừng… dừng ở 20 giây!!!

Vừa tròn 20 giây linh khí mới tản ra, Thành Đông không thể giữ nổi bình tĩnh đứng dậy vật thốt kinh hoảng.

Sau khi đan dược thành hình, linh khí từ ngoài tụ tập vào đan dược càng nhiều, càng lâu thì càng chứng đan dược đó càng có chất lượng. Thông thường khi luyện chế Tụ Khí Đan thì thời gian lâu nhất mà linh khí tụ tập vào chính là 15 giây do một vị truyền kỳ Đan Sư từ 76 vạn năm trước thiết lập. Thế nhưng bây giờ Vô Thường luyện một lò Tụ Khí Đan liền là 20 giây hấp thụ linh khí, điều này không thể không khiến người kinh hãi bật thét.

-…

-…

-…

Nghe tiếng kêu kinh của Thành Đông, nhất là nội dụng và họ cũng đang cảm nhận thấy được một luồng linh khí hội tụ, ba vị nam thí sinh lớn tuổi tức thì hoảng người với vô vàng khó tin mà liếc mắt nhìn sang chỗ Vô Thường, từ đó dẫn đến cơ thể họ không vững trong duy trì hỏa linh lực mà khiến dược tính bị hủy không chính xác, tất cả ba lò đều hóa thành hư đan.

May mắn là thiếu nữ Hồng Tiêu Mị đã luyện xong lò của bản thân, không thì kết cục sẽ không hề khác ba thí sinh nam nhân là mấy.

Năm giây sau cơn chấn động, Các chủ Duy Mạnh đứng lên quát.

-Cuộc thi lấy danh hiệu Đan Sư hợp chuẩn kết thúc!

-Ba người kia bị loại, trả kim phiếu cho những phần dược liệu đã làm tổn thất. Hai tiểu nam, tiểu nữ còn lại đều đậu Đan Sư hợp chuẩn với giấy chứng nhận được Dược Các đóng dấu và minh chứng.

Nói xong với năm thí sinh, Duy Mạnh quay sang nói với Thành Đông, Trần Hưng.

-Hai người tiếp đãi tiểu nữ kia. Tiểu tử Cu Thươ… Vô Thương Vô Thường này ta sẽ tiếp đãi để làm giấy tờ gửi lên tổng bộ, chờ ngày đại nhân tổng bộ đi đến Châu Nam thành cùng một gói quà to gửi về.

-Chúng ta đã hiểu thưa Các chủ.

Hai người Phó Các chủ vui mừng đáp, cả hai mang theo vẻ tươi cười không thể dấu tiến lại chỗ Hồng Tiêu Mị để “rủ rê” vào phòng cùng làm việc hay ho.

Các chủ Duy Mạnh rời ghế đi đến chỗ Vô Thường đầy đầu mồ hôi. Lão nói với Vô Thường.

-Ta là Các chủ của Dược Các, mời ngươi vào phòng bàn chuyện, ngươi thấy như thế nào?

-Vâng, Các chủ lão gia ngài đã mời thì tiểu tử như ta đâu thể từ chối được.

Diễn xuất rất hay, Vô Thường tính tình hệ như một tiểu tử ranh mảnh đáp.

-Vậy thì mời.

Hai người một lớn già một nhỏ liền bước chân nhanh ra bên ngoài phòng, đi lên lầu ba và tiến vào một căn phòng không nhỏ lắm.

Vào trong phòng, Duy Mạnh sau khi mời Vô Thường ngồi xuống, lão hỏi một chút thông tin cá nhân của tiểu Vô Thường.

-Nghe nói ngươi là người Nhậm gia đã bị người điệt tộc vào hơn một tháng trước?

-Không sai!

Xiếc chặt bàn tay lộ vẻ kiềm chế cơn đau đớn trong lòng, Vô Thường dứt khoác trả lời.

-Ừ hứm, vậy lý do gì khiến ngươi gia nhập Dược Các, bộ ngươi không chúng ta bắt ngươi giao cho thế lực đã diệt tộc ngươi? Ngươi phải biết rằng cái giá tiền treo thưởng mà thế lực kia đã ra để thu được tin tức “trẻ lạc” của Nhậm gia là rất cao, đem ngươi giao nộp chúng ta liền sẽ thu về một nguồn tài phú không hề nhỏ.

Duy Mạnh mắt già hù dọa Vô Thường nói.

Tựa như lần bên đấu trường Phong Ba, Vô Thường lập tức bốc phét trả lời, bản thân đồng thời làm hành động run run, mắt nhìn trực diện lão, miệng cắn ngón tay cho hợp lý với tình huống nhân vật tiểu tử.

-Ông của ta ngày trước có từng nói, trong Châu Nam thành thì Nhậm gia, Hình gia, Hồng gia, Nhạc gia, Hàn gia và một thế lực bí ẩn dưới trướng của hoàng đế Hồng Long quốc có chức vụ cai quản thành, sáu thế lực này bề ngoài được người tôn sùng là sáu thế lực lớn nhất Châu Nam thành nhưng mà sự thật thì sáu thế lực chỉ đứng thứ hai trong thành, Dược Các, đấu trường Phong Ba, Trận Pháp Lâu, Chế Phù Ẩn, và một vài tổ chức nữa mới là kẻ đứng đầu thực sự trong Châu Nam thành. Do vậy ông từ dặn ta, nếu sau này có gì bất trắc thì hãy đến những thế lực trên để tham gia, với thiên phú cao ngút trời của ta chắc chắn sẽ được trọng lực bồi dưỡng.

-Lần này tiểu tử ta vì đã cùng đường và muốn có thực lực trả thù nên mới liều mình đến đây để gia nhập Dược Các. Nếu như… các ngươi đem ta giao ra, ta chỉ đành thương thân đã quyết định sai lầm.