Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 182: Thủ đoạn đê hèn



Trong mắt Lý Khinh Hồng hiện lên sự tức giận, khi Lương Ý Hành nhắc đến dự án xây dựng đô thị, cô ta đã đoán được Lương Ý Hành muốn nói gì, cô ta thẳng thừng từ chối: "Anh nằm mơ đi.”

Trong mắt Vương Nhất cũng lướt qua một tia lạnh lùng nguy hiểm, lúc trước bảo La Chí Viễn bàn giao dự án xây dựng đô thị cho tập đoàn Lệ Tinh, anh đã nghĩ đến khả năng này rồi.

Một nửa còn lại của dự án cải tạo sông Thiên An đều nằm trong tay nhà họ Lương, nếu của ai người nấy kiếm thì thôi, chỉ sợ nhà họ Lương tham lam, muốn cướp dự án xây dựng đô thị của tập đoàn Lệ Tinh về tay.

Không ngờ rằng chuyện này lại thực sự xảy ra, còn cướp công khai trước mặt anh.

Ngoài ra, về tên Lương Ý Hành này, Vương Nhất vừa hay có chút chuyện muốn đích thân hỏi anh ta, không ngờ rằng anh ta lại chủ động tìm tới tận cửa.

Bị Lý Khinh Hồng từ chối, Lương Ý Hành không hề ngạc nhiên, cũng không tức giận mà vẫn cười nhẹ: "Cô Lâm thật sự không suy nghĩ một chút sao? Nhường dự án xây dựng đô thị cho nhà họ Lương tôi, tập đoàn Lệ Tinh sẽ có thể có được tình hữu nghị của nhà họ Lương, tương lai vô cùng tươi sáng.”

Vừa nói, Lương Ý Hành giơ ra bốn ngón tay, sắc mặt hơi trầm xuống: “Cho cô 4000 tỷ, bán dự án xây dựng đô thị cho tôi, số tiền này đủ để khiến tập đoàn Lệ Tinh của cô niêm yết thành công, đừng không biết suy xét.”

Thẩm Tử Kiện đứng sau cùng với những cậu ấm nương tựa vào hai nhà họ Lương và nhà họ Thẩm đều khẽ cười.

4000 tỷ là một số tiền vô cùng lớn đối với người bình thường, thậm chí là đối với 90% công ty xí nghiệp, nhưng đối với một gia đình giàu có như nhà họ Lương quả thực chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc đến.

Thứ bọn họ muốn thấy chính là dáng vẻ ăn nói khép nép và nương tựa nhờ cậy bọn họ của đệ nhất nữ tổng tài của Thiên An.

Thế nhưng, Lý Khinh Hồng vẫn không hề động lòng, thậm chí còn cười nhạt một tiếng: "Cho dù anh có đưa bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không bán cho anh dự án xây dựng đô thị đâu."

Cô ta là người có tầm nhìn xa, làm xong dự án xây dựng đô thị rồi, lợi ích thu được nào chỉ dừng lại ở bốn nghìn tỷ này?

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Khinh Hồng, vẻ lạnh lùng trong mắt Vương Nhất cũng tiêu tan theo. Anh hy vọng đám công tử bột này biết điều một chút, đừng được voi đòi tiên.

Thật đáng tiếc, sự việc không được như mong muốn.

Trong mắt của Lương Ý Hành cuối cùng cũng hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn không tức giận, bỗng nhiên nhìn về phía Vương Nhất: “Vị này là?”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vương Nhất, ngay khi anh định nói, Lý Khinh Hồng đã cướp lời: “Anh ấy là chồng tôi.”

"Ồ, anh ta chính là người đã cướp đi sự trong trắng của cô rồi biến mất năm năm, khiến cô ở góa năm năm sao.”

Người nói không phải là Lương Ý Hành mà là Thẩm Tử Kiện của nhà họ Thẩm.

Anh ta giả vờ ngạc nhiên nhìn Lý Khinh Hồng, chỉ vào Vương Nhất nói: "Tôi nói cô Lý này, cô dù sao cũng là đệ nhất nữ tổng tài của Thiên An, sao lại gả cho loại người này chứ? Xa thì không nói chứ đàn ông trong căn phòng này, ai mà không mạnh hơn anh ta chứ? Chẳng lẽ...là đời sống sinh hoạt của anh không tồi, khiến cô lĩnh hội được niềm vui khi làm một người phụ nữ sao? Ha ha ha...”

Trong khi nói, anh ta không quên đùa nghịch với hai người phụ nữ đang ôm ở hai bên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng âm u, lạnh lùng quát mắng: “Mong anh tôn trọng chồng tôi một chút.”

Lúc này, Vương Nhất đặt ly rượu xuống, đột nhiên nói: "Trước khi tôi tức giận, tốt hơn hết các anh nên xếp hàng lần lượt xin lỗi vợ tôi, nếu không, đợi tôi tức giận rồi, các anh có muốn đi cũng không đi được.”

Tất cả các cậu ấm đều sững sờ, sau đó bật cười lớn đầy kinh ngạc.

"Anh nói gì? Tôi nghe không rõ, là ai muốn đi cũng không đi được?”

"Vậy anh tức giận đi, để tôi xem xem anh tức giận sẽ như thế nào?”

"Chẳng qua là một tên vô dụng dựa vào Lý Khinh Hồng mới sống đến ngày hôm nay mà cũng dám mở miệng nói lời ngông cuồng.”

Bọn họ chửi bới và cười nhạo, không ai coi trọng lời nói của Vương Nhất.

Chỉ có Lương Ý Hành là hơi biết một chút, anh ta không đi chọc giận Vương Nhất mà quay sang Lý Khinh Hồng, giả vờ tươi cười ngoài mặt mà nói: “Đường đường là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh mà lại gả cho một tên vô dụng, tôi nghĩ loại chuyện này cô không muốn người dân của cả Thiên An này biết đúng không?”

Lý Khinh Hồng trầm sắc mặt xuống: "Ý của anh là gì?”

"Cô Lý, trong tay tôi đã nắm được chuôi của cô, tôi khuyên cô nên nghe lời tôi, ngoan ngoãn bàn giao dự án đi.”

Lương Ý Hành một hơi uống sạch rượu ngon trong ly, liếc nhìn Lý Khinh Hồng một cái, như thể nắm chắc phần thắng trong tay.

Sự bất an trong lòng Lý Khinh Hồng càng thêm nồng đậm: “Chuôi gì?”

Lương Ý Hành ném một chiếc điện thoại di động cho Lý Khinh Hồng: "Tự mình xem đoạn video phía trên đi."

Lý Khinh Hồng nghi hoặc nhấn nút phát, không lâu sau, trong phòng riêng truyền đến một trận âm thanh ướt át khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Lý Khinh Hồng chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt trở nên trắng như tuyết, toàn thân khẽ run lên, cắn chặt môi đến mức rách cả môi, máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ trong miệng.

Vương Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức lấy điện thoại qua xem.

Vừa nhìn, sắc mặt anh cũng có chút biến đổi.

Đây là một đoạn video dài ba phút, địa điểm là ở trong một nhà kho tối tăm, một nam một nữ bị trói vào nhau.

Người đàn ông quần áo rách rưới, toàn thân bê bết máu, giống như một con thú đang phát điên.

Giọng nói người phụ nữ mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, muốn trốn chạy cũng trốn chạy không được, cuối cùng bèn nhắm mắt cam chịu, hai hàng nước mắt chảy ra.

Toàn bộ đoạn phim kết thúc trong tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng của người phụ nữ, xem xong đoạn video này, Vương Nhất cũng giống như bị đả kích mạnh, ngẩng đầu một cách cứng nhắc, nhìn Lý Khinh Hồng đang trên bờ vực suy sụp.

Đúng vậy, người đàn ông trong video là Vương Nhất năm năm trước, mà người phụ nữ chính là Lý Khinh Hồng đã bị trói lại.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, tay chộp lấy điện thoại, nhanh chóng xóa đoạn video đó.

Nhìn Lý Khinh Hồng suy sụp, Lương Ý Hành cười nhạt: "Cô Lý, chắc hẳn cô rất quen thuộc với đoạn video này, nếu tôi tung đoạn video này ra, cô sẽ có kết quả thế nào nhỉ?”

Lời này vừa được nói ra, đồng tử của Lý Khinh Hồng lập tức co rút lại, thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt.

Trong mắt Vương Nhất cũng sớm đã tràn đầy sát khí, trầm giọng nói: “Đoạn video này, sao anh có được?”

"Điều này anh đừng quan tâm.”

Lương Ý Hành chậm rãi nói: "Cô chỉ cần biết rằng tôi đang nắm giữ bí mật của hai người là được rồi, ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, nếu không, hậu quả tự gánh chịu.”

Lý Khinh Hồng nhanh chóng đến trước mặt Lương Ý Hành, trong mắt đầy những giọt nước mắt tủi nhục, nhưng lại dùng giọng nói gần như van nài mà cầu xin: “Đừng, đừng tung video ra ngoài.”

"Vậy thì phải xem cách cư xử của cô rồi.”

Trong mắt Lương Ý Hành đầy vẻ cay độc, đột nhiên lớn tiếng: “Bây giờ, quỳ xuống cho tôi!"

Cục diện hiện tại nhất thời đã vượt quá dự liệu của Vương Nhất, khiến anh hết sức kinh hoàng, trong lòng đau khổ đến cực điểm.

Chuyện xảy ra trong nhà kho ở bến đò Thiên An năm năm trước là cơn ác mộng cả đời của Lý Khinh Hồng, không ngờ lúc đó vẫn còn có ống kính đang quay, điều này đã đánh cho Vương Nhất một đòn cảnh tỉnh.

Anh không thể nghĩ ra được tại sao Lương Ý Hành lại có được video gốc và là ai đã lén lút quay lại tất cả những chuyện này.

Tất cả mọi thứ đều như một tấm lưới lớn vô hình bao phủ lấy Vương Nhất.

Khi Vương Nhất đang kinh hãi, Lý Khinh Hồng đã khuỵu gối, chậm rãi định quỳ xuống.