Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 3: Người nhà họ kim đến



Vương Nhất đi đến phòng ngủ chính ở tầng hai, người đàn ông trung niên hai bên tóc mai đã có chút hoa râm, hơi thở yếu ớt nằm trên giường chính là Lý Thiên Dương.

Ông nhắm mắt, chỉ có thở vào, không có thở ra.

Lập tức, trong mắt Vương Nhất hiện lên tia sát khí.

Năm năm trước, cơ thể của ba vẫn còn khỏe mạnh, bây giờ, sao lại biến thành như thế này…

Anh ngồi xuống bên cạnh giường Lý Thiên Dương, định bắt mạch cho Lý Thiên Dương.

Nhưng lại bị Lý Mộng Đình đi vào sau ngăn lại: “Anh làm gì vậy, anh biết chữa bệnh?”

“Trong năm năm qua có học được, cũng biết một chút.” Vương Nhất cười, nói.

“Anh muốn hại chết ba tôi đúng không?”

Không ngờ nghe thấy lời nói của Vương Nhất, ngược lại giọng nói của Lý Mộng Đình còn cao hơn: “Mới học qua loa, đã dám chữa bệnh cho người khác, anh có chứng chỉ hành nghề y không?”

“Mộng Đình, anh ta cũng chỉ đang giả vờ thôi.” Sau đó Trần Cảnh cũng đi vào kéo Lý Mộng Đình qua, an ủi.

“Nhưng….” Lý Mộng Đình vẫn không yên tâm.

Lợi dụng thời gian trống này, Vương Nhất lập tức bắt mạch cho Lý Thiên Dương.

Sau khoảng 30 giây, Vương Nhất buông Lý Thiên Dương ra, từ trong lòng lấy ra một hộp kim.

“Cái gì? Anh muốn dùng kim bạc chữa trị cho ba tôi, cái này sao có thể chứ?”

Lý Mộng Đình nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng hổn hển, căn bệnh mà phẫu thuật ở bệnh viện tân tiến nhất cũng không cứu được, mấy cây kim bạc sao có thể khiến ba sống lại chứ?

“Mộng Đình, ông ấy là ba cô, cũng là ba tôi, tôi sao có thể hại ông ấy được chứ?” Đối với chuyện này, Vương Nhất chỉ cười khổ.

“Hừ, ai biết được anh có ý đồ gì…”

Vương Nhất không quan tâm đến cô ta, trực tiếp đâm liên tiếp ba cây kim vào quan nguyên, thiên đột, cự khuyết và các huyệt vị.

Tốc độ hạ kim rất nhanh, hoặc chống, hoặc đâm, không hề dừng lại.

Cả quá trình nước chảy mây trôi, rất có tính thưởng thức.

“Hừ, còn giả vờ tốt bụng, thật sự nghĩ mình là thần y.”

“Thế kỷ này rồi, đông y có tác dụng gì chứ, đừng dùng y thuật giết người là được!”

Đột nhiên, cô cả cô út Châu Mỹ Hòa, Châu Mỹ Hoa và những người khác đều nói ra những lời xem thường, Trần Cảnh cũng đứng ở trong một góc, cười khẩy.

Cùng với sự trôi qua của thời gian, kim trên người Lý Thiên Dương ngày càng nhiều, vẻ mặt Vương Nhất ngày càng chuyên tâm.

Choảng…

Đột nhiên, trong lúc Vương Nhất chuyên tâm đặt kim nhất, nên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn.

Một chiếc Land Rover đã đâm đổ cửa sắt nhà họ Lý, dừng ở trong sân.

Một nhóm người mặc áo đen nhanh chóng xuống xe, xông vào trong nhà, đập vỡ hết những đồ nội thất bày biện trong nhà.

Trong nháy mắt, tất cả đồ nội thất đã bị đập vỡ tan tành, trên mặt đất toàn là những mảnh vỡ của thủy tinh.

“A…”

Tất cả phụ nữ nhà họ Lý đều bị dọa sợ liên tục hét lên, Vương Nhất không thể không dừng việc đặt kim, trong mắt lóe lên một tia sát khí mãnh liệt.

“Vương Nhất, mày thật to gan mà!”

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng cười ngông cuồng của một người đàn ông: “Biết chị tao đang tìm mày, còn dám trở về Thiên An?”

Tiếng cười vừa dứt, một người đàn ông nhuộm tóc màu vàng, ngậm thuốc đi vào.

“Kim Thành Phong? Là cậu…”

Nhìn thấy người đàn ông tóc vàng, sắc mặt của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và người nhà họ Lý đều trở nên trắng bệch.

Từ tuần trước, sau khi công ty năng lượng Ẩn Long bị nhà họ Kim mua lại, công ty cuối cùng dưới trướng nhà họ Lý cũng tuyên bố đổi chủ, nhà họ Lý bây giờ chỉ dựa vào một số công việc kinh doanh nhỏ lẻ để miễn cưỡng sống qua ngày, nhìn thấy người nhà họ Kim, giống như chuột nhìn thấy mèo.

Chỉ có Vương Nhất, sắc mặt lãnh đạm, đứng dậy, nhìn Kim Thành Phong, giọng nói lạnh lùng: “Nhà họ Kim, tôi còn chưa đến tìm các người, ngược lại các người tự tìm đến cửa trước.”

Nhưng, Kim Thành Phong không hề bận tâm, cười haha đi đến trước mặt Vương Nhất, đặt tay lên vai anh: “Vương Nhất, nếu như tôi là anh, sẽ tìm một nơi không có ai để trốn, sống cô độc đến già, cũng không có mặt dày quay trở lại đây... anh nhìn ánh mắt của mỗi người bọn họ nhìn anh đi, một mình anh chạy trốn không quan trọng, cả nhà họ Lý sẽ chùi mông cho anh!”

Nghe thấy vậy, sát khí trong mắt Vương Nhất càng nhiều hơn, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn.

Tất cả người nhà họ Lý, không một ai là không nhìn anh với ánh mắt u ám, hận không thể nhanh chóng giết chết anh.

“Cậu Kim, nếu như cậu tìm anh ta, vậy thì đưa anh ta đi đi, không liên quan gì đến nhà họ Lý chúng tôi!” Châu Mỹ Ngọc vẻ mặt bi thương nhìn Kim Thành Phong cầu xin.

Nhưng, điều này cũng không thể làm tổn thương đến Vương Nhất, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

“Chuyện ba tôi đổ bệnh, có liên quan đến cậu đúng không?”

Đột nhiên, Vương Nhất bất ngờ lên tiếng, giọng nói thờ ơ đến mức mất đi nhân tính.

Kim Thành Phong xòe tay ra, không chút sợ hãi: “Anh đang nói cái gì, đương nhiên là không liên quan, tôi đến đây chỉ là vì muốn bắt anh, nhân tiện giúp chị tôi chuyển cho nhà họ Lý một câucác người có một tuần để chấp nhận công việc mà chị tôi sắp xếp cho mấy người, nếu không, đợi mất việc đi!”

Soạt!

Câu này vừa nói ra, không ít người đều mặt mày tái nhợt.

Đặc biệt là những nhân viên cấp cao trong công ty, khó khăn lắm mới bò lên được, cả người run rẩy.

Nhà họ Kim muốn bọn họ thất nghiệp, thật sự quá đơn giản, chỉ là chuyện gọi mấy cuộc điện thoại...

“Hi vọng những điều anh nói là thật, không lừa tôi.”

Vương Nhất dường như chỉ nghe thấy nửa câu đầu của Kim Thành Phong, ung dung cười một tiếng.

“Có lừa anh hay không thì cũng chả cho ý nghĩa gì? Dù sao anh cũng không sống được bao lâu nữa....”

Nụ cười nham hiểm, Kim Thành Phong làm một động tác, những vệ sĩ kia cũng từ phía sau anh ta nhanh chóng tập hợp lại.

“Này, cậu Kim.”

Nhìn thấy Kim Thành Phong muốn ra tay, Trần Cảnh lập tức đi lên, ngập ngùng nói: “Vẫn nên cẩn thận thì hơn, cậu ta là con nhà võ.”

“Cậu cho là vệ sĩ của tôi cũng vô dụng như vệ sĩ của cậu sao?”

Kim Thành Phong vỗ vào đầu Trần Cảnh, xem thường nói: “Con nhà võ dù có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ có một người, mà chỗ tôi có mười mấy người!”

Vừa dứt lời, mười mấy tên vệ sĩ ở phía sau, khuôn mặt vô cảm, đi về phía Vương Nhất.

“Nói cũng đúng.”

Thấy vậy, Trần Cảnh cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt thương hại, lúc nãy anh đã đánh ngất vệ sĩ của anh ta, đúng lúc có thể báo mối thù này!

“Vương Nhất, nếu như anh quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi sẽ không đánh anh, đưa anh hoàn hảo không chút tổn thất đến trước mặt chị gái tôi, thế nào?”

Đột nhiên, Kim Thành Phong nghĩ đến điều này, cười lớn nói: “Dáng vẻ quỳ trước mặt chị tôi như một con chó của anh năm năm trước, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.”

“Mau, quỳ xuống, dập đầu!” Trần Cảnh cũng bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, không thể chờ được muốn nhìn thấy dáng vẻ Vương Nhất quỳ xuống.

Nhưng tiếc là, Vương Nhất vẫn bình tĩnh, sóng lớn nhưng không chút sợ hãi.

Anh chỉ nhìn Trần Cảnh với Kim Thành Phong với ánh mắt đáng thương, giống như người phải quỳ là bọn họ vậy.

Dế với kiến nhe nanh múa vuốt với con rồng khổng lồ ở chín tầng mây, con rồng khổng lồ chỉ cười nhạt, nhìn như bụi bẩn.

“Tôi bảo anh quỳ xuống! Bị điếc hả?”

Kim Thành Phong bị ánh mắt của Vương Nhất làm cho thẹn quá hóa giận, ra lệnh cho tất cả vệ sĩ: “Đánh cho anh ta thừa sống thiếu chết!”

“Vâng!”

Tất cả vệ sĩ đều chặn mọi đường thoát thân, lao về phía Vương Nhất.

Vù…

Nhưng, vẫn chưa chạm vào Vương Nhất, một hình bóng mảnh mai màu đen giống như tia chớp xuất hiện phía trước.

Bịch, bịch….

Sau đó, tất cả mọi người vẫn chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì, tất cả vệ sĩ đều đã nằm trên mặt đất, không giãy giụa quá nhiều, trực tiếp ngất đi.

Điều đáng sợ hơn nữa là, những vệ sĩ đã bị hôn mê này, khớp xương của mỗi người đều bị làm cong ở các trình độ không giống nhau, nói cách khác, cho dù chữa khỏi, cũng phải tàn tật suốt đời.

Phía sau Vương Nhất, không biết từ lúc nào đã có thêm một người phụ nữ.

Áo đen da, quần đen da, ủng đen da.

Vù…

Lúc này, có một cơn gió thổi qua, hất mái tóc đen xõa ngang lưng của cô ta lên.

Lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu giống như bị máu tươi tưới lên.