Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 38: Đập phá!



Đợi khi Kim Thành Phong mang theo người tới, Vương Nhất đang nhàn nhã uống rượu.

Sau lưng bọn họ có ba bốn nhân viên pha chế đi lại, trông có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt luôn liếc về phía họ, rõ ràng Liễu Mộng đã phái người giám sát bọn họ.

Vương Nhất cũng không quan tâm, vừa thấy Kim Thành Phong đi tới liền vẫy tay với hắn.

Kim Thành Phong sợ hãi nhìn Lãnh Nhan bên cạnh Vương Nhất, hình ảnh Lãnh Nhan như sát thần từ trên trời giáng xuống ngày hôm đó, đến tận hôm nay vẫn giống như một cơn ác mộng, in sâu vào tâm trí hắn.

Đối diện với ánh mắt của Kim Thành Phong, Lãnh Nhan hoàn toàn không quan tâm, trong mắt Lãnh Nhan Minh, mạng sống của Kim Thành Phong chỉ đáng giá như một con kiến trên mặt đất.

Vương Nhất chỉ vào ghế đối diện mỉm cười: “Ngồi đi.”

Kim Thành Phong như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngồi trước mặt Vương Nhất, đánh giá xung quanh một chút, nhíu mày: “Đây không phải quán bar do nhà họ Bạch mở sao? Anh đến đây làm gì?”

Vương Nhất khẽ liếc anh một cái: “Tôi muốn làm gì còn cần sự đồng ý của cậu à?”

Kim Thành Phong đột nhiên co rụt cổ, nhận ra mình nói bậy, vội vàng rót cho mình một ly rượu: “Tôi tự phạt một ly.”.

Nói xong, hắn ừng ực hốc hết một ly Armand de Brignac lớn, mặt lập tức ửng đỏ.

“Đừng sợ, tôi là người công tư phân minh, từ đầu tới cuối người mà tôi nhắm đến chỉ có Kim Thúy Như mà thôi, không liên quan gì đến anh.”.

Vương Nhất nhìn Kim Thành Phong, cười nói: “Hơn nữa hiện tại cậu là người của tôi, đương nhiên tôi sẽ không đối xử tệ với cậu.”.

Nói xong, Vương Nhất nâng ly tỏ thành ý với Kim Thành Phong.

“Cảm ơn.”

Kim Thành Phong do dự một chút, nhưng vẫn nâng ly lên, cụng ly với Vương Nhất.

Vương Nhất chỉ uống một ngụm, còn Kim Thành Phong lại uống cạn một ly, có lẽ theo suy nghĩ của anh ta, uống với Vương Nhất nhất định phải cạn ly.

“Thuốc giải thì sao?” – Ánh mắt Kim Thành Phong trở nên thiết tha nhìn Vương Nhất, đưa tay về phía Vương Nhất.

“Thuốc giải ở chỗ tôi.”.

Vương Nhất vẫn nhàn nhạt cười: “Tôi sẽ giao cho cậu, nhưng không phải bây giờ.”

“...”

Thế là Kim Thành Phong hoàn toàn hiểu được ý tứ của Vương Nhất.

Sau khi bị Vương Nhất cho uống thuốc độc, anh ta đã tự tìm đến một vị bác sĩ nổi tiếng, nhưng ngay cả vị bác sĩ nổi tiếng đó cũng không thể biết được đó là loại độc dược nào, khiến Kim Thành Phong tuyệt vọng.

Anh ta biết Vương Nhất muốn nói gì: Muốn có thuốc giải? Được thôi, làm việc cho tôi, làm con chó của tôi.

Bây giờ, đã đến lúc con chó hắn lần đầu tiên giúp ông chủ làm việc.

Kim Thành Phong hít sâu một hơi nói: “Nói cho tôi biết, anh muốn ta đập phá công ty nào?”

Vương Nhất chỉ xuống đất nói: “Không vội, trước tiên bắt đầu từ chỗ này.”

“Chỗ này?!”

Ngay lập tức, khóe mắt Kim Thành Phong co giật dữ dội: “Đây là quán bar dưới trướng nhà họ Bạch...”

“Vì là quán bar do nhà họ Bạch mở, nên tôi mới muốn phá.”.

“...”

Vẻ mặt của Kim Thành Phong sắp khóc, trong mắt càng thêm sợ hãi: “Đây là quán bar do nhà họ Bạch mở, nhà họ Kim gần đây thân với nhà họ Bạch. Anh để tôi đập phá tài sản của nhà họ Bạch, chuyện này là anh ép tôi vào thế bí đó, chị gái tôi sẽ giết tôi…”.

Vương Nhất đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Làm việc cho tôi mà không mạo hiểm một tí thì sao mà được?”

“Hơn nữa nếu không có rủi ro, cậu làm sao có thể chứng minh lòng trung thành của cậu?”

Nghe được lời nói giống như ma quỷ của Vương Nhất, Kim Thành Phong giật mình ớn lạnh.

“Ma quỷ, anh là ma quỷ … còn ác độc hơn cả chị gái tôi.”

Anh ta vừa kinh hãi vừa phẫn nộ vừa sợ sệt nói: “Đừng tưởng tất cả những chuyện lúc này anh làm chị tôi không biết, anh muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của chị tôi?”

Vẻ mặt Vương Nhất kỳ quái hỏi: “Người đập phá công ty của nhà họ Bạch là cậu, người làm rối tung mối quan hệ giữa nhà họ Bạch và nhà họ Kim cũng là cậu. Liên quan gì đến tôi?"

“Anh…”

Kim Thành Phong hít thở không thông, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Vương Nhất lại gọi hắn tới đây, coi hắn như bia đỡ đạn đây mà.

Chuyện đập phá cửa tiệm Diệp Kình Hiên cũng có thể làm được, tại sao cứ phải gọi Kim Thành Phong hắn?

Bởi vì gọi Kim Thành Phong sẽ giảm thiểu tối đa rủi ro tổn thất và bị lộ hơn, mà Kình Hiên Bang của Diệp Kình Hiên nói thế nào cũng là một thế lực ngầm cùng nổi danh với nhà họ Đồng, nếu làm lớn chuyện thì sẽ liên luỵ Diệp Kình Hiên, chuyện này không cần thiết.

Kim Thành Phong vốn đang muốn chửi cha mắng mẹ người nào đó thì đột nhiên kìm nén lại, hít sâu một hơi, sau đó đập mạnh cái ly thủy tinh được chế tác tinh mỹ trong tay xuống đất.

Toanh!

Nháy mắt, chiếc ly thuỷ tinh bị đập vỡ tan tành.

Âm thanh bén nhọn chói tai vang lên thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt ở đây.

Nhạc đột ngột dừng lại, những nữ dancer đang nhảy cũng ngừng lại, hoang mang nhìn tình cảnh bên dưới, chỉ có ánh đèn màu đầy màu sắc vẫn lập loè như cũ, nhấp nháy soi lên gương mặt từng người.

“Các anh định làm gì?”

Một vài nhân viên pha chế chạy đến, giận dữ tra hỏi: “Tại sao lại làm bể ly rượu!”

“Các người bán rượu giả cho tôi lại còn hỏi tôi tại sao?”

Một ánh mắt hung tợn lóe lên trong mắt Kim Thành Phong, anh ta cười khẩy, loảng xoảng tiếng nữa, một chân đá đổ cái bàn trước mặt.

Ào ào! Loảng xoảng!

Bàn bị đạp đổ ngay lập tức, rượu đặt trên đó vỡ tan tành thành từng mảnh, rượu chảy khắp sàn nhà.

“Anh nói láo!”

Người pha chế đỏ mặt cãi lại: “Mỗi chai rượu ở đây đều đã được kiểm định nghiêm ngặt!”

Tuy nói như vậy, nhưng Vương Nhất vẫn nghe ra anh ta hơi thiếu tự tin.

Ngành nào cũng vì mục đích kiếm tiền, quán bar đêm lại càng như thế, đừng nói là ở đây, các quán bar khác dù ít hay nhiều cũng ăn bớt ăn xén nhập vài chai rượu ngoại giả, đây là quy củ của ngành, ai cũng hiểu cả. Chỉ là không ai bóc trần thôi.

Nói ra, tương đương với việc phá vỡ các quy củ của ngành, chặt đứt con đường tiền tài của mọi người.

“Tôi nói đây là rượu giả, thì đây là rượu giả.”

Kim Thành Phong mặt đầy tức giận, lạnh giọng nói: “Có muốn tôi gọi Cục An toàn vệ sinh thực phẩm tới không?”

“...”

Nhân viên pha chế kinh hãi, lỡ như thật sự quấy rầy đến Cục An toàn vệ sinh thực phẩm, sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng.

Kim Thành Phong mở một chai rượu tây, dùng mũi ngửi một hơi, lại nện xuống đất: “Rượu giả!”

Nói xong, anh ta mở một chai khác, uống một ngụm rồi lại đập xuống đất: “Rượu giả!”

“Rượu giả!”

“Rượu giả!”

“Vẫn là rượu giả!”

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

Tiếng đập chai liên tục vang lên, mỗi lần Kim Thành Phong mở một chai là lại đập một chai.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Trong chốc lát, rượu ngoại quý được cất kỹ trong tủ lạnh gần như bị đập bể gần hết.

Nhân viên pha chế giận mà không dám nói, chỉ duy có Vương Nhất, kể từ khi Kim Thành Phong đập chai rượu ngoại đầu tiên, anh không ngừng mỉm cười nhìn Kim Thành Phong hài lòng.

Thằng nhóc này, hiểu chuyện.

“Đây đều là rượu giả!”

Kim Thành Phong hung hăng liếc một vòng mọi người trong đây, u ám nói: “Ông đây vốn muốn vui vẻ uống rượu, cưa gái, thế mà dám bán rượu giả cho ông, chúng mày chán sống rồi sao?!”

Vừa nói, anh ta vừa đập mạnh lên quầy bar, quát lớn: “Anh em đâu, đập cái chỗ bán rượu giả này cho tao!”

Rầm rầm!

Theo lệnh của Kim Thành Phong, lập tức bảy tám người đàn ông mạnh mẽ xông lên, đập tan tan tành quầy bar.

Ầm rầm rầm!

Ngay lập tức, tất cả số rượu ngoại đều bị đập bể tan tành, rượu xanh đỏ tím vàng sắp chảy thành con sông nhỏ.

“A!”

Nhìn thấy cảnh này, mấy nữ dancer khuấy động không khí bị doạ cho mất hồn, hét lên bỏ chạy.

Nhất thời, âm thanh đập vỡ, tiếng la hét và tiếng hét giận dữ cùng nhau vang lên, tạo thành một khúc nhạc bạo lực tuyệt đẹp.

Các vệ sĩ do Kim Thành Phong mang tới chỉ đập đồ chứ không làm ai bị thương, hiệu suất rất nhanh.

Đạp tầng một xong thì tới tầng hai, tầng hai xong thì tới phòng VIP.

Kim Thành Phong trở về bên cạnh Vương Nhất, nhẹ giọng hỏi: “Tôi làm thế nào? Có vừa lòng không?”

Vương Nhất vui vẻ gật đầu: “Không tệ, phong cảnh rất đẹp.”

Lúc nói chuyện, anh đã lấy ra một viên thuốc màu trắng và đưa cho Kim Thành Phong.

Nhìn viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay, Kim Thành Phong vội vàng nuốt xuống như nhặt được bảo bối.

Màn đập phá vẫn tiếp tục, nhưng kẻ đầu têu Vương Nhất vẫn ung dung uống rượu như cũ, giống như mọi chuyện không liên quan gì đến anh.

Trên mặt anh nở nụ cười cay nghiệt, không trả 300 tỷ?

Được.

Vậy thì phá, phá cho đến khi giá trị tổn thất của nhà họ Bạch lên đến 300 tỷ!