Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 42: Năng lực có vấn đề



“Cái gì?!”

Nghe thấy Bạch Hiển nói vậy, đồng tử của Lý Mộng Đình lập tức co rụt lại, Châu Mỹ Ngọc sợ đến mức tay run lên, suýt chút nữa đã không cầm được ly trà trong tay, sắc mặt bà ta vô cùng khó coi.

Cái tên phế vật kia lại dám dẫn người đến công ty của ba Bạch Hiển đập phá?

Sao có thể chứ? Nó lấy lá gan đó ở đâu ra vậy?

Sau khi sửng sốt, Châu Mỹ Ngọc liền nhận ra mọi chuyện không ổn, cười nịnh nọt nói: “Hiển à, con hỏi kỹ lại xem, có phải là có hiểu lầm gì không?”

“Đúng vậy, tên phế vật đó ngay cả công việc cũng không có, làm sao dám dẫn người xông vào công ty nhà anh chứ, rồi còn đập phá công ty nữa?” Vẻ mặt của Lý Mộng Đình cũng nôn nóng mà nói.

Lúc này, Lý Mộng Đình thật sự rất muốn giết người.

Sau khi chuyện này xảy ra, đừng nói đến việc Bạch Hiển sẽ không ưa bọn họ mà vấn đề nhờ Bạch Hiển chuyện phát ngôn của minh tinh có thể cũng sẽ thất bại.

“Hiểu lầm?”

Bạch Hiển đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn mẹ con Lý Mộng Đình, cười lạnh một tiếng: “Tên côn đồ đó xông vào công ty ba tôi tự nhận nói tên anh ta là Vương Nhất, ngoại trừ phế vật tên Vương Nhất nhà các người thì còn ai tên Vương Nhất nữa chứ?”

“Anh ta không chỉ dẫn người đến đập phá công ty ba tôi mà còn đánh cả giám đốc điều hành cấp cao của công ty.”

“Cái gì? Còn đánh người?”

Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc đột nhiên trắng bệch, mặt xám như tro tàn.

“Bạch Hiển, anh nghe em giải thích, anh ta không phải người nhà họ Lý bọn em...”

Lý Mộng Đình vội vàng đứng lên giải thích với Bạch Hiển, biểu hiện vô cùng khép nép.

Cô ta vất vả lắm mới có được mối quan hệ tốt với người nhà họ Bạch, làm sao có thể từ bỏ cây đại thụ nhà họ Bạch này chứ?

Điều bây giờ có thể làm chỉ là liên tục xin lỗi, hy vọng Bạch Hiển có thể tha thứ cho mình.

Thế nhưng, Lý Mộng Đình mới vừa đứng lên, đã bị Bạch Hiển đẩy một cái làm chao đảo: “Mẹ cô, anh ta chính là người của nhà họ Lý các ngươi đấy!”

“Uổng công tôi còn bận rộn giúp các người, đúng là không biết tốt xấu!”

Bạch Hiển lạnh lùng nói tiếp: “Từ giờ trở đi, nhà họ Bạch bọn tôi không chỉ không giúp các người mà còn muốn chèn ép các người, cứ chờ nhận thư của luật sư đi.”

Nói xong, anh ta hừ mạnh một tiếng, cầm lấy tư liệu nghệ sĩ do nhà họ Bạch cung cấp, xoay người rời đi.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc hoàn toàn ngây ngốc, ngồi yên tại vị trí.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tất cả đều tiêu rồi…”

Hai tay Lý Mộng Đình ôm đầu, dùng sức lôi kéo mái tóc được chải chuốt cẩn thận cả buổi sáng, vẻ mặt bi thường: “Không những có thể hợp tác thuận lợi với tập đoàn Lệ Tinh mà còn được nhà họ Bạch giúp đỡ, nhưng bây giờ thì tiêu hết rồi.”

“Đều do tên phế vật kia! Tại sao anh ta không chết đi?”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của Lý Mộng Đình đột nhiên trở nên méo mó, trong ánh mắt hiện lên sự oán hận dày đặc.

“Năm năm trước mẹ đã nói thằng nhóc kia chính là người mang đến xui xẻo, chỉ biết mang đến tai nạn cho nhà họ Lý chúng ta, con còn không tin.”

Châu Mỹ Ngọc cũng rất khó chịu, liếc nhìn Lý Mộng Đình đang vô cùng tức giận mà nói: "Nhìn bây giờ đi, 5 năm trước nó hại người nhà họ Lý chúng ta bị nhà họ Kim chèn ép, bây giờ rất vất vả mới leo lên lại thì bị thằng nhóc đó phá hỏng.”

“Lúc đó làm sao con biết được anh ta là một người lòng lang dạ sói như vậy?”

Lý Mộng Đình thẹn quá hóa giận mà nói.

Châu Mỹ Ngọc trầm tư một hồi rồi nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là thể hiện lòng trung thành với nhà họ Bạch, nói cho nhà họ Bạch rằng nhà họ Lý không hề liên quan đến cái tên sao chổi đó, sẽ lập tức đuổi nó ra khỏi nhà họ Lý, hơn nữa còn cắt đứt mọi quan hệ!”

“Còn phải phong sát hoàn toàn anh ta!” Lý Mộng Đình oán hận nói: “Con muốn anh ta không sống nổi ở thành phố Thiên An này.”

Ha ha ha!

Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng giày cao gót tinh tế, chỉ thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc trang phục công sở đi tới trước mặt mẹ con Lý Mộng Đình.

Không có bất kỳ sự lễ phép khách khí với người khách, chỉ lành lùng chất vấn một câu: “Các người chính là người đại diện của nhà họ Lý.”

“Là chúng tôi.”

Châu Mỹ Ngọc vội vàng đứng lên, điều chỉnh lại cảm xúc, nặn ra một nụ cười: “Xin hỏi khi nào thì bắt đầu hội nghị?”

“Tôi là trợ lý của thư ký Tiêu, tới đây để thông báo với các người một chuyện.”

Người phụ nữ nhàn nhạt nói: “Tôi vừa nhận được một thông báo rằng Lý tổng đột nhiên có chuyện quan trọng khác cần phải giải quyết, đàm phán hai bên sẽ do thư ký Tiêu đại diện toàn bộ quá trình, các người có thể nói chuyện với thư ký Tiêu.”

“Sao lại thay thành thư ký Tiêu rồi? Lý tổng đâu?” Nghe thấy vậy, sắc mặt Châu Mỹ Ngọc liền thay đổi.

“Các người không cần biết, chỉ cần làm theo là được.”

Nhưng người phụ nữ này không hề nhỏ nhẹ thân thiện, giọng điệu giống như là ra lệnh.

Thái độ đối xử như thế, có chỗ nào giống như đang đối xử với đối tác? Ngay cả cấp trên đối xử với cấp dưới cũng không ác ý như vậy.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc giận nhưng không dám nói gì, tòa nhà quốc tế nằm ở khu kinh doanh tài chính hàng đầu của Thiên An, tập đoàn Lệ Tinh là đầu rồng của rất nhiều công ty, có thể nói là hội tụ vòng trung tâm của giới kinh doanh ở Thiên An, đừng nói là trợ lý thư ký của tổng giám đốc, cho dù là bất kỳ lãnh đạo nào trong Lệ Tinh, bọn họ cũng không dám đắc tội.

Bọn họ nén giận, chỉ có thể đi theo sau, đi vào trong văn phòng của Tiêu Dao.

Tiêu Dao biết có người vào nhưng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục xử lý văn kiện.

Mãi cho đến khi xử lý xong, cô ta mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, nói: “Tôi nhớ rõ là người đại diện ký kết hợp tác với Lệ Tinh chúng tôi phải là ngài Vương Nhất, sao lại biến thành hai người các người?”

Châu Mỹ Ngọc cười nói: “Vương Nhất tạm thời có việc bận nên để hai bọn tôi làm đại diện.”

“Vậy sao...”

Tiêu Dao cười một cách lạ thường, sao đó nói thẳng vào chủ đề chính: “Vậy phương án bao bì đâu?”

Lý Mộng Đình lập tức đưa phương án đến trước mặt Tiêu Dao, nhưng Tiêu Dao chỉ tùy ý lật vài trang liền mất hứng thú, nhẹ giọng nói: “Cô Lý, bà Châu, tôi nghĩ các người đã hiểu lầm một điều, cách tốt nhất để đóng gói sản phản chính là thông qua minh tinh phát ngôn, vậy áp phích mô hình minh tinh đâu?”

“Chuyện này...”

Vừa nói ra những lời này, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lập tức trở nên khó xử.

Mô hình minh tinh, mười phút trước vẫn còn, nhưng bởi vì ồn ào của Vương Nhất nên đã hoàn toàn trở mặt với nhà họ Bạch...

Nhìn sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình, Tiêu Dao cũng hiểu được, biểu cảm trên mặt dần thu lại.

“Thời gian Lệ Tinh chúng tôi cho các ngươi cũng đủ dư dả nhỉ? Nhưng các người vẫn không đưa ra giải pháp thỏa đáng cho chúng tôi, nên tôi chỉ có thể nói rằng-năng lực của các người có vấn đề.”

Tiêu Dao híp mắt nói tiếp: “Xem ra, Lệ Tinh thật sự phải cân nhắc lại chuyện hợp tác với nhà họ Lý.”

Bang!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cả Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đều thay đổi, bọn họ ngay lập tức cầu xin: “Thư ký Tiêu, xin đừng hủy bỏ hợp tác giữa hai nhà chúng ta, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu cho chúng tôi thêm thời gian, chúng tôi nhất định sẽ cho công ty một câu trả lời hoàn mỹ nhất.”

Nhưng Tiêu Dao lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, lời nói của tôi không có tác dụng gì, cụ thể có hợp tác hay không là do Lý tổng định đoạt.”

“Trở về chờ tin tức đi, ngày mai trước khi tan làm sẽ cho các người một câu trả lời.”

Dứt lời, mặc kệ Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình mặt xám như tro tàn, Tiêu Dao cầm phương án của nhà họ Lý đi tới văn phòng của tổng giám đốc.

Nhưng vừa mở cửa liền thấy hai người đàn ông đang ủ rũ cụp đuôi đi về phía này.

Trên tay cầm một bản hợp đồng, phía trên hợp đồng ghi to bốn chữ: Báo cáo từ chức!

Tiêu Dao chỉ khẽ thở dài, hai người này chính là chủ quản hợp tác với giải trí Huy Hoàng trước khi Lý tổng đảm nhiệm.

Lý tổng đã ra tối hậu thư, trong vòng một tuần phải thu hồi 300 tỷ, nếu không thu hồi được thì cút hết.

Giải trí Huy Hoàng rõ ràng không muốn trả lại, đuổi theo nửa năm trời cũng chưa lấy lại được, chỉ trong một tuần ngắn ngủi làm sao có thể thu về được?

Vì thế, hai chủ quản rất biết tự hiểu lấy mình, chủ động trình đơn báo cáo từ chức.

Cái gọi là chuyện khẩn cấp chính là việc Lý tổng xử lý hai báo cáo từ chứ của hai chủ quản này.

Bọn họ vỗ mông chạy lấy người, để lại cục diện rối ren này cho Lý Khinh Hồng xử lý, Lý Khinh Hồng đương nhiên rất tức giận, chỉ sợ hai người đó sẽ bị phong sát trong ngành này.

Nếu bọn họ từ chức, vậy trọng trách thu hồi nợ nần liền rơi vào tay Phương tổng-một trong những thân tín của tổng giám đốc Lý, người có khả năng ăn nói và “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” trong bộ quận quan hệ công chúng.

“Hy vọng tất cả đều thuận lợi...”

Tiêu Dao lẩm bẩm một mình, sau đó đi về phía văn phòng của Lý Khinh Hồng để báo cáo kết quả đàm phán với nhà họ Lý.

...

Phương Huệ đứng một mình ở tầng dưới của giải trí Huy Hoàng, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ khó xử.

Mặc dù cô là bộ trưởng bộ ngoại giao của tập đoàn Lệ Tinh và là một trong ba phó chủ tịch, nhưng để thu hồi lại 300 tỷ từ giải trí Huy Hoàng thì cô ta cũng cảm thấy vô cùng áp lực.

Không vì điều gì khác, mà vì giải trí Huy Hoàng có bối cảnh bên trên, nội tình không sạch sẽ cũng đủ khiến cô ta cảm thấy rất khó khăn.

Đúng vậy, Phương Huệ quả thật giỏi ngoại giao, nhưng bên kia là một thương nhân lòng dạ hiểm độc vô lý, cô ta có cảm giác bất lực khi gặp loại người như vậy.

Nhưng nếu đây là nhiệm vụ do Lý tổng giao vậy thì cô ta phải cố gắng hết sức để hoàn thành.

“Phương Huệ, cố lên!”

Phương Huệ hít một hơi thật sâu, để nội tâm mình bình tĩnh trở lại,lúc này mới từ từ bước vô cao ốc Huy Hoàng.

Đối diện có hai nam một nữ đi lướt qua Phương Huệ.

Người đàn ông và người phụ nữ trong số ba người kia rõ ràng là thân tín của người đàn ông ở giữa, đang từ từ đi ra khỏi cao ốc Huy Hoàng.

Lúc đầu Phương Huệ không để ý tới, nhưng vừa đi vài bước, trong lòng cô ta như có dự cảm, theo bản năng quay đầu lại.

Người đàn ông kia đã biến mất.

Sắc mặt Phương Huệ khẽ thay đổi, có nghi ngờ, cũng có một chút... phiền muộn.

Là người kia trong trí nhớ sao?

Nhìn trông quá giống nhau, đúng không?

Phương Huệ lắc đầu, nhanh chóng tìm tới văn phòng của Bạch Vũ, gõ cửa: “Ông chủ Bạch, tôi là Phương Huệ đến từ bộ ngoại giao của Lệ Tinh Quốc Tế, công ty của ngài còn nợ chúng tôi 300 tỷ nên tôi muốn bàn bạc với ngài.”

Bịch!

Sau khi Phương Huệ báo cáo thân phận của mình, trong văn phòng đột nhiên truyền ra tiếng người nào đó té ngã.

Sau đó, Phương Huệ liền nghe thấy tiếng khóa cửa, như thể cô ta là hống thủy mãnh thú gì đó rất đáng sợ.

Sau đó liền truyền đến tiếng mắng người vô cùng tức giận của Bạch Vũ.

“Lệ Tinh các người khinh người quá đáng, tôi đã đồng ý trả lại tiền mà các người còn phái người tới đây, thật sự nghĩ nhà họ Bạch tôi dễ bắt nạt đúng không?”

“?”

Phương Huệ không hiểu chuyện gì, cô ta mới đến lần đầu mà.

Nếu không phải là cô ta, vậy là ai?