Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 54: Ly hôn



Lúc Vương Nhất trở về Tử Viên thì Lý Khinh Hồng vẫn chưa tan sở, nhưng điều kỳ lạ là cổng biệt thự không khóa.

Vừa vào cửa, Vương Nhất đã nhìn thấy một đôi giày vải màu trắng, giống size giày của Lý Khinh Hồng, nhưng trong trí nhớ của Vương Nhất thì Lý Khinh Hồng thường mang giày cao gót và đôi lúc mang giày đế bệt, chưa từng mang giày vải trẻ trung như vậy bao giờ.

Chắc có lẽ mới mua.

Vương Nhất cũng không nghĩ nhiều, anh đẩy cửa bước vào.

Sự việc 316 đầy rẫy những nghi vấn, muốn phanh phui sự thật ngay lập tức là chuyện không thể, nhưng Vương Nhất cũng không lo, rất nhiều vấn đề chỉ cần nghiêm túc một chút là có thể giải quyết dễ dàng.

Vương Nhất xem đồng hồ, sắp tối rồi.

Thế là anh xoay người đi vào phòng bếp nấu ăn, anh muốn nấu một bữa tối thịnh soạn cho Lý Khinh Hồng.

Cắt rau và thịt, cho vào nồi, toàn bộ quá trình rất lưu loát, vừa nhìn đã biết kỹ năng nấu nướng rất đỉnh.

Tất cả là nhờ Châu Mỹ Ngọc, trước đây Châu Mỹ Ngọc không thích anh, cho nên việc nhà đều do Vương Nhất quán xuyến.

Ngoài ra, khẩu vị của Châu Mỹ Ngọc rất khó chiều, cố tình làm khó anh, bắt anh nấu đi nấu lại, sau một thời gian dài, anh đã rèn được kỹ năng nấu nướng.

Ở bộ đội cũng vậy, những ai đã từng nếm thử đồ ăn Vương Nhất nấu đều sẽ tấm tắc khen ngon. Ngay cả Khương Nhã My, người đẹp lạnh lùng trong quân đội cũng thay đổi ấn tượng với anh sau khi ăn đồ ăn anh nấu.

Một lúc sau, bữa ăn nóng hổi đã ra lò.

Ba món mặn một món chay và một món canh, Vương Nhất bưng hết đồ ăn lên bàn rồi ra phòng khách ngồi đợi Lý Khinh Hồng về.

Rào rào rào…

Nhưng trong phòng vệ sinh ở tầng một lại vang lên tiếng xả nước bồn cầu, sau đó cửa phòng vệ sinh mở ra.

“Thơm quá…”

Một cô gái cao gầy giống Lý Khinh Hồng bước ra ngoài, hai mắt cô ta sáng rực lên khi nhìn thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Vương Nhất không ngờ trong phòng vệ sinh lại xuất hiện một cô gái lạ mặt, anh nhíu mày hỏi: “Cô là ai?”

Cô gái giật mình lập tức quay lại nhìn, khi nhìn thấy người đó là Vương Nhất, cô ta sững sờ một lúc, sau đó như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi, nhìn chằm chằm Vương Nhất hồi lâu.

Một lúc lâu sau, cô ta không chắc chắn dò hỏi: “Anh rể?”

Anh rể?

Vương Nhất quan sát cô gái trước mặt.

Các đường nét trên khuôn mặt của cô ta rất tinh xảo, thoạt nhìn giống hệt Lý Khinh Hồng, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không giống.

Không giống như vẻ lạnh lùng băng giá của Lý Khinh Hồng, cô gái trước mặt tràn đầy nét xuân.

Cô ta cũng trẻ hơn Lý Khinh Hồng rất nhiều, thoạt nhìn như học sinh.

Nhưng mà cũng giống quá rồi… y như tạc ra từ một khuôn!

Nhìn cô gái trước mặt, Vương Nhất rơi vào trầm tư, hình như anh chưa từng nghe Khinh Hồng nhắc đến gia đình mình…

Đang ngơ ngẩn thì cô gái đã ngồi xuống cạnh Vương Nhất, quan sát Vương Nhất từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Phải không, anh thật sự là anh rể của tôi sao?”

“Sao thế?” Vương Nhất cau mày, anh nghe ra được vẻ thất vọng không chút che giấu trong lời nói của cô gái.

Sắc mặt cô gái có hơi khó coi, nói: “Nói gì thì chị gái tôi cũng là người đẹp số một Yên Kinh, sao lại có thể yêu một người đàn ông tầm thường như anh được chứ? Lẽ nào anh có chỗ nào đặc biệt hơn người?”

Vương Nhất liếc cô một cái rồi không đếm xỉa tới nữa, ánh mắt của người khác không quan trọng.

“Này, anh nên nhanh chóng ly hôn với chị gái tôi đi.”

Đột nhiên, cô gái nghiêm túc nhìn Vương Nhất, giọng điệu rất nghiêm trọng.

“Ly hôn?”

Nghe vậy, trong mắt Vương Nhất lóe lên một tia sắc bén, nhưng cũng không nổi giận: “Tại sao?”

Vương Nhất thấy cô gái trước mặt không có ác ý muốn chia rẽ anh và Lý Khinh Hồng, mà là thật sự nghĩ cho anh.

“Bởi vì anh sẽ chết rất thảm.”

Cô gái không giống như đang nói đùa: “Ba tôi sẽ giết anh.”

“Ba cô?”

Vương Nhất cười, không để tâm nói: “Rất lợi hại sao?”

“Rất lợi hại, lợi hại ngoài sức tưởng tượng của anh.”

Nói đến ba mình, trong mắt cô gái cũng có chút sợ hãi, cô ta thở dài: “Có một số chuyện anh không nên biết thì hơn. Tóm lại, xuất thân của chị tôi rất phức tạp, tốt hơn hết anh đừng nên dây vào…”

“Đủ rồi, tôi không thể ly hôn với Khinh Hồng. Tôi đã kết hôn với cô ấy rồi, chúng tôi còn có một cô con gái rất đáng yêu, tôi sẽ ở bên cô ấy đến bạc đầu!”

Cô gái chưa kịp nói xong, Vương Nhất đã lạnh lùng dứt khoát ngắt ngang lời cô ta: “Tôi biết cô có ý tốt, nhưng không ai có thể chia rẽ gia đình chúng tôi.”

“…”

Cô gái kinh ngạc nhìn Vương Nhất, cô ta cảm nhận được lúc Vương Nhất nói những lời này, nhiệt độ trong nhà cũng giảm xuống mấy độ.

Sau khi định thần lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái dần trở nên tức giận, cô ta nổi cáu: “Cái người này, sao nói không nghe vậy hả? Lấy ai không lấy, sao lại lấy chị tôi chứ?”

“Nếu như anh là con cái nhà tài phiệt có bối cảnh lai lịch thì sẽ rất xứng đôi với chị gái tôi, nhưng anh lại chỉ là một người bình thường. Tôi không có ý xem thường anh, chỉ là, chỉ là…”

Nói đến đây, cô gái nhỏ có vẻ hơi nôn nóng, buột miệng nói: “Anh không xứng với chị tôi, anh làm chị tôi to bụng rồi kêu chị tôi sinh con gái cho anh. Anh nói xem làm sao ba tôi tha thứ cho anh được.”

Cô ta nhắc đến chuyện xảy ra năm năm trước khiến Vương Nhất rơi vào trầm tư.

Đặt mình vào vị trí của người khác, nếu điều này xảy ra với con gái anh thì anh có thể sẽ nổi điên.

Ngoài ra, Khinh Hồng chưa từng kể với anh về gia đình cô, Vương Nhất chỉ biết cô đến từ Yên Kinh.

Chắc cô sợ gia thế của mình khiến anh bị áp lực.

Một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu nhìn cô em vợ trước mặt, bình tĩnh nói: “Tôi đáp ứng được những thứ cô nói, tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc.”

Nhưng cô gái vẫn không bị lay động và to tiếng: “Anh vẫn không hiểu sao? Không phải anh có tiền là có thể cưới được chị tôi đâu. Anh tưởng chỉ có mấy trăm tỷ trong tài khoản là có thể cưới được chị tôi sao? Không thể!”

“Tôi có trách nhiệm nói cho anh biết rằng tất cả các doanh nghiệp ở Thiên An, bao gồm cả tập đoàn Lệ Tinh của chị tôi hiện nay đều chỉ là số ít trong số các sản nghiệp của nhà tôi, nó chỉ là hạt cát trong sa mạt. Anh căn bản không xứng tầm, nước của Yên Kinh sâu hơn anh tưởng tượng nhiều!”

“Nhân lúc ba tôi còn chưa tìm ra anh, mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng, mau ly hôn với chị tôi, có như thế thì anh mới có cơ hội sống tiếp.”

Cô gái nói: “Nếu anh vẫn không bỏ cuộc, vậy anh có thể đi hỏi thăm, ba tôi tên là Lý Thế Nhân còn tôi tên Lý Tuyết Nhi, xem thử gia đình chúng tôi thế nào!”

“Lý Thế Nhân…”

Một hình ảnh xẹt qua đầu, Vương Nhất nhớ cái tên này.

“Tôi có thể nói với anh một điều nữa.”

Lý Tuyết Nhi nhìn Vương Nhất nói: “Năm năm trước, sau khi tin chị tôi mang thai truyền đến tai ba tôi, ông ấy đã cho người đi tìm anh. Nếu tìm được anh thì anh chắc chắn sẽ chết, có hiểu không?”

Vương Nhất gật đầu, anh biết ba của Lý Khinh Hồng cũng là ba vợ anh vẫn luôn tìm kiếm anh trong suốt năm năm qua. Ông ta muốn có một lời giải thích về cái thai của con gái. Nhưng lúc đó anh đã vào Ẩn Vu và đã lột xác biến thành một chiến thần trong quân đội, nên căn bản không thể tra ra được tin tức của anh.

“Nếu anh không xuất hiện thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, nhưng tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc sống của chị tôi?”

Giọng điệu Lý Tuyết Nhi có chút khó nghe: “Anh và chị tôi sẽ không có kết quả đâu, nghe lời tôi, mau ly hôn đi.”

Vương Nhất vừa định nói gì đó thì đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”. Cửa bị đẩy ra, Lý Khinh Hồng dẫn Vương Tử Lam vào nhà.

Những lời lạnh lùng và mạnh mẽ cũng vang lên theo.

“Quay về nói với người kia rằng chị có gả cho ai cũng không liên quan đến ông ta.”