Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 71: Nhà họ lý đi theo địch



Công ty Áo Tân vốn chỉ là một chi nhánh rất nhỏ của nhà họ Lý, nằm trong khu công nghiệp đang phát triển của Thiên An.

Nhưng sau khi bị tập đoàn Ẩn Long thu mua, những sản nghiệp khác của nhà họ Lý cũng dần bị nhà họ Kim nuốt chửng, cuối cùng chỉ còn lại công ty Áo Tân.

Hội nghị đấu thầu của Lệ Tinh, nhà họ Lý vốn ôm thái độ chờ may mắn, không ngờ tới thật sự để Vương Nhất có được cơ hội.

Vốn tưởng rằng mở màn thuận lợi, không ngờ lại trải qua một loạt khó khăn, nhà họ Lý từ địa ngục đi thẳng lên thiên đường, lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cuối cùng lại bay lên thiên đường, suýt chút nữa khiến bệnh tim của nhà họ Lý tái phát.

Cũng may, hôm qua Lý Thiên Dương đại diện cho nhà họ Lý ký hợp đồng với Lệ Tinh, xem như đã chính thức giành được hạng mục này, Lệ Tinh cũng trả cho nhà họ Lý một phần tiền cọc.

Ba tỉ.

Tuy rằng đối với tập đoàn Lệ Tinh mà nói, còn chẳng bằng một cọng lông, nhưng đối với nhà họ Lý mà nói, đã là rất nhiều.

Sáng sớm, nhân viên trung tâm của nhà họ Lý đã tới phòng hợp của công ty Áo Tân mở cuộc họp.

Sau khi biết được thông tin về tiền đặt cọc, tất cả mọi người đều cười đến không khép được miệng.

“Khụ khụ, Thiên Dương, nếu tiền đã chuyển đến, có phải nên chia ra không?”

Lý Xung nhiều tuổi nhất nói ho khan, ỷ vào bối phận lớn nhất, ra lệnh cho Lý Thiên Dương.

“Đúng vậy, ông nói tập đoàn Lệ Tinh có phải keo kiệt quá không, tiền đặt cọc chỉ có 3 tỷ, chia ra mỗi người được bao nhiêu chứ?”

Châu Mỹ Hòa cũng lên tiếng trách cứ: “Tôi cảm thấy, ít nhất cũng phải mười lăm tỉ.”

“Dì hai, 3 tỷ cũng được rồi, đừng có nói kiểu đó chứ.”

Lý Mộng Đình không vui, đây là tiền ba cô ta cực khổ đổi về được, có thể chia cho họ đã là nể tình người nhà, còn ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tuy rằng Châu Mỹ Ngọc không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng ngập tràn địch ý đối với những người khác.

Trong mắt bà ta, những người này đều tới muốn tranh đoạt tiền của nhà họ.

“Được rồi, được rồi!”

Lý Thiên Dương đột nhiên vỗ lên bàn, hét to một tiếng, lập tức không có ai dám lên tiếng.

“Mọi người đã quên mất hạng mục này là ai giúp chúng ta giành được sao?”

Lý Thiên Dương nhìn mọi người trong phòng, nói: “Là Tiểu Nhất, mọi người thì sao? Có bỏ ra chút sức lực nào sao? Suốt ngày chỉ biết nói mát!”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt đám người Lý Xung, Châu Mỹ Hòa đều có hơi mất tự nhiên, đúng vậy, trong quá trình tranh giành hạng mục này, bọn họ đúng là không làm gì cả.

Nhưng Châu Mỹ Hòa ngoài miệng vẫn không buông tha người nói: “Đây là trách nhiệm của cậu ta, nhà họ Lý chúng ta nuôi cậu ta lâu như vậy, cậu ta giành hạng mục cho chúng ta thì có sao chứ?”

Ánh mắt Lý Thiên Dương lạnh lùng, đang muốn lạnh giọng quát lớn, lại bị Châu Mỹ Ngọc ngăn lại: “Được rồi, Thiên Dương, mau chia tiền đi, hai ngày nay chúng ta đều không tìm được việc, đã sắp hết tiền rồi.”

Những người khác cũng không bám riết lấy Vương Nhất không buông, rối rít gật đầu.

Trong ngành Lệ Tinh rất có sức ảnh hưởng, ngoại trừ Lý Thiên Dương, sau khi tất cả mọi người bị phong sát, mấy ngày gần đây, nơi bọn họ tìm việc đều gặp khó khăn, còn có nơi biết bọn họ là người nhà họ Lý thì còn đuổi thẳng ra ngoài.

Không có cách nào khác, sức ảnh hưởng của Lệ Tinh quá lớn, người họ phong sát, ai dám tuyển? Vậy chẳng phải có ý đối đầu với Lệ Tinh sao?

Vì vậy cũng dẫn tới một đám người nhà họ Lý, đều phải dựa vào một mình Lý Thiên Dương nuôi.

Lý Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó bắt đầu chia tiền.

Nhà Lý Xung và Châu Mỹ Hoa 150 triệu, nhà Lý Thiên Hạo và Châu Mỹ Hòa 150 triệu, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc mỗi người 150 triệu, tổng là 300 triệu, tính linh tinh vụn vặt, thì tổng chia hết khoảng 900 triệu.

Nhìn đến số tiền này, lập tức tất cả mọi người đều nổi giận.

Bộp —

Lý Xung đập mạnh lên bàn, nổi giận nói: “Thiên Dương, ông bố thí cho ăn mày đấy à? Mỗi người mỗi nhà chỉ cho 150 triệu?”

“Đúng vậy, có phải ông keo kiệt quá không? Tôi xem ra là ông đang khinh thường nhà chúng tôi!”

Lý Mộng Đình cũng rất nghi hoặc: “Ba, có phải ba đánh thiếu một số không không? 150 triệu triệu thì ít quá, hai ngày thì con cũng tiêu hết rồi.”

Lý Thiên Dương lạnh lùng nhìn mọi người, trong lòng lại cực kỳ bất đắc dĩ, những người này, không hề có chút ý thức nào về việc số tiền này là số vốn đầu tư ban đầu của Lệ Tinh cho bọn họ, một khi làm Lệ Tinh không hài lòng, sau này hợp tác thì nắm chắc thất bại.

Như câu nói kia, thương nữ thì chẳng biết nỗi hận mất nước, ở bên kia sông còn hát khúc Hậu Đình Hoa.

Ông ta lạnh lùng nói: “Số tiền này Lệ Tinh cho chúng ta là để thực hiện hạng mục, không phải chỉ có lợi nhuận, cho mọi người mỗi người 150 triệu, đã là suy nghĩ cho mọi người rồi.”

“Nhưng 150 triệu, đủ mua cái gì chứ!”

“Làm sao sống qua ngày!”

Chẳng một ai để tâm, ai cũng chỉ chăm chăm xem trong túi mình có thể cất bao nhiêu tiền.

Nhìn những người nhà họ Lý trước mặt này, trong lòng Lý Thiên Dương trào lên một cảm giác vô lực: “Hiện tại không phải chúng ta nên suy xét xem làm sao để thực hiện hạng mục này thật tốt chứ không phải chuyện mỗi người được chia bao nhiêu tiền!”

Châu Mỹ Hòa lập tức trợn trắng mắt, giọng nói cũng trở lên nhanh hơn: “Đây không phải việc của ông sao, liên quan gì đến chúng tôi?”

“Lệ Tinh đã nói rõ ràng, đại diện hợp tác chỉ có một mình ông, những người chúng tôi đều bị xếp vào sổ đen, còn trông vào chúng tôi làm gì?”

Trong chốc lát, giọng nói bất mãn với Lý Thiên Hoành càng lúc càng nhiều, cuối cùng lan tràn ra đầy phòng họp.

“Ha ha, xem ra nhà họ Lý có chút mâu thuẫn rồi nhỉ…”

Đúng lúc này, một tiếng cười thong dong truyền đến, ngay sau đó, đoàn người đã tự tiến vào phòng họp.

Nhìn thấy người đến, tất cả mọi người đều không gây rối nữa, đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn thanh niên dẫn đầu đoàn người.

“Kim Thành Vũ, sao cậu lại tới đây?” sắc mặt Châu Mỹ Ngọc hơi biến đổi, hỏi.

Người vừa tới đúng là Kim Thành Vũ, chẳng qua, anh ta hơi nheo mắt lại: “Tôi cảm thấy, các người vẫn nên khách khí với tôi thì sẽ tốt hơn.”

“Tôi biết nhà họ Lý các người nhìn thấy nhà họ Kim chúng tôi thì chẳng khác nào chuột thấy mèo, trốn còn không kịp, nhưng mọi người yên tâm, hôm nay tôi dùng tư cách cá nhân để tới đây.”

Kim Thành Vũ tiếp tục nói: “Mọi người có khó khăn, tôi tới giúp mọi người giải quyết khó khăn.”

Lý Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, dứt khoát từ chối: “Chúng tôi không có khó khăn gì cả, bây giờ mời cậu rời đi cho.”

“Hả? Phải không vậy? Vậy vừa rồi lời qua tiếng lại là sao?”

Kim Thành Vũ không có chút hoang mang nào ngồi xuống, cười nói: “Gia đình nghèo khó như nhà có tang trăm ngày, giống với nhà họ Lý các người vậy, là căn nguyên của mọi cuộc cãi vã, đơn giản chỉ vì một chữ: Tiền.”

Câu này nói ra khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đau đớn, tức khắc, Lý Mộng Đình vẻ mặt tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Đừng kích động, tôi nói, tôi tới là để giúp mọi người giải quyết vấn đề.”

Ánh mắt Kim Thành Vũ lướt nhìn mọi người xung quanh, nói: “Tôi cũng biết tất cả mọi người trừ Lý Thiên Dương ra, tất cả đều đã bị tập đoàn Lệ Tinh phong sát, mấy người hiện giờ một công việc cũng không tìm được, đã không thể sung sướng nữa.”

“Mà tập đoàn Ẩn Long của tôi, vừa vặn là không sợ tập đoàn Lệ Tinh, hơn nữa, Ẩn Long trước đây vốn là của nhà họ Lý các người, thậm chí trước đây dì Châu còn là phó tổng của Ẩn Long, hiện giờ, tôi tình nguyện cho các người một cơ hội, cơ hội trở về Ẩn Long.”

“...”

Lời này vừa nói ra, phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không nói một lời.

Chỉ có Lý Thiên Dương sắc mặt âm trầm: “Kim Thành Vũ, cậu tới là để thọc gậy bánh xe.”

“Có thể nói như vậy.”

Kim Thành Vũ nhún vai, không sao cả nói: “Chim khôn lựa cành mà đậu, so với ôm khư khư một hạng mục như vậy, chịu sự khinh thường ghẻ lạnh của Lệ Tinh, mỗi ngày đều vì chút tiền mà cãi vã, không bằng trở về xí nghiệp Ẩn Long, tôi nhất định sẽ không bạc đãi các người.”

Dừng một chút, Kim Thành Vũ vươn năm ngón tay, nói: “Mỗi người quay trở lại Ẩn Long, lương mỗi tháng sẽ không kém 150 triệu, như dì Châu, Mộng Đình đây có thể trung thành với Ẩn Long, sau khi chuyển sang chính thức, có thể tiến thẳng vào tầng lớp lãnh đạo, đảm nhiệm vị trí lãnh đạo.

“Mỗi tháng… 150 triệu?”

“Sau khi chuyển chính thức có thể tiến thẳng vào vị trí lãnh đạo?”

“Cái này…”

Có thể thấy, sau khi Kim Thành Vũ nói xong đãi ngộ, tất cả mọi người đều dao động.

Thấy thế, Kim Thành Vũ tiếp tục nói: “Cửa đã mở cho các người, có đi hay không, tự các người xem đi, nếu đồng ý, bây giờ có thể cùng tôi quay về Ẩn Long.”

Nói xong, cũng không cho người nhà họ Lý tự hỏi, đã quay người đi thẳng.

Mọi người Lý gia còn đang ngơ ngác ngồi trong phòng họp, chưa phục hồi lại tinh thần.

Lý Thiên Dương vội vàng nói: “Mọi người đừng nghe cậu ta nói, nhất định là cậu ta chuẩn bị âm mưu gì đó…”

“Thiên Dương, tôi vẫn nên đi Ẩn Long thì hơn.”

Không đợi Lý Thiên Dương nói xong, Lý Xung đã khinh thường ngắt lời ông ta: “Làm việc cho cậu ta một tháng được trả 150 triệu, ở nơi này của ông, phí nửa ngày cũng mới được 150 triệu, có thể so sánh sao?”

“Anh cả, anh…”

Lý Thiên Dương ngơ ngác mà nhìn một màn này, nửa câu cũng chẳng nói nên lời.

“Tôi cũng muốn đi Ẩn Long, dù sao cũng là công ty trước đây của chúng ta, tôi còn có cảm tình.”

Trên mặt Châu Mỹ Hòa tràn ngập vui vẻ, nói với Lý Thiên Dương? “Hạng mục chó má gì đó của Lệ Tinh, ông cứ giữ lại tự mình làm đi!”

Châu Mỹ Hoa cũng đứng dậy rời đi.

“Các người…”

Rất nhanh, nhà họ Lý đều đã đi hết, còn còn lại hai người Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc.

Lý Thiên Dương nhìn về phía hai người, thấy vẻ mặt hai người cũng rất phức tạp, nhộn nhạo không yên.

“Mộng Đình, Mỹ Ngọc, hai người cũng…”

“Ba, xin lỗi ba.”

Lý Mộng Đình đứng lên, nhìn Lý Thiên Dương nói: “Tiền ở thế giới này không phải vạn năng, nhưng nếu không có tiền thì không thể được, thái độ của những người Lệ Tinh đó, con đã chịu đủ rồi, con muốn đến Ẩn Long!”

“Nhưng Ẩn Long bây giờ đã là của nhà họ Kim, trước kia nhà họ Kim đối với chúng ta thế nào, hai người quên rồi sao?” Lý Thiên Dương vô cùng đau đớn nói.

“Vậy thì sao chứ?”

Lý Mộng Đình oán hận nói: “Đều tại tên rác rưởi Vương Nhất hại chúng ta thành ra thế này, muốn trách thì trách anh ta đi!”

“Mẹ, chúng ta đi.”

Nói xong, Lý Mộng Đình kéo theo Châu Mỹ Ngọc rời đi.

Phòng họp rộng lớn, chỉ còn lại một mình Lý Thiên Dương ngơ ngác ngồi đó.

Ông ta dựa lưng vào ghế, chớp mắt như già đi mười tuổi.