Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 74: Sau khi say nói lời thật lòng



Tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế, văn phòng diện tích khoảng tám mươi mét vuông.

Vương Nhất khoanh tay mà đứng, dáng người dong dỏng đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, quan sát toàn bộ thành phố Thiên An.

“Ngài Vương, chuyện ngài giao phó tôi đã làm xong rồi.”

Lúc này, một viên thịt lăn đến trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt tươi cười ngồi chờ một bên, đúng là Tăng Quốc Vinh.

“Kim Thành Vũ của Ẩn Long không ở công ty, tất cả mọi chuyện đều do phó tổng Châu quyết định, trước mắt, phòng nhân sự Lý Mộng Đình, phòng tài vụ Châu Mỹ Ngọc, phòng thị trường Lý Xung và bộ phận sản xuất Châu Mỹ Hoa, đều bị điều đến chi nhánh, lương tháng chỉ có mười lăm triệu.”

Dừng lại một chút, đột nhiên Tăng Quốc Vinh cười xán lạn, hỏi: “Ngài Vương, ngài xem đã hài lòng chưa?”

“Ừm, không tệ.”

Vương Nhất khẽ gật đầu, thuận miệng nói.

Nghe câu này, Tăng Quốc Vinh như thể vừa được uống mật ngọt vậy.

Dừng lại một chú, lại cẩn thận nói: “Ngài Vương, có chuyện này tôi không có nên nói ra hay không…”

Vương Nhất quay đầu, kinh ngạc liếc Tăng Quốc Vinh một cái.

Chỉ thấy ông ta mang vẻ mặt xấu hổ, ra vẻ muốn nói lại thôi, vừa nhìn đã biết là có chuyện muốn nhờ vả.

“Nói đi, chuyện gì?” Vương Nhất hơi mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tằng Quốc Vinh.

“Thật sao?” Tằng Quốc Vinh được sủng ái mà lo sợ, có hơi do dự.

“Thật.”

Tăng Quốc Vinh lúc này mới dám nói ra: “Là như vậy, Ngài Vương, ngài thấy tôi cũng có ít tiền vốn, thương nhân theo đuổi cái gì chứ? Chính là địa vị, có địa vị, mới có thể tính toán lợi ích tương lai.”

Vương Nhất nghe được nhẹ gật đầu, đồng ý với đạo lý này.

Tăng Quốc Vinh tiếp tục nói: “Cũng không có chuyện gì khác, tôi nghe nói, ngài và người giàu nhất thành phố Thiên An, ngài Hồ Hoàng Việt có quen biết phải không?”

“Gặp qua mấy lần.” Vương Nhất nói.

“Vậy thì tốt quá!”

Tăng Quốc Vinh vỗ tay một cái, nói: “Lần tới khi gặp được Hồ tiên sinh, có thể giúp tôi tiến cử một chút với thương hội Hồng Ưng được không?”

Nghe vậy, Vương Nhất lập tức nở một nụ cười: “Ông muốn vào thương hội Hồng Ưng sao?”

“Muốn.”

Tằng Quốc Vinh gật gật đầu, kích động nói: “Gia nhập thương hội Hồng Ưng, là ước mơ của tất cả thương nhân khu vực GC, bởi vì, gia nhập thương hội Hồng Ưng, rõ ràng cho thấy đã có được một tấm vé để đặt chân vào trụ cột kinh tế của nước H. Tôi không muốn chỉ rụt đầu rụt cổ ở thành phố Thiên An, mà đặt mục tiêu hướng ra toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.”

Vương Nhất vui vẻ gật đầu, chỉ nói một chữ.

“Được.”

“Thật vậy sao?”

Ngữ khí của Tăng Quốc Vinh lập tức trở lên dồn dập: “Gần đây tôi nghe được một tin, tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng muốn tới Thiên An, tất cả chủ tịch của các xí nghiệp lớn của thành phố Thiên An muốn gia nhập thương hội Hồng Ưng đều dùng quan hệ ngầm, muốn gặp mặt người tổng phụ trách, ngài có thể giới thiệu tôi với người tổng phụ trách không?”

Vương Bác cười nhạt, tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng, vốn dĩ chính là mấy người Thương Si phái tới hỗ trợ mình, để cho ai vào, còn không phải chỉ cần anh nói một câu sao?

Nhưng anh cũng không nói ra, chỉ tùy ý nói một câu: “Dược phẩm Thường Kỉ của thương hội Hồng Ưng sắp bị đá ra rồi, vậy ông vừa lúc thế chân ông ta đi.”

Lời này vừa nói ra, Tăng Quốc Vinh sửng sốt một chút: “Ai nói dược phẩm Thường Kỉ sắp xuống đài?”

Vương Nhất không nói gì, chỉ là nụ cười nhạt trên mặt lại sâu thêm vài phần.

Khi công ty Ẩn Long hoàn toàn trở về với nhà họ Lý, đó là lúc dược phẩm Thường Kỉ phá sản.

Đúng là anh có thể trực tiếp bảo tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng đá thẳng Thường Kỉ ra, nhưng làm chuyện gì cũng phải minh bạch, làm như vậy sẽ chỉ khiến cho những người khác bất mãn, thậm chí khiến lòng người hoảng sợ…

“Đi thôi, đưa thông tin của phó tổng Châu kia của Ẩn Long cho tôi.”

Vương Bác bình tĩnh nói: “Tôi có việc quan trọng cần dùng.”

Sau khi cho Tăng Quốc Vinh rời đi, Vương Nhất ngồi một trên ghế sô pha, gương mặt mang một nụ cười tươi nắm chắc phần thắng.

Reng reng reng —

Đúng lúc này, di động vang lên, vậy mà là Lý Thiên Dương gọi tới.

Vương Nhất nhận cuộc gọi, cười nói: “Alo, ba, sao lại có thời gian gọi cho con vậy?”

Nhưng đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lý Thiên Dương lại hơi khàn khàn, còn nồng nặc men rượu.

“Tiểu Vương, con ở đâu, đến đây uống rượu với ba.”

Vẻ mặt Vương Nhất trở nên nghiêm túc: “Ba, ba uống rượu sao?”

“Đừng hỏi nữa, chỉ cần nói tới hay không thôi.”

Men rượu trong lời nói Lý Thiên Dương ngày càng đậm, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy theo.

“Con sẽ đến ngay.”

Ngắt máy, Vương Nhất vội vàng ra khỏi văn phòng, đi thang máy thẳng xuống.

Ba không phải người thích uống rượu, thậm chí trong ấn tượng của anh, dường như chưa từng say bao giờ, chỉ khi gặp phải chuyện cực kỳ đau lòng, mới có thể mượn rượu giải sầu.

Chuyện gần đây có thể khiến Lý Thiên Dương thất vọng đến độ mượn rượu giải sầu, cũng chỉ có chuyện bọn người Lý Mộng Đình rời đi.

Bọn họ đều đi theo nhà họ Kim, nhà cũng chẳng còn là nhà.

Nghĩ vậy, lửa giận trong là Vương Nhất càng sâu, ngăn lại một chiếc xe, chạy về phía nhà họ Lý.

“Bộp —”

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Vương Nhất liền thấy một mình Lý Thiên Dương đang ngồi trên ghế sô pha.

Trên bàn trà, trên sô pha, trên sàn nhà vứt đầy vỏ chai rượu, trong tay Lý Thiên Dương còn cầm một chai, say khướt dựa vào sô pha.

“Ba, ba uống bao nhiêu vậy?”

Vương Nhất lập tức chạy tới, vội giật lấy chai rượu trong tay Lý Thiên Dương.

“Rượu, trả rượu lại cho tôi —”

Lý Thiên Dương lập tức duỗi tay muốn cướp lại, kết quả trượt chân, ngã nhào ra đất.

Những chai rượu xung quanh theo đó mà bị vỡ ra.

“Ba, ba say rồi.”

Vương Nhất thở dài, xốc Lý Thiên Dương lên ghế số pha, sau đó lại lấy khăn lông ẩm từ trong nhà tắm ra, đắp trên trán Lý Thiên Dương.

“Ba không say…”

“Ọe…”

Vừa nói xong, trong bụng Lý Thiên Dương một trần quay cuồng, nôn ra.

Vương Nhất nhanh tay lẹ mắt, cầm thùng rác tới, lúc này Lý Thiên Dương mới không nôn đầy ra đất.

Sau khi nôn xong, Lý Thiên Dương cảm thấy khá hơn nhiều, mở đôi mắt hồng hồng ra, nhìn Vương Nhất, cười tự giễu, nói: “Tiểu Nhất, con nói, có phải ba làm người đặc biệt vô dụng, cực kỳ thất bại không?”

“Ba, ba nói linh tinh gì thế?” Sắc mặt Vương Bác biến đổi, quát lớn.

“Khi con gái bị bắt đi, ba không dám nói một câu, sau đó vợ lại vì buồn rầu mà sinh bệnh, ba cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ấy từ bên cạnh mình rời đi… Vợ, con gái, ba chẳng giữ được ai cả.”

“...”

Cả người Vương Nhất lập tức ngẩn ngẩn.

Con gái bị bắt đi?

Vợ thì buồn rầu sinh bệnh?

Hai câu này có ý gì chứ?

Con gái không phải Lý Mộng Đình, vợ không phải Châu Mỹ Ngọc sao?

Lý Thiên Dương cầm lấy bình rượu, lại dốc thẳng vào miệng, tròng mắt đỏ bừng, chảy xuống dòng nước mắt hối hận.

“Sau đó trải qua một thời gian vất vả, việc làm ăn bắt đầu tốt lên, tính toán có một cuộc sống mới, không ngờ lại cưới phải một người đàn bà trong mắt chỉ có tiền — bọn họ luôn miệng nói con vong ân phụ nghĩa, là sói mắt trắng, kỳ thật bọn họ mới chính là sói mắt trắng vô tình…”

“Đi đi, đều đi hết đi, đừng có quay về…”

Lý Thiên Dương uống say, loảng xoảng, vỏ chai rượu trong tay rơi xuống đất, nằm xuống sô pha bắt đầu ngáy.

Mà Vương Nhất vẫn ngơ ngác nhìn Lý Thiên Dương, có một nghĩ khủng khiếp có thể đánh vỡ nhận thức của anh dần hiện lên trong đầu.

Nếu…

Nếu — Châu Mỹ Ngọc là vợ hai thì sao?