Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 8: Ba!



Một tiếng bốp vang dội, Lăng Hải Dương mù mờ: “Tăng tổng, tại sao đánh tôi?”

“Cậu nói tại sao ư?”

Tăng Quốc Vinh còn chưa tiêu giận, vẫn cái mặt mày đỏ bừng bùng gầm lên với Lăng Hải Dương: “Có biết cậu suýt nữa đánh người không nên đánh không? Bản thân cậu muốn tìm chết, ngay cả tôi cũng phải bị liên lụy!”

Vừa nghe thấy lời này, cả người Lăng Hải Dương chợt run rẩy.

Anh ta rõ ràng nhìn thấy, khi nói câu này, gương mặt đầy thịt của Tăng Quốc Vinh run rẩy, sợ hãi và tức giận.

Tăng tổng là chủ của tòa nhà Quốc Tế, người có thể khiến ông ta cũng phải kính sợ, chắc sẽ là nhân vật lớn gì đó?

Vừa nghĩ đến đây, Lăng Hải Dương mặt mày xám như tro, cũng không quan tâm cơn đau rát trên mặt, bụp một tiếng quỳ xuống: “Tăng tổng, tôi cũng không biết vị này là khách quý, nể tình tôi phạm lỗi lần đầu, tha cho tôi đi.”

“Hừ.”

Tăng Quốc Vinh lại hừ lạnh một tiếng, mặt không đổi sắc: “Tôi tha không tính, phải vị này đồng ý tha cho cậu mới được.”

Nói rồi, Tăng Quốc Vinh nhìn sang Vương Nhất mặt mày vô cùng bình tĩnh, giống như đổi bộ mặt, lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh nọt.

“Cậu là Vương Nhất, cậu Vương sao?”

20 phút trước, một nhân vật lớn thủ đoạn thông thiên ra giá cao mua tòa nhà Quốc Tế của ông ta, kết quả người đó nói, anh ta không phải là người mua thật sự, người mua thật sự là một người tên Vương Nhất, lát nữa sẽ đích thân đến tòa nhà Quốc Tế một chuyến.

Cho nên, Tăng Quốc Vinh nghe xong điện thoại thì đợi ở dưới tầng, vì để lưu lại ấn tượng tốt cho người mua đứng sau, nếu có thể móc nối quan hệ, thậm chí hợp tác một phen, đối với tiền đồ của ông ta sau này sẽ có sự trợ giúp không nhỏ.

Không ngờ, nhân vật lớn chưa đợi được, lại đợi được một trò hề như này.

Vương Nhất dửng dưng gật đầu: “Là tôi.”

Vì vậy, thái độ của Tăng Quốc Vinh càng thêm tôn kính, lấy ra một tấm danh thiếp.

“Cậu Vương đại giá quang lâm, thật là rồng đến nhà tôm, tôi là chủ của tòa cao ốc, Tăng Quốc Vinh, cậu gọi tôi là Tiểu Tăng, Tiểu Vinh, hoặc gọi tên mụ của tôi, Nhục Cầu cũng được.”

Lời này vừa dứt, Lăng Hải Dương và một đám bảo vệ sững người tại chỗ.

Nhục Cầu thật ra không phải là tên mụ của Tăng Quốc Vinh, mà là nhân viên trong tòa nhà Quốc Tế đặt biệt danh cho ông ta, chỉ có điều, cũng không ai dám ở trước mặt gọi ông ta là Nhục Cầu, nếu không chính là không muốn làm việc ở đây nữa…

Giơ tay không đánh người đang cười, Tăng Quốc Vinh cũng làm đến nước này rồi, Vương Nhất cũng không tiện nói gì, bèn nhận lấy danh thiếp, gật đầu, nói một câu: “Hân hạnh.”

Tăng Quốc Vinh lập tức giống như uống được mật, lại nhìn Lăng Hải Dương còn hóa đá ở đó, lông mày nhíu lại: “Cậu Vương, thằng nhóc này có mắt không tròng, không có kiến thức, cậu là nhân vật lớn, thật không đáng phải bận lòng về loại tiểu nhân không có kiến thức này…”

“Có mắt không tròng, không có kiến thức?”

Vương Nhất cười lạnh một tiếng mà không ẩn chứa ý cười, mặt mày không cảm xúc: “Nếu tôi không phải là đại nhân vật, có phải không có màn này không?”

“Ông có phải cảm thấy, làm con chó của người có quyền, là một chuyện rất vinh quang không?”

Xoạt!

Lời này vừa dứt, Tăng Quốc Vinh và Lăng Hải Dương đều biến sắc.

Người trước liếc nhìn Lăng Hải Dương, lắc đầu, ông ta đã gắng sức bảo vệ, đáng tiếc, thái độ của Vương Nhất quá kiên quyết.

“Quay về viết đơn thôi việc đi, cậu không phù hợp với công việc này.” Tăng Quốc Vinh khoát tay với Lăng Hải Dương, nói.

“Tăng tổng…”

Lăng Hải Dương còn muốn nói gì đó, Tăng Quốc Vinh đã cùng với Vương Nhất đi vào tòa cao ốc.

“Vương tổng, cậu hôm nay đến, cũng là đến quan sát đại hội đấu thầu nhỉ?”

Tăng Quốc Vinh cả đoạn đường lon ton chạy đuổi theo Vương Nhất, nịnh nọt nói.

“Không hứng thú.”

Sắc mặt của Vương Nhất dửng dưng, ánh mắt nhìn về phía trước: “Tôi chỉ là đến xem thử tòa cao ốc này, làm quen một chút.”

“Nói cũng phải…”

Tăng Quốc Vinh xấu hổ lau mồ hôi trên trán, lại nói: “Cậu Vương, cái này cậu mua cũng mua rồi, hay là tôi tổ chức cho cậu một buổi lễ bàn giao, chúc mừng cậu?”

“Không cần.”

Vương Nhất không thèm suy nghĩ là từ chối thẳng: “Tôi không thích ứng phó với mấy chuyện đó, còn nữa tòa nhà Quốc Tế này, chỉ cần ông thích, ông vẫn là người quản lý trên danh nghĩa ở đây, tôi chỉ là mua chơi thôi.”

Mua chơi…

Sự sùng bái trong mắt Tăng Quốc Vinh càng đậm.

Đây mới là nhà tư bản thật sự, khiêm tốn, không lộ thanh sắc.

Hai người đi tham quan bên trong tòa nhà Quốc Tế, có rất nhiều nhân viên nữ của các công ty đi qua đi lại, người sơ mi trắng, váy công sở đen, phối với chiếc quần tất màu đen, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp.

Lúc này, bọn họ lại đang chỉ trỏ trỏ về phía Tăng Quốc Vinh và Vương Nhất.

“Đây không phải là Tăng tổng sao? Người bên cạnh đó là ai, trẻ quá.”

“Nói không chừng, là một tổng giám đốc của công ty lớn nào đó đến tham gia đấu thầu?”

“Có khả năng, đáng tiếc tôi không phải là nhân viên dưới trướng Lý tổng của Lệ Tinh Quốc Tế, nếu không cũng có thể có được một tấm thiệp mời.”

“Được rồi, Lý tổng là người nổi tiếng ghét đàn ông, khắt khe với phụ nữ, lưỡng tính điển hình cũng không ăn.”

Nhất thời, trong tòa cao ốc dấy lên một cuộc náo động.

Lúc này, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra, vì vậy lập tức sững người.

“Mộng Đình, con xem người đi cùng với Tăng tổng đó, có giống Vương Nhất không?” Châu Mỹ Ngọc nhíu mày, chỉ vào bóng lưng của Vương Nhất rồi hỏi.

“Đâu ạ?”

Lý Mộng Đình lập tức quay đầu nhìn, nhưng cái gì cũng không thấy.

“Đã đi xa rồi.”

“Mẹ, mẹ là bị tên sao chổi đó chọc tức đến hoa mắt rồi phải không? Anh ta sao có thể đi vào nơi như này?” Lý Mộng Đình vừa tức vừa buồn cười.

“Nói cũng đúng.” Châu Mỹ Ngọc cũng giãn chân mày ra.



Tăng Quốc Vinh vẫn cần mẫn giới thiệu công ty ở mỗi tầng cho Vương Nhất thì Vương Nhất bỗng dưng dừng bước, nói: “Tiếp theo tự tôi đi, ông đi làm việc đi.”

Tăng Quốc Vinh cũng thức thời: “Vậy cậu tùy ý đi dạo, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi là được.”

Nói xong thì rời đi.

Vương Nhất đi vào thang máy đi lên, ấn tầng 88, đó là tầng của tập đoàn Lệ Tinh Quốc Tế tọa lạc.

Lệ Tinh Quốc Tế bao thầu từ tầng 78 đến tầng 88 của tòa nhà Quốc Tế, là tập đoàn lớn nhất của cả tòa nhà thương nghiệp.

Mà tầng 88, chính là văn phòng của tổng giám đốc Lệ Tinh Quốc Tế.

Thang máy đi lên từng chút, Vương Nhất nhìn kiến trúc càng lúc càng bé ở dưới chân, tâm cảnh đột nhiên dấy lên một chút dao động nhỏ.

Anh phát hiện, anh không thể duy trì loại trạng thái bình thường như mọi khi, môi mím rất chặt.

Bởi vì, anh không biết sẽ dùng cách gì để đối mặt với người phụ nữ anh nợ suốt 5 năm này.

Ting---

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Vương Nhất đi ra, rất nhanh thì tìm được cửa của phòng tổng giám đốc.

Nhưng, anh không có lập tức gõ cửa.

Tay đưa lên không trung, nhưng rồi lại mãi không gõ xuống.

Đối mặt với mưa bom bão đạn, anh không hề sợ hãi, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, anh ngay cả nhíu mày cũng không.

Nhưng vào lúc này, anh lại lo lắng đến sợ hãi.

“Phù…”

Cứng nhắc lâu như vậy, Vương Nhất mới hít sâu một hơi, gõ nhẹ cửa.

“Ai đó?”

Cửa chưa mở, tiếng đã tới trước.

Lanh lảnh giống như chuông va chạm nhẹ, khiến tâm thần của người khác lập tức trở nên yên tĩnh.

Vương Nhất lại sững người, không, đây không phải là tiếng của Lý Khinh Hồng.

Cửa mở ra, chỉ thấy một cô bé xinh như tượng tạc đứng ở cửa, đang giương đôi mắt to đầy tò mò, nhìn Vương Nhất.

Bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất giống như đã hiểu ra cái gì đó, đồng tử co rút, ánh mắt vô thức tránh né.

Cô bé vậy mà không sợ người lạ, nhìn thẳng mà đánh giá Vương Nhất, bỗng cất tiếng: “Ba, là ba sao?”

Một từ vô cùng dịu dàng vừa cất lên, cơ thể của Vương Nhất trực tiếp run rẩy.

“Ba!”

Thấy Vương Nhất không đáp, cô bé lại gọi một tiếng.

Lần này, giọng nói có hơi lớn.

Ánh mắt sáng ngời, mang theo một chút chờ mong.

Tiếng ba thứ hai, trực tiếp đánh sập phòng tuyến tâm lý vốn yếu ớt của Vương Nhất, kích động, cảm kích, hổ thẹn, các loại cảm xúc như cơn đại hồng thủy dâng lên.

Đây là con gái của anh!

Con gái của anh và Lý Khinh Hồng!

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Vương Nhất cũng không nhịn được nữa, khuỵu xuống ôm chặt lấy cô bé, không ngừng nói xin lỗi ở bên tai cô bé.

Chiến thần trong quân, đường đường là Long chủ, lúc này vậy mà đã rơi lệ.

Đàn ông không phải không khóc, chỉ là chưa chạm đến nỗi đau thương.