Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 80: Trò chơi mèo và chuột



Có người nói, ai có thể lấy được Kim Thúy Như, không chỉ nửa cuộc đời sau, kiếp sau, còn cả kiếp sau sau nữa cũng không cần sầu nữa.

Điều đáng tiếc là vẫn không ai có thể đạt tới bước này.

Trước kia không có, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không có--- Ồ, ngược lại một người đàn ông từng gần đạt được, chỉ có điều về sau anh chạy mất.

Trong một quán rượu nhỏ chỉ phục vụ riêng cho cô ta ở tầng cao nhất của tập đoàn Kim Thị, Kim Thúy Như dựa vào lan can, trong tay cầm một ly rượu vang thượng hạng, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, thưởng thức thành phố về đêm của Thiên An.

Cảnh đêm của Thiên An đẹp rạng ngời, nhưng ánh mắt của cô ta giống như một đầm nước chết, tử khí nặng nề.

Nhìn một lúc, Kim Thúy Như cảm thấy vô vị, định rời khỏi thì bỗng phát hiện phía trước có thêm một người đàn ông.

Ngũ quan của anh ta hoàn mỹ, gia thế hiển hách, khiến anh ta nhìn trông giống như một đôi kim đồng ngọc nữ với Kim Thúy Như, vô cùng hợp.

Nhìn người đàn ông này, Kim Thúy Như đã cười.

Nụ cười kinh diễm, ngay cả vầng trăng trên trời cũng trở nên ảm đạm.

“Anh sao lại tới đây?”

“Tới thăm cô.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, đáp.

“Chỉ là một mình tôi, không đủ để khiến anh từ Yên Kinh đường xá xa xôi chạy tới Thiên An.”

Người đàn ông dường như có chút bất lực, chỉ đành nói thật: “Được rồi, tới thăm em gái của tôi, thuận tiện thăm cô.”

“Nhìn đi, tôi mãi mãi đều là người thuận đường được nhắc tới.”

Kim Thúy Như cười lạnh nhạt, nói: “Nhìn ra được, anh mới vừa xuống máy bay. Tại sao không đi gặp em gái của anh trước, ngược lại chạy tới gặp tôi trước vậy?”

Khóe miệng của người đàn ông xuất hiện một nụ cười khổ: “Em ấy sẽ không gặp tôi, tôi tại sao phải tự khiến mình khó chịu mà đi tìm nó, tìm cô có ý nghĩa hơn.”

Kim Thúy Như hơi nheo đôi mắt lại: “Nếu anh còn nói dối nữa, tôi sẽ gọi người ném anh từ đây xuống.”

Người đàn ông cũng không sợ hãi, chỉ nhún vai một cách bất lực, nói: “Được rồi, tôi quả thật có chuyện tìm cô.”

Nói xong, biểu cảm của người đàn ông trở nên nghiêm nghị, từ từ đưa ra hai ngón tay.

“Hai chuyện, tôi muốn cô phá hủy em gái của tôi, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, tốt nhất khiến em ấy không có khả năng trở mình nữa, để hồi đáp, tôi sẽ làm nhóm tiếp viện của cô, bất luận là tài nguyên, hay nhân thủ, tôi đều sẽ cho cô.”

Anh ta nói rất trịnh trọng nghiêm túc, Kim Thúy Như lại giống như nghe được chuyện cực kỳ nực cười, phì một tiếng cười thành tiếng.

“Anh đang nói đùa với tôi à?”

“Cô thấy tôi giống như đang nói đùa hay sao?”

Kim Thúy Như lắc đầu.

“Vậy không tốt sao?”

“Ý của tôi là tôi từ chối giúp anh.”

Người đàn ông nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Tại sao?”

“Bởi vì đó căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.”

Nụ cười trên mặt Kim Thúy Như từ từ thu lại, giọng điệu cũng trở nên trịnh trọng: “Bắt đầu từ lúc quen biết thời đại học thì tôi chưa từng thắng cô ấy.”

Câu nói này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây nên chấn động, Kim Thúy Như được mệnh danh là yêu nữ nhà họ Kim, vậy mà cũng thừa nhận không bằng người khác?!

Người đàn ông lại lắc đầu: “Đó chỉ là bối cảnh của em ấy tốt hơn cô, em ấy có một người ba giỏi, còn có một người mẹ giỏi, bây giờ em ấy đã không còn gì nữa, cô có sự trợ giúp của tôi, muốn đánh gục em ấy, dễ như trở bàn tay!”

“…”

Lời của người đàn ông khiến Kim Thúy Như rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, cô ta mới lắc đầu, phủ định lời của người đàn ông: “Anh không hiểu cô ấy, không thể định nghĩa cô ấy như vậy được.”

Lời này vừa dứt, người đàn ông dường như chịu kích thích rất lớn, sắc mặt thay đổi: “Tôi là anh trai của nó, tôi không hiểu ai hiểu?”

“Từ nhỏ đến lớn, hai người gặp được mấy lần, nói được mấy câu? Anh biết cô ấy làm sao đi được tới bước như ngày hôm nay không?”

Ánh mắt của Kim Thúy Như trở nên sắc bén, tỏa ra một cỗ khí thế rất mạnh: “Nhưng tôi biết! Người khác nghỉ ngơi, cô ấy đang học, người khác yêu đương, cô ấy đang học, người khác ăn cơm đi ngủ, cô ấy vẫn đang học, cô ấy giống như một miếng bọt biển, không ngừng hút lượng lớn tri thức, kiến thức cả phương diện, cho nên mặc kệ làm chuyện gì, cô ấy cũng dẫn trước tôi một bước.”

“Cho dù thành lập công ty, cô ấy cũng không có tiêu một đồng trong nhà, tất cả đều là cô ấy tay trắng làm lên, mà tôi thì sao? Cuối cùng vẫn dùng tiền trong nhà mới từng bước biến thành ‘yêu nữ’ mà người người kính sợ!

Sắc mặt của người đàn ông cũng trở nên khó coi, nhưng vẫn cố chấp nói: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, không thể gộp lại nói được.”

Kim Thúy Như trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Anh là anh trai của cô ấy, tại sao muốn hại em gái của mình như vậy?”

Câu nói này cũng khiến anh ta rơi vào trầm mặc.

Sắc mặt lúc sáng lúc tối, lúc thì tái xanh, lúc thì bất kiên nhẫn, cuối cùng biến thành sự bất lực sâu sắc: “Vì để em ấy về nhà.”

“Chỉ khi em ấy thất bại không trở được mình, em ấy mới quay về nhà, nhìn khắp Thiên An, người có thể khiến em ấy rơi vào bước đường này, cũng chỉ có một mình cô!”

“Đây là chủ ý của ai?”

Người đàn ông nghiến răng nói: “Là chủ ý của tôi.”

Kim Thúy Như liếc nhìn anh ta đầy thâm ý, nói: “Cô ấy sẽ hận anh cả đời.”

Biểu cảm của người đàn ông dao động, nhưng vẫn dằn lòng, nói: “Mặc kệ, có thể khiến em ấy về nhà, tốt hơn cái khác.”

Kim Thúy Như thở dài một tiếng: “Được rồi, tôi giúp anh, chuyện thứ hai thì sao?”

Nghe vậy, cảm xúc thực trên mặt anh ta biến mất, thay vào đó là nụ cười: “Chuyện thứ hai này, đương nhiên là vì cô mà tới, tôi theo đuổi cô cô không phải không biết, tôi lần này tới, là đến hỏi cưới cô với ba vợ, hỏi xong thì tôi đi---”

“Anh bây giờ có thể đi rồi, tôi giúp anh mua vé máy bay.”

Kim Thúy Như mặt mày không cảm xúc nói, nói xong thì muốn rút điện thoại ra.

Thấy vậy, người đàn ông lập tức khẩn trương: “Đừng, từ chối thì từ chối, đâu phải là không chịu nổi đả kích này, làm gì mà vô tình vậy chứ?”

Anh ta khựng lại một chút, giống như nghĩ tới điều gì đó, thâm ý liếc nhìn cô ta: “Cô không phải vẫn canh cánh trong lòng chuyện 5 năm trước thằng nhóc kia chạy trốn khỏi đám cưới của cô đấy chứ?”

“Cậu ta có gì tốt chứ, xuất thân bần hàn, lại không có tiền, làm sao xứng với cô được---”

Nói được một nửa thì anh ta không nói nữa, bởi vì anh ta phát hiện ánh mắt của Kim Thúy Như đã không biết từ khi nào trở nên vô cùng lạnh lẽo, giống như rắn độc ẩn mình trong hang động chờ thời cơ, trong mắt tràn ngập sát ý.

“Lý Tinh Sở, anh không cảm thấy anh hơi lắm lời sao?”

Lý Tinh Sở rụt cổ, lập tức im miệng, chuồn khỏi đó.

Hai chuyện, Kim Thúy Như đồng ý một chuyện, từ chối một chuyện, kết quả không tính là quá tệ, cũng không tính là quá tốt.

Lúc này, một người đàn ông lướt qua vai Lý Tinh Sở, hai người đều liếc nhìn nhau, nhưng lại nhanh chóng rời đi.

Kim Thành Phong mặt mày hậm hực đi tới trước mặt Kim Thúy Như, hỏi: “Chị họ, có khách tới sao?”

“Cậu gọi tôi cái gì?”

Hàn ý trên mặt Kim Thúy Như còn chưa hoàn toàn biến mất, cặp lông mày mảnh khẽ nhướn lên, lạnh lùng liếc nhìn Kim Thành Phong.

Kim Thành Phong cấm như hến, nhanh chóng sửa lời, lướt cũng xoắn lại: “Kim… Kim tổng.”

Sắc mặt của Kim Thúy Như khôi phục như mọi khi, hờ hững đáp một tiếng: “Chuyện gì.”

Thấy Kim Thúy Như khôi phục như bình thường, Kim Thành Phong lúc này mới thở phào, làm thư ký của Kim Thúy Như, thật sự làm khổ anh ta mà.

“Kim tổng, vừa rồi nhận được tin tức, anh họ Thành Vũ bị Vương Nhất đánh… đánh hủy dung rồi.”

Nghe thấy tin này, Kim Thúy Như lạnh nhạt đáp một tiếng, không có đoạn sau.

Kim Thành Phong không nhịn được mà nói: “Anh họ Thành Vũ bị hủy dung, chị không đi xem một chút sao?”

“Không cần đi, còn có chuyện gì khác không?” Kim Thúy Như thong dong nói.

Kim Thành Phong không khỏi rùng mình, ngay cả anh trai của mình xảy ra chuyện cũng không đi, người phụ nữ này thật lãnh cảm.

“Còn nữa, ngày mai tập đoàn Lệ Tinh và nhà họ Lý sẽ tổ chức một bữa tiệc tài trợ, tất cả nhà tài trợ đều sẽ tới, trước mắt đã có 10 công ty tài trợ dự án này.”

Kim Thành Phong từ sau khi lắc mình thay đổi, biến thành thư ký của Kim Thúy Như, cô ta chỉ cho một nhiệm vụ của Vương Nhất, đó chính là thăm dò tin tức của nhà họ Lý và Vương Nhất, cũng coi như là Vương Nhất coi anh ta thành nội gián nằm vùng.

Anh ta của bây giờ, nghiễm nhiên trở thành nội gián hai mặt.

“Vậy sao…”

Kim Thúy Như trầm ngâm một lúc, bỗng nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Ngày mai, cậu dùng danh nghĩa của tập đoàn Kim Thị chúng ta, cũng đi tài trợ 240 tỷ.”

Kim Thành Phong nghi ngờ mình nghe nhầm, hai mắt trợn tròn: “Chị họ, chị không nói nhầm chứ?”

Kim Thúy Như lúc này cũng không quan tâm cách xưng hô của Kim Thành Phong, cười hờ hững: “Cậu làm theo lời tôi nói.”

“Được…”

Kim Thành Phong vẫn không đoán được hành vi này của Kim Thúy Như rốt cuộc muốn làm gì, nghĩ không ra, anh ta không nghĩ nữa.

Nếu trong đầu Kim Thúy Như đang nghĩ cái gì, có thể bị người khác đoán được, cô ta còn là Kim Thúy Như sao?

Kim Thúy Như đi xuống dưới tòa nhà của tập đoàn Kim Thị, lập tức một chiếc Lincoln dáng dài dừng ở trước mặt cô ta.

“Cô chủ.”

Một ông lão ăn mặc giống quản gia cung kính mở cửa xe cho cô ta.

Kim Thúy Như vui vẻ gật đầu, cử chỉ lời nói cực kỳ giống một tiểu thư quý tộc ưu nhã.

Chỉ là đôi mắt của cô ta lại biến về màu xám trắng không có hứng thú với cái gì cả.

Nhan sắc quyến rũ vô địch, tiền tài cực nhiều, kèm theo bộ não IQ cao gần như yêu nghiệt, cuộc đời của Kim Thúy Như sớm đã không còn hứng thú gì nữa.

Thậm chí, có lúc bản thân cô ta sẽ nghĩ một vấn đề: ý nghĩa sống của cô ta là gì? Cô ta rốt cuộc muốn gì?

Hai câu hỏi này không có đáp án, hoặc, cô ta vẫn đang trên con đường tìm kiếm đáp án.

Vốn hai câu hỏi này cô ta cảm thấy phải tìm kiếm cả đời, cho tới khi người đàn ông đào hôn 5 năm trước kia trở về, cô ta mới tìm được một chút hứng thú.

Đây là một trò chơi mèo và chuột.

Có thể một bên là mèo, một bên là chuột.

Cũng có thể…

Hai bên đều là mèo!”