Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 85: Một đồng cắc cũng không lấy được



Sau khi đuổi nhóm Lý Mộng Đình đi, chủ tịch của mười công ty lớn cũng tập trung nhìn về phía Vương Nhất. Họ hơi kíp mắt lại, hơi lộ ra chút ác ý.

Bọn họ cũng muốn biết, chàng trai này có tài cán gì mà dám bảo họ dừng lại.

Tổng phụ trách chỉ yêu cầu bọn họ tài trợ cho vụ hợp tác của Lệ Tinh và nhà họ Lý chứ không tiết lộ người đứng sau tấm màn là ai, nên họ không hề nhận ra Vương Nhất.

Có lẽ mười vị chủ tịch đều vô thức cảm thấy rằng đây chính là chủ ý của ngài tổng phụ trách.

Dưới ánh mắt của mười vị chủ tịch, Vương Nhất thản nhiên ngồi vào chỗ của mình, không để ý đến bọn họ: "Tôi biết mọi người đang để ý chuyện gì, tôi sẽ nói lại với người đó.”

Lời này vừa nói ra, Lý Thiên Dương không khỏi sửng sốt, nhưng mười vị chủ tịch lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt liền trở nên kỳ lạ.

Đặc biệt là Bạch Đỉnh Ngôn, chủ tịch Đỉnh Dật. Ông ta cố quan sát Vương Nhất từ trên xuống dưới hòng tìm được điều gì đó từ anh.

Nhưng khiến ông ta thất vọng là chàng trai trẻ tuổi này sâu như biển, mênh mông như trời sao, ông không thể nhìn thấu.

Trực giác nói cho ông ta biết chàng trai này không đơn giản.

Sau khi do dự một lúc, Bạch Đỉnh Ngôn nhìn Vương Nhất rồi ngập ngừng hỏi: "Cậu nói 'người ấy' là có ý gì?"

Chín vị chủ tịch khác cũng nhìn theo.

Vương Nhất cười nhẹ nói: "Ông cho rằng “người ấy” là ai thì chính là người đó.”

Trong phút chốc, đôi mắt Bạch Đỉnh Ngôn liền sáng lên, ông ta không nói thêm lời nào nữa.

Chủ tịch Thiên Hà, Hoa Hạ, Cẩm sắt đều trầm ngâm như đang do dự gì đó.

Cuối cùng, Bạch Đỉnh Ngôn ngẩng đầu: "Mọi người đừng cãi nhau nữa, trước hết cứ nghe người anh em này nói đã.”

Ngữ khí cũng tôn kính hẳn lên, hoàn toàn khác với cách đối xử với Lý Mộng Đình.

Những người khác lần lượt gật đầu.

"Không thành vấn đề."

"Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, có lẽ người anh em này có đề nghị gì mà tôi không nghĩ đến thì sao,”

Lý Thiên Dương hoài nghi nhìn Vương Nhất, ông tưởng mình đã đắc tội với mười vị chủ tịch nên họ sắp rút vốn rồi cơ.

Vương Nhất không nhìn chủ tịch của mười công ty hàng đầu mà nhìn Kim Thành Phong, anh hơi nheo mắt lại: "Đây là ý của ai?"

Dưới ánh nhìn Vương Nhất, Kim Thành Phong có cảm giác mình đã bị nhìn thấu, anh ta vội vàng nói: "Là ý của chị tôi ---- à không phải, là ý của Sếp Kim.”

"..."

Ngay sau đó, nhìn bằng mắt thường cũng thấy sắc mặt của mọi người đều hơi thay đổi.

Mắt mười vị chủ tịch thoáng chút kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng lóe lên một tia kỳ quái, còn mắt Vương Nhất cũng lóe lên một tia sắc bén.

Kim Thành Phong đều thu hết vào mắt, đây là sức ảnh hưởng của chị gái anh ta ở cả cái Thiên An này.

Sau khi ngừng một chút, Vương Nhất lại hỏi: "Cô ta có nhắn gửi lời nào không?”

Kim Thành Phong lắc đầu: "Không có, chỉ nói rằng lấy danh nghĩa của cô ấy đại diện Kim Thị đầu tư 240 tỷ, nhưng không phải tài trợ vô điều kiện.

"Ồ?"

Vương Nhất cười nhạt: "Nói thử nào."

"Chủ tịch Kim nói là, 240 tỷ này là quà gặp mặt dành cho bạn học cũ. Sau một khoảng thời gian nữa có một hạng mục cần mời Lệ Tinh hợp tác với Kim Thị.”

Lý Khinh Hồng nhíu mày, vừa định đích thân từ chối thì cô lại nghe Kim Thành Phong nói: "Sếp Lý, cô hẵng vội từ chối. Kim tổng nói rằng cô sẽ có hứng thú với lần hợp tác này."

Nói xong, anh ta liền dẫn người rời đi.

Vương Nhất khẽ nheo mắt lại, không đoán ra được Kim Thuý Như rốt cuộc là muốn làm gì

Còn có ba chữ “bạn học cũ” cũng khiến Vương Nhất rất bận tâm, chẳng lẽ Khinh Hồng và Kim Thúy Như là người quen cũ sao?

Anh lại nhìn về phía mười vị chủ tịch: "Tôi hiểu ý của mọi người, đều không muốn thua kém ai. Nếu Kim Thị đã nhất quyết muốn đầu tư 240 tỷ thì chi bằng các vị cũng đầu tư 240 tỷ. Tôi sẽ nói lại mọi chuyện với La Chí Viễn cho.”

Khi Vương Nhất nói ra tên của người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng, ánh mắt của mười vị chủ tịch đều sáng lên, cách họ nhìn Vương Nhất càng thêm kính nể.

Mặc dù chưa thể xác định được mối quan hệ giữa chàng trai này và ngài tổng phụ trách là gì, nhưng cậu ta chắc chắn quen ngài phụ trách ---- riêng điều này thôi đã rất đáng nể rồi.

"Được, vậy thì 240 tỷ.”

Bạch Đỉnh Ngôn hào phóng nói: "Tôi đã đầu tư 240 tỷ rồi đó, người anh em này đừng quên báo cáo như thế là được.”

"Vậy thì tôi cũng sẽ thêm 90 tỷ.””

"Tôi cũng thế."

Mười vị chủ tịch lần lượt đứng lên.

Sau khi ký hợp đồng, họ cũng mỉm cười rời đi.

Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình với Vương Nhất, chỉ hận không thể nói thêm vài câu với anh.

Mười vị chủ tịch đều đã đứng dậy rời đi, nhưng Lý Thiên Dương vẫn ngây ngốc tại chỗ. Vương Nhất kiếm cho ông một khoản tài trợ trị giá 2640 tỷ, đây là chuyện ông từng nghĩ cũng không dám.

Bên ngoài khách sạn, Lý Mộng Đình và những người khác vẫn còn đang đứng đợi.

Sau khi nhìn thấy mười vị chủ tịch rời đi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc nở nụ cười khoái trá: "Bác à, bác tính toán quá chuẩn, đoán đúng rồi. Mới trôi qua có bao lâu đâu mà mười vị chủ tịch đều đi ra rồi, chắc chắc là đám phán thất bại rồi.”

"Đúng vậy, quãng đường mà tôi đã đi qua còn nhiều hơn lượng muối mà mấy nguwoif từng ăn nữa.

Lý Xung không khỏi tự mãn: "Tuy rằng không biết thằng phế vật đó đã làm gì mà có thể kéo được mười vị chủ tịch tới. Nhưng phế vật vẫn hoàn phế vật, không hiểu quy tắc làm chuyện tốn công vô ích ngay từ đầu, kết quả mà một cắc cũng không xin được.

Khi bọn họ còn đang nói chuyện thì Lý Thiên Dương và Vương Nhất bước ra khỏi khách sạn.

Lý Thiên Dương vẫn chưa kịp hoàn hồn, ông ngơ ngác nhìn về phía trước.

Vương Nhất cũng khá trầm ngâm, không biết Kim Thuý Như hành động như vậy là có ý gì.

Lý Mộng Đình lập tức hả hê nhìn Vương Nhất, cô ta đi đến bên cạnh Lý Thiên Dương rồi nói: "Ba, con đã nói cái gì, ba không thể tin thằng phế vật này được, thịt tới miệng rồi còn bay.”

Phía bên này, Châu Mỹ Ngọc chỉ thẳng vào Vương Nhất rồi mắng: "Đều do thằng phế vật nhà mày, mày là cái thá gì mà bảo mười vị chủ tịch câm miệng, bọn tao đều bị mày hại chết rồi!”

Lý Thiên Dương hoàn hồn lại, ông lắc đầu nói: "Mọi người hiểu lầm rồi..."

"Hiểu lầm?"

Lý Xung cũng lật mặt nhìn Lý Thiên Dương rồi nói: "Thiên Dương, cậu không phải là một gia chủ phù hợp đâu, dùng người không nghi, người nghi không dùng. Điều cậu làm sai là để thằng phế vật này tới giúp cậu, muốn làm thì cũng phải tìm người của mình mới đáng tin chứ.”

"Tiền đã vào tài khoản rồi."

"Vào thì vào thôi..."

Lý Xung định nhân cơ hội này để cướp chức gia chủ, ông ta đang định nói tiếp thì bỗng sững sốt: "Cậu vừa nói cái gì?"

“Tôi nói, mười công ty lớn, cộng với tập đoàn Kim Thị, mỗi công ty đầu tư 240 tỷ, tổng cộng là 2640 tỷ, tất cả đều chuyển vào tài khoản rồi.” Lý Thiên Dương lặp lại lần nữa.

Sợ họ không tin, Lý Thiên Dương lại lấy điện thoại di động ra, mở tài khoản của công ty và cho họ xem số dư.

"Cái gì?!"

Lý Xung, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và những người khác đều biến sắc mặt, họ giật lấy điện thoại của Lý Thiên Dương rồi cẩn thận đếm số.

"Một, hai, ba, bốn... bảy, tám, chín..."

Một mười hai con số đầy đủ.

"Không thể nào, không thể nào, rõ ràng khi nãy tôi đã thấy mười vị chủ tịch đi ra.”

Sắc mặt Lý Xung tái nhợt không chịu tin, ông ta đưa điện thoại cho Chu Mỹ Ngọc: "Mỹ Ngọc, tính đi."

Châu Mỹ Ngọc cũng bối rối, bà ta mơ màng cầm lấy điện thoại rồi nghiêm túc đếm.

"một hai ba……"

Càng đếm, hai mắt Châu Mỹ Ngọc càng trừng to, hô hấp của bà ta càng lúc càng nhanh, cả khuôn mặt đỏ bừng.

"2640 tỷ, giàu rồi, chúng ta giàu rồi.”

Lý Mộng Đình cũng vô cùng phấn khích: "Hơn 2000 tỷ đó, chúng ta có thể làm nhiều việc, chẳng hạn như đi du lịch vòng quanh thế giới, mua tất cả những chiếc túi mà chúng ta muốn, còn có thể mua một biệt thự ở trung tâm thành phố—"

Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong giấc mộng giàu sang thì lúc này Vương Nhất đi tới cầm lấy điện thoại di động Lý Thiên Dương rồi dội một gáo nước lạnh.

"Mơ đẹp đấy, nhưng mấy người sẽ không nhận được đồng cắc nào đâu.”

"..."