Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 89: Dùng giấy như dao



Bởi vì cảnh phục quá lộ liễu, dễ đánh rắn động cỏ nên Bạch Yến mặc quần áo bình thường. Sau đó cô nhận lệnh từ cấp trên kẻ tình nghi sẽ xuất hiện vào khoảng giờ này ở quán cà phê nên cô mới đến phục kích trước.

Đồng thời, cuộc hẹn với Vương Nhất cũng được sắp xếp ở quán cà phê này, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Vương Nhất trầm ngâm nhìn theo bóng lưng Bạch Yến. Hèn gì ban nãy anh chỉ gọi một tiếng “Cảnh sát Bạch” thôi mà cô ta lại nói suýt chút nữa anh đã hại chết cô?

Câu này đúng là dễ tiết lộ thân phận của cô ta thật.

Cô ta đủ cẩn thận, nhưng muốn bắt được những người đó thì vẫn có chút khó khăn.

Chưa nói tới bên địch đông hơn, bên ngoài còn có một rắc rối nữa.

Vương Nhất nheo mắt về phía cửa quán cà phê, chỉ thấy hai người đàn ông đang bước vào quán.

Người phía trước có khuôn mặt tuấn tú, mặc một chiếc áo khoác da đắt tiền, hai chiếc cúc áo trên cùng mở ra để lộ thấp thoáng khuôn ngực tráng kiện.

Người phía sau trông xấu hơn nhiều, cực kỳ bình thường, nhưng Vương Nhất lại quen hắn ta. Tên đó chính là “cao thủ” suýt chết dưới tay Lãnh Nhan mấy ngày trước-Mã Cung.

"Yến Yến, tại sao em lại ở đây?"

Nhìn thấy Bạch Yến, người đàn ông đẹp trai liền kinh ngạc thốt lên.

Gương mặt Bạch Yến cứng đờ, câu nói này hoàn toàn phá vỡ tiết tấu của cô.

Cô ta cứng nhắc xoay người lại, u ám nhìn chàng trai kia rồi quát: "Đồng Thiên Tường, anh theo dõi tôi sao?"

Đồng Thiên Tường quyết không thừa nhận: "Sao lại là theo dõi được? Anh càng thích gọi là..."

"Cuộc gặp gỡ của tình yêu hơn"

Đồng Thiên Tường nghiêm túc nhìn Bạch Yến nói: "Yến Yến, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã tự nhủ với lòng mình rằng “Cả đời này, cô ấy chính là người mà mình muốn cưới.” Mấy ngày này, anh đang từng bước thực hiện điều đó-----đây là món quà nhỏ anh dành tặng em, hy vọng em sẽ thích.”

Vừa nói, anh ta vừa lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra rồi mở ra trước mặt Bạch Yến. Hoá ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

"Ồ----"

Lúc này trong quán cà phê không có nhiều khách, chỉ có một vài cặp tình nhân, tất cả đều ngưỡng mộ hô lên.

"Chiếc nhẫn kim cương này trông đắt tiền quá, thế mà là chỉ là một món quà ngẫu hứng. Đây là công tử nhà nào vậy?”

"Nhìn người ta, rồi nhìn lại anh, sao anh không có tiền như người ta vậy?”

Nghe những lời bàn tán xung quanh, Đồng Thiên Tường không nhịn được mà cười khẽ, anh ta đang chờ câu trả lời từ Bạch Yến.

Nhưng tâm trí Bạch Yến vẫn luôn đặt trên người đàn ông thực hiện giao dịch bí mật kia. Cô ta muốn bước tới, nhưng Đồng Thiên Tường cứ chắn trước mặt không chịu để cô ta đi.

Bạch Yến lập tức nổi giận, cô ta gạt chiếc nhẫn kim cương sang rồi hét lên: "Cút đi!"

Hành động này cũng khiến những người xung quanh choáng váng, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Dù Đồng Thiên Tường không tức giận nhưng ánh mắt anh ta hiện lên một tia sắc bén. Anh ta nhặt chiếc nhẫn kim cương trên mặt đất lên rồi đi tới trước mặt Bạch Yến: "Bạch Yến, chuyện của hai chúng ta là do bố mẹ hai bên quyết định, dù em không thích thì cũng giả vờ đánh lừa ba mẹ chút đi. Em cứ khiến anh mất mặt như thế thì không hay lắm nhỉ?”

Bạch Yến tái mặt, ngực cô phập phồng dữ dội, rõ ràng cô ta đang rất tức giận.

Đồng Thiên Tường tiếp tục: "Hơn nữa tôi thích em chính là phúc của em rồi đó. Tôi là một lãnh đạo trẻ có tiếng ở Thiên An, đồng thời còn là thành viên cốt cán của hiệp hội võ đại? Còn em chỉ là một cảnh sát nhỏ nhoi mà dám không nể mặt tôi sao?”

Sau khi bị Bạch Yến từ chối, sự hung dữ của Đồng Thiên Tường của lộ ra, đặc biệt anh ta còn cao giọng khi nói câu cuối.

Lúc này, nhóm người đang tiến hành giao dịch bí mật phía sau hình như cũng nghe thấy điều gì đó. Chúng cảnh giác nhìn Bạch Yến, trong mắt hiện lên chút hoảng sợ rồi nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.

Thấy thế, mắt Vương Nhất lóe lên, anh lấy điện thoại di động ra rồi bảo Lãnh Nhan làm một việc...

"Này, đứng lại!"

Mà ở bên kia, thấy mục tiêu chuồn ngay trước mắt, Bạch Yến vô cùng sốt ruột muốn lập tức đuổi theo.

Một bàn tay chắn trước mặt Bạch Yến: "Nếu em không nói rõ ràng thì không được rời đi.”

"Đồng Thiên Tường!"

Đám người kia đã biến mất khỏi tầm mắt của cô, Bạch Yến hoàn toàn nổi điên, cô ta tức giận nhìn Đồng Thiên Tường: "Anh có biết mình đã cản trở người thi hành công vụ không, tôi thừa sức đập nát anh.

"Tôi đã cản trở công vụ gì cơ?”

Nụ cười của Đồng Thiên Tường vô cùng quỷ dị: "Tôi chỉ đang bày tỏ tình cảm với em, chẳng lẽ việc này phạm pháp sao?”

"Anh……"

Bạch Yến cay đến không nói nên lời, lúc này, khuôn mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận.

Những người xung quanh không biết sự thật cũng xì xào bàn tán.

"Người phụ nữ này quá vô lý. Một người đàn ông đẹp trai như vậy tỏ tình với cô ta, cô ta không chấp nhận thì cũng thôi đi, còn hét to làm gì, đúng là vô duyên.”

"Đúng vậy, tiếc cho một gương mặt đẹp.”

Nghe thế, khoé miệng Đồng Thiên Tường cũng nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh.

"Cảnh sát Bạch, cô có thể cho tôi biết cô đang theo vụ án nào không?"

Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.

Vương Nhất đến bên cạnh Bạch Yến rồi bình tĩnh hỏi.

Vừa nói anh vừa quét mắt nhìn Đồng Thiên Tường.

Kỹ năng diễn xuất của Đồng Thiên Tường rất cao siêu, nhưng trước mặt Vương Nhất, anh ta chỉ là như đang làm trò hề thôi.

Bạch Yến vốn không muốn nói, nhưng lời nói của Vương Nhất như có một loại ma lực kỳ lạ, tuy rằng bình tĩnh nhưng lại mang theo chút cảm giác ra lệnh không thể từ chối..

Thêm nữa, tội phạm cũng đã chạy mất rồi nên cô ta cũng chẳng phải giả vờ nữa, thế nên cô liền nói thẳng với anh.

"Chúng tôi nghi ngờ gần đây nhà họ Đồng lén lút giao dịch hàng cấm, tôi được phái đi bắt tên thực hiện giao dịch và những kẻ mua hàng đứng sau."

"Vậy à……"

Nghe vậy, Vương Nhất cũng nở nụ cười ấm áp.

Lúc này, Mã Cung cũng nhận ra Vương Nhất, hắn ta đột nhiên kêu lên: "Nhãi con, là mày!"

Đồng Thiên Tường cau mày hỏi: "Cậu biết hắn sao?"

"Anh Thiên Tường, không phải mấy ngày trước em gọi cho anh bảo là em bị hai tên vượt sông đánh sao? Hắn chính là một trong hai kẻ đó.”

Mã Cung phẫn uất nói, cảnh tượng bị Lãnh Nhan nhấc bằng một tay vẫn còn in đậm trong tâm trí anh ta. Đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời anh ta, chỉ nghĩ đến thôi thì mắt của Mã Cung cũng muốn nứt toạc.

"Là hắn sao?"

Đồng Thiên Tường nhìn Vương Nhất một lượt, anh ta cảm thấy người này không có gì đặc biệt, cũng không có chút khí tức của một cường giả.

Mã Cung vội vàng nói: "Anh Thiên Tường, anh hiểu lầm rồi. Thằng này không mạnh, kẻ mạnh là con đàn bà kia cơ, suýt chút nữa em đã bị ả giết rồi.”

"Vậy sao?"

Đồng Thiên Tường nghe xong, trong mắt lập tức hiện lên hàn ý: "Cậu chán sống rồi mới dám động tới người của hiệp hội võ đạo chúng tôi….”

Nói xong, một cỗ khí tức cường giả toát ra.

Bạch Yến cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, tuy không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta vẫn có lòng khuyên nhủ: "Anh chạy nhanh đi, người của hiệp hội võ đạo không dễ chọc đâu, họ đều là những võ si không bị pháp luật ràng buộc.”

Sợ Vương Nhất không tin, Bạch Yến lại nói thêm: "Bọn họ là lực lượng đặc biệt do trung ương thành lập, trong đó toàn là cường giả có võ công cao cường, bình thường sẽ bảo vệ những kẻ có tiền, anh chọc không nổi đâu.”

Nhưng dù Bạch Yến có thuyết phục thế nào thì Vương Nhất vẫn rất bình thản, thậm chí còn cười khinh thường.

“Võ si? Họ không xứng với hai chữ võ si đâu."

Anh nhìn Đồng Thiên Tường và Mã Cung như một con rồng khổng lồ nhìn xuống bầy kiến con kiến: "Từ khi nào mà mấy con chó con gà vớ vẩn lại dám tự xưng là võ giả vậy?”

Nói xong, sắc mặt của Đồng Thiên Tường và Mã Cung liền trở nên u ám, Bạch Yến cũng tái mặt.

Lời này đã chửi toàn bộ hiệp hội võ đạo luôn đó!

Bạch Yến lén nhéo Vương Nhất, cô ta tức giận nói: "Tôi đã khuyên anh tới như thế rồi mà anh còn không biết trái phải sao!”

Đồng Thiên Tường nhìn Mã Cung rồi nói: "Nếu cậu đã biết hắn thì tên nhãi này giao cho cậu đấy, không cần nương tay đâu.”

"Vâng, thưa anh Thiên Tường."

Nghe thế, Mã Cung cũng cười nhạo, anh ta đấm mạnh vào đầu Vương Nhất: "Tôi đã muốn tìm anh trả thù từ lâu rồi. Hôm nay con ả kia không có ở đây, tôi muốn xem thử anh là cái thá gì mà dám đối địch với chúng tôi!”

"Cẩn thận!"

Bạch Yến theo phản xạ hét lên, nhưng cô ta ngạc nhiên phát hiện Vương Nhất đã thoải mái ngồi vào chỗ cũ.

"Vì nếu mấy người đã tự xưng là hiệp hội võ đạo thì tôi sẽ cho mấy người thấy, thế nào mới gọi là võ đạo chân chính!”

Khi giọng nói lạnh nhạt vang lên, Vương Nhất cũng đã cử đông.

Đây là lần đầu tiên anh thực sự ra tay kể từ sau khi quay lại Thiên An.

Trên bàn có một xấp khăn giấy, Vương Nhất khẽ vung tay.

Vụt----

Vô số khăn giấy bay lên không trung.

Ngay sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra——

Tờ khăn giấy mềm mại bỗng trở nên sắc bén như một lưỡi dao.

Vương Nhất chỉ tùy tiện vẫy một cái, những tờ giấy sắc như dao ấy như có mắt, đồng loạt lao về phía Mã Cung.

Xoẹt xoẹt----

Trong khi di chuyển, xấp giấy đã để lại vô số vết cắt trên cả cửa sổ lẫn tường.

Chiếc ly thuỷ tinh vỡ làm đôi, cà phê nóng chảy khắp mặt sàn.

Những mảnh khăn giấy như mưa kiếm lao thẳng xuống dưới.

Bạch Yến trợn mắt không dám tin, Đồng Thiên Tường và Mã Cung cũng sợ chết khiếp.

Phi hoa trích diệp có thể làm con người bị thương.

Khăn giấy mềm mại cũng có thể dùng như lưỡi đao sắc bén.