Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 95: Nhà họ châu diệt vong



“Anh Quốc Hưng, xảy ra chuyện gì rồi...”

Lý Mộng Đình cũng chú ý đến sự khác thường của Châu Quốc Hưng, lập tức tim đập thình thịch.

Món nợ 15000 tỷ, trước mắt Châu Quốc Hưng là hy vọng duy nhất bây giờ của bọn họ, nhưng bên phía anh ta còn xảy ra chuyện gì đó.

Tuy nhiên, Châu Quốc Hưng giống như không nghe thấy lời của Lý Mộng Đình vậy, vẫn cúi đầu với gương mặt tái nhợt, một tay cầm điện thoại, tay kia túm chặt đầu của mình, tóc cũng giật xuống mấy sợi.

“Anh Quốc Hưng...”

Lý Mộng Đình lo lắng nhìn Châu Quốc Hưng, vốn muốn tiếp tục nói tiếp, bỗng nhiên phát hiện, bàn tay cầm điện thoại của Châu Quốc Hưng đang hơi run rẩy.

Từng đường gân xanh, giống như con rắn nhỏ bò trên cánh tay của anh ta, trông rất đáng sợ.

“Chủ tịch, chúng ta phải làm sao, người phụ trách mấy công ty dưới trướng đều bị người của sở kinh tế dẫn đi tra hỏi rồi...” Thư ky tiếp tục nói với giọng sợ hãi.

Bụp---

Một giây sau, Châu Quốc Hưng luôn ôn hòa nho nhã vậy mà trở nên vô cùng nóng nảy, trực tiếp đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất.

Giọng nói hoảng sợ của thư ký cũng dừng lại, cả phòng khách chết lặng, tản mạn sự tuyệt vọng.

Cao Vy và những người đi cùng ở đằng sau đều bất động, lạnh lùng nhìn nhà họ Châu rơi vào vũng bùn, căn bản không hề thương tiếc.

“Như thế nào, xoay được tiền chưa?”

Cao Vy liếc nhìn Châu Quốc Hưng, lạnh nhạt hỏi: “15000 tỷ tiền vi phạm hợp đồng, khi nào trả?”

Còn về đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, bọn họ ngay cả tư cách lọt vào tầm mắt của Cao Vy cũng không có.

“Giám đốc Cao.”

Sắc mặt của Châu Quốc Hưng thay đổi, sau một hồi do dự thì anh ta vẫn ngẩng đầu lên, nhìn Cao Vy nói: “15000 tỷ thật sự quá nhiều, có thể để thư thư cho vài ngày không...”

Không đợi Châu Quốc Hưng nói xong, Cao Vy cắt ngang lời của anh ta một cách vô tình: “Anh đây là đang mua rau ở chợ à? Nói thư thư thì thư thư?”

Châu Quốc Hưng nghiến răng nói: “Nhưng vừa rồi, công ty của chúng tôi... bị niêm phong rồi.”

Đối với kết quả này, Cao Vy không hề bất ngờ, cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy chính là không có tiền bồi thường đúng không?”

“Phải...”

Khi nói ra từ chốt này, trong miệng Châu Quốc Hưng phát ra âm thanh ken két, răng cũng nghiến vỡ rồi.

“Vậy thì hết cách rồi.”

Cao Vy quay đầu nhìn sang những người kia, giọng điệu lạnh lùng: “Thông báo cho công ty vận chuyển, chuyển tất cả bất động sản dưới trướng của nhà họ Châu đi.”

Vừa phân phó xong, đằng sau có một người đàn ông mang dáng vẻ thư ký đi tới, trong tay cầm một văn kiện.

“Anh Châu, đây là bản thỏa thuận thế chấp bất động sản, ký tên ở đây là được.”

Sắc mặt của Châu Quốc Hưng tái xanh, nhìn đám người Cao Vy bằng ánh mắt phẫn nộ, nhưng lại chỉ dám tức chứ không dám nói, chỉ có thể tức tối cầm bút lên, ký tên của mình vào bản thỏa thuận.

Cao Vy cất văn kiện đi, sau đó xoay người rời đi.

Trước khi đi, cô ta còn nói một câu với Châu Quốc Hưng: “Bất động sản của nhà họ Châu, chỗ tôi sẽ tính theo giá thị trường, sau đó trừ đi, tiền vi phạm hợp đồng còn lại, các anh vẫn phải trả.”

“Đúng rồi, nhắc nhở một chút, bản hợp đồng này có hiệu lực suốt đời của cả gia tộc.”

Cao Vy lại quay đầu lại, bổ sung: “Cũng tức là, nếu kiếp này của anh không trả 15000 tỷ này, người thân của anh, chỉ cần là người có dòng máu của nhà họ Châu, bao gồm đời sau của anh, đều phải tiếp tục trả số tiền này.”

Ầm---

Lời này vừa dứt, không chỉ có sắc mặt Châu Quốc Hưng tái nhợt, ngay cả Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đều chấn động toàn thân, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng sâu sắc.

Vậy chẳng phải tức là, ngay cả bọn họ cũng phải trả nợ hay sao.

Khóe miệng của Cao Vy nở nụ cười lãnh khốc, dẫn người của trụ sở chính rời đi.

Chỉ Cao Vy thôi cũng đủ để đánh cả nhà họ Châu xuống địa ngục, huống chi đây chỉ là một mở đầu.

Ai kêu nhà họ Châu chọc vào nhân vật lớn không thể tưởng tượng được.

Còn nhân vật lớn đó là ai, ngay cả giám đốc Cao Vy của trụ sở chính cũng không có tư cách nhìn thấy...

Nghĩ tới đây, Cao Vy bất giác rùng mình, ánh mắt mang theo sự kinh hãi và kinh nể vô hận.

Nhà họ Châu, vẫn chết lặng.

Nhân viên của công ty vận chuyển ra ra vào vào, chuyển tất cả đồ vật trong biệt thự đi ở trước mặt bọn họ.

Cuối cùng, cổng lớn cũng rầm một cái đóng lại, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa còn cả Châu Quốc Hưng đều bị đuổi ra ngoài.

Gió lạnh căm căm, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình bị lạnh tới mức đỏ ửng mặt mày, không nhịn được mà siết chặt áo.

Có một khoảnh khắc, trong lòng bọn họ đều hận.

Vốn tưởng rằng trở về nhà mẹ đẻ, thuận tiện sử dụng sức mạnh của nhà mẹ đẻ, chèn ép Lý Thiên Dương, khiến ông ta biết sự lợi hại của nhà họ Châu, kết quả lập tức gánh món nợ 15000 tỷ.

“Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ánh mắt của Lý Mộng Đình đờ đẫn, ngây ngốc hỏi.

“Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai?”

Châu Mỹ Ngọc cũng đứng đơ như khúc gỗ ở đầu đường, vừa nghĩ tới việc mình cũng phải trả món nợ này thì bà ta có loại cảm giác bị đè nặng.

Trong mắt Châu Quốc Hưng lại vụt qua một tia sắc lạnh, gọi cho người tên Dương Kinh.

Chính là Dương Kinh – một trong tứ đại thiên vương dưới trướng Đồng Kiệt.

Nếu Cao Vy đó đã ép người như vậy, vậy thì một là không làm, hai là không dừng...

“Alo, anh Kinh---”

Điện thoại kết nối, Châu Quốc Hưng vừa muốn nói ra mục đích của mình thì nghe thấy trong điện thoại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết rất kinh hãi.

“Á---”

Rầm---

Trong đó còn pha lẫn âm thanh của đồ vật cỡ lớn rơi xuống

Bỗng chốc, trái tim của Châu Quốc Hưng đập thình thịch, âm thanh trở nên vội vàng: “Anh Kinh, chỗ anh xảy ra chuyện gì sao?”

Xẹt xẹt xẹt---

Tín hiệu ở đầu bên kia hơi yếu, Châu Quốc Hưng chỉ có thể nghe thấy tiếng mắng chửi đứt quãng.

“Còn dám gọi điện, mẹ kiếp giết thằng đó cho tao!”

Rắc---

Một trận quát mắng, điện thoại tắt.

Trong nháy mắt, Châu Quốc Hưng tự dưng rét lạnh.

Phía anh ta xảy ra chuyện rồi, phía Dương Kinh cũng cùng lúc xảy ra chuyện, sao lại trùng hợp như vậy?

Mấy phút sau, điện thoại đề xuất một tin hỏa hoạn, địa điểm chính là khu vực Dương Kinh quản lý.

Cả người Châu Quốc Hưng chợt run rẩy, nếu lúc này anh ta còn không hiểu chuyện gì, vậy anh ta chính là kẻ ngu.

Anh ta cảm nhận được một tấm lưới vô hình rất lớn đang bao trùm nhà họ Châu.

“Mau, chúng ta về nhà họ Châu!”

Châu Quốc Hưng như nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, bắt một chiếc taxi, cấp tốc chạy về phía biệt thự lớn của nhà họ Châu.

10 phút sau, Châu Quốc Hưng xuống xe, nhanh chóng chạy vào biệt thự của nhà họ Châu.

Tuy nhiên, cảnh hiện ra trước mặt anh ta, vẫn là cảnh nhân viên vận chuyển đi qua đi lại, đanh vận chuyển tất cả đồ có giá trị trong nhà đi một cách có trật tự.

“Ba! Ông nội!”

Châu Quốc Hưng nhìn thấy tất cả người dòng chính của nhà họ Châu đều đứng ở bên ngoài cửa nhà họ Châu một cách nhếch nhác lại tức giận, giương mắt nhìn đồ trong nhà bị chuyển đi.

Bốp---

Nhìn thấy Châu Quốc Hưng về, Châu Chí Kiên lập tức tát mạnh một cái vào mặt anh ta.

Sắc mặt tái xanh, tức giận không thôi.

“Cái đồ con cháu bất hiếu, mày lại ở bên ngoài gây ra rắc rối lớn gì?”

Một cái tát này Châu Chí Kiên ra tay rất nặng, lập tức nửa bên mặt của Châu Quốc Hưng sưng lên, anh ta có hơi ấm ức nói: “Ông nội, là có người muốn xử lý nhà họ Châu chúng ta!”

“Không có sao?”

Châu Chí Kiên nghe vậy thì càng nổi cơn tam bành, lớn tiếng quát tháo: “Mày nhìn xem nhà họ Châu bây giờ thành ra cái gì rồi?”

“Công ty bị niêm phong, tài sản sung công, còn nợ một khoản tiền lớn, ngay cả nhà cũng mất rồi!”

“Nhà họ Châu, bị hủy rồi!”