Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 97: Môi hở răng lạnh



Vương Nhất?!

Lúc này, trong đầu Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa cùng lúc hiện ra cái tên này, vẻ mặt sửng sốt giống như gặp ma, không thể tin được.

Lý Mộng Đình thậm chí còn lẩm bẩm một cách hàm hồ trong miệng: “Không thể, chuyện này không thể... không thể là anh ta!”

“Là ai?!”

Châu Chí Kiên lại lập tức nhìn sang Lý Mộng Đình, tức giận quát.

Lý Mộng Đình cắn môi, trong mắt vụt qua một tia oán độc, nói: “Anh ta tên Vương Nhất, là con nuôi của nhà họ Lý, chính vì anh ta, nhà họ Lý của chúng cháu mới bị nhà họ Kim đánh sập.”

Bởi vì thân phận con nuôi, Vương Nhất chưa từng được đám người Châu Mỹ Ngọc dẫn tới nhà họ Châu, nhưng Châu Chí Kiên vẫn từng nghe nói một chút lời đồn.

“Là Vương Nhất vào 5 năm trước trong đám cưới của cô chủ Kim Thúy Như của nhà họ Kim, mất tích ngay trong ngày cưới sao?”

“Đúng vậy.”

Vì vậy, Châu Chí Kiên rơi vào trầm tư, sắc mặt lúc tái xanh, lúc lại u ám.

Lý Mộng Đình kinh ngạc nhìn Châu Chí Kiên, nói: “Ông nội, ông sẽ không nghi ngờ tên phế vật đó chứ?”

Khựng lại một chút, Lý Mộng Đình lại nói: “Không thể là anh ta, anh ta đã biến mất 5 năm, dạo gần đây mới trở về, một kẻ không có tiền không có thể, làm sao có thể quen biết nhân vật lớn một tay che trời như vậy chứ?”

“Vậy cháu nói xem, sẽ là ai?”

Sắc mặt của Châu Chí Kiên âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.

“Cái này...”

Lý Mộng Đình không trả lời được, lập tức cũng biết điều mà im lặng.

Ánh mắt sắc bén của Châu Chí Kiên quét qua tất cả những người của nhà họ Châu ở trong phòng bệnh, trầm giọng nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra nhân vật lớn đứng sau ra tay với chúng ta, rồi đi cầu xin sự tha thứ của người đó, như vậy nhà họ Châu mới có thể vượt qua ải này!”

“Các người nghĩ cho tôi, dạo gần đây có đắc tội với ai không!”

Trong phòng bệnh không có một âm thanh, tất cả mọi người đều đang vắt óc suy nghĩ người mà nhà họ Châu đã đắc tội.

Nhưng vẫn không có manh mối gì cả.

Cộp cộp cộp---

Vào lúc này, ở hành lang bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó, rầm một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, một nhóm người đàn ông mặc đồng phục đi vào.

Bọn họ không nói hai lời thì muốn đưa Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đi.

“Các người là ai, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?”

“Chúng tôi không làm sai chuyện gì cả, tại sao muốn bắt chúng tôi!”

Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình kinh hãi hét lên, cật lực giãy dụa, nhưng lại bị người phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục giữ chặt.

“Các người có quyền giữ im lặng.”

Một người đàn ông cầm đầu nhìn một vòng tất cả người của nhà họ Châu với ánh mắt sắc lạnh, từ trong túi rút ra một chiếc thẻ, lạnh lùng nói: “Chúng tôi nghi ngờ các người có liên quan tới một vụ án, trong thời gian thi hành án, cần sự phối hợp cao độ của các người.”

Những người khác của nhà họ Châu càng bị dọa tới mức không dám thở mạnh, chỉ mờ mịt gật đầu.

Chỉ là Châu Chí Kiên thở lại nặng nề, hiểu trong này có liên quan rất lớn

Cứ như vậy, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa bị đưa đi.

Trong phòng bệnh là một khoảng lặng, tất cả mọi người vẫn chìm đắm trong sự hoảng sợ vì việc đám người Châu Mỹ Ngọc bị đưa đi, mất hồn mất vía, sợ bị vạ lây.

Châu Chí Kiên dường như hiểu được cái gì đó, hít sâu một hơi, chỉ vào Châu Quốc Hưng nói: “Đánh gãy một chân của nó!”

“Ông nội!”

Cả người của Châu Quốc Hưng run lên, ngã bụp một tiếng dưới đất, vẻ mặt tái nhợt: “Cháu rốt cuộc đã làm sai cái gì, ông vậy mà muốn đánh gãy chân của cháu?”

Châu Vỹ Dạ cũng quỳ ở trước mặt Châu Chí Kiên, khóc nóc: “Ba, bất luận Quốc Hưng làm sai chuyện gì, nó suy cho cùng cũng là cháu ruột của ba, ba nhẫn tâm ra tay nặng như vậy sao?”

Trên mặt Châu Chí Kiên cũng không đành lòng, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Quốc Hưng, Vỹ Dạ, hai đứa còn không hiểu sao?”

“Hiểu... cái gì?” Trái tim của Châu Quốc Hưng bỗng đập thình thịch.

“Nhà họ Châu chúng ta là hủy trong tay cháu.”

Châu Chí Kiên lạnh lùng nói: “Bọn họ tại sao không bắt chúng ta, chỉ bắt đám Mỹ Ngọc, Mộng Đình, Mỹ Hòa? Chứng tỏ ngay từ đầu đã nhằm vào bọn họ, mà cháu lại giúp bọn họ đập công ty của Thiên Dương, đánh người của nó, cháu nói xem, bọn họ sẽ tha cho cháu sao?”

Ngay lập tức, mặt của Châu Quốc Hưng xám như tro.

Châu Chí Kiên tiếp tục nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, Quốc Hưng, đừng trách ông nội lòng dạ độc ác, liên quan tới sinh tử tồn vong của nhà họ Châu, chỉ đành hy sinh cháu.”

Nói xong, trong mắt ông ta vụt qua một tia tàn nhẫn, nhìn sang hai người đàn ông cường tráng của nhà họ Châu: “Ra tay!”

“Vâng!”

Bọn họ một trái một phải, rất nhanh đã giữ chặt Châu Quốc Hưng, không cho anh ta nhúc nhích.

Rất nhanh lại có một người cầm một chiếc gậy thô to, nhắm chuẩn vào chân phải của Châu Quốc Hưng.

“Ông nội, ông nội, cháu biết sai rồi! Cháu sẽ không giúp đám dì hai nữa, cầu xin ông tha cho cháu một mạng! Cháu không dám nữa, thật sự không dám nữa!”

Đồng tử của Châu Quốc Hưng co rút, lớn tiếng hét lên, giọng nói vô cùng sợ hãi.

Nhưng Châu Chí Kiên vẫn không mảy may, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Á---”

Trong bệnh viện, lập tức vang lên tiếng kêu la cực kỳ thảm thiết.

Những người khác của nhà họ Châu đều quay mặt đi, không dám nhìn hình ảnh máu me tàn khốc đó.

Châu Quốc Hưng kéo lê cái chân gãy, cật lực bò trên đất, đồng tử giãn ra, gắng sức chỉ tay lên, giống như muốn túm lấy cái gì đó.

Nhưng ngay sau đó, anh ta bụp một tiếng, đau tới ngất đi.

Lạnh lùng nhìn một màn này, Châu Chí Kiên lạnh nhạt nói: “Ngày mai mang theo thằng nhóc này, theo tôi cùng đến nhà họ Lý xin lỗi.”

“Vâng, ba.”

Châu Vỹ Dạ quỳ sụp trên đất, không dám làm trái.

Cùng lúc này.

Đồng Kiệt mặt mày u ám đi ra khỏi phân cục, đằng sau ông ta còn có một người trẻ tuổi đi theo, chính là Đồng Thiên Tường.

Nhìn gương mặt tái xanh của ba, Đồng Thiên Tường cũng biết mình làm hỏng chuyện, bèn không nhịn được mà nói: “Ba, chuyện này không thể trách con...”

Bốp---

Đồng Thiên Tường còn chưa nói xong thì Đồng Kiệt đã tát mạnh một cái vào mặt Đồng Thiên Tường, dùng sức rất lớn, trực tiếp đánh bay anh ta ra xa.

Đồng Thiên Tường vô cùng nhếch nhác bò dậy từ trên đất, trên mặt không có một chút tức giận, đối với người ba này của anh ta, anh ta chỉ có sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Xem mày đã làm cái gì đi?”

Ánh mắt của Đồng Kiệt nhìn Đồng Thiên Tường giống như sói, gương mặt tràn ngập sự hung sát: “Giới thiệu cho mày Bạch Yến của nhà họ Bạch cho mày là vì để mày giám sát nhất cử nhất động của cô ta, xem thử liệu có làm ra hành vi gì uy hiếp tới kinh doanh của nhà họ Đồng chúng ta không, mày thì hay rồi, không chỉ nhiệm vụ không hoàn thành, còn hại một đống hàng và thương nhân trong tay tao bị bắt hết, mày có phải thật sự cho rằng mày là con trai tao thì tao không dám giết mày không hả?”

“Không, không phải...” Đồng Thiên Tường vội vàng lắc đầu.

“Nhớ lấy, mày chỉ là con riêng của tao.”

Đồng Kiệt từ trên cao nhìn Đồng Thiên Tường, nói: “Tao bỏ tiền đầu tư cho mày, khiến mày trở thành doanh nhân thành công là vì để mày giúp tao tẩy trắng, không phải để mày gây chuyện cho tao, còn có lần sau, tao lấy mạng của mày.”

“Vâng, ba...”

Cả người Đồng Thiên Tường run rẩy, ánh mắt sợ hãi vô cùng, mà hàm răng lại nghiến ken két, tên của hai người in sâu trong tâm trí của anh ta.

“Vương Nhất, còn cả ả đàn bà thối tha Bạch Yến... tôi sẽ không tha cho hai người.”