Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

Chương 49: Định mệnh



Mấy ngày sau, trong cung chuẩn bị Yến tiệc. Bao nhiêu quan thần tới dự đều được kiểm tra kĩ lưỡng trước khi vào thành.

Hôm ấy, Phong Vân cũng đến, y cải trang thành nam nhân rồi trà trộm vào dòng người đông đúc. Lúc vừa chuẩn bị qua ải thành công thì lại bất ngờ bị thị vệ bắt lại.

“Ngươi từ đâu đến?” Người này có vẻ không phải người thường. Hình như ta chưa từng gặp vị công tử nào có vẻ mặt này…

Phong Vân khó xử nhìn hắn nở một nụ cười thân thiện chỉ tay về phía trước:

“Ta tới cùng chủ tử ta. Người đã đi trước rồi.” Lúc ra ngoài ta quên xem phong thủy rồi sao? Sao lúc nào cũng vướng phải mấy tên gác cửa này thế.

"…"Tên này nhìn rất đáng nghi, có lẽ là người ngoại quốc chăng?

Phong Vân thấy ánh mắt hắn đầy nghi ngờ thì vội giải thích:

“Chủ tử quên mang đồ theo nên ta mang giúp. Ngươi xem.”

Y mở chiếc túi nhỏ bên hông đưa cho hắn xem:

“Đây là bảo bối quan trọng mà chủ nhân nhà ta muốn tặng cho công chúa đấy.”

Chưa để hắn động tới y đã nhanh chóng thu tay lại:

"Cẩn thận chút đừng nhìn gần quá, hỏng đồ của ta."Hắn có tin không nhỉ?

Tên kia có vẻ như vẫn không có ý định cho cô rời đi, hắn vẫn liên tục nhìn lên nhìn xuống tên thiếu niên mảnh khảnh trước mặt… Đây thật sự là một nam nhân bình thường sao?

“Tiểu tử kia, sao ngươi còn chưa vào trong?”

Một cô nương xinh đẹp cao ráo, ăn mặc lại như một thị vệ lớn tiếng gọi về phía hai người, Phong Vân cũng hiểu ra cô ấy đang muốn giúp nàng. Lúc đó y liền quay lại nhìn tên đó:

“Đấy, ta đã nói mà.”

Cô gái đó đi tới đưa lệnh bài cho hắn xem, xong việc hai người cũng vào cổng thành công.



Phong Vân cười khúc khích đi theo cô:

“Đa tạ cô nương nhé!” Cứ như ông trời luôn sẵn sàng giúp ta vậy. Giống như cảnh tượng mười năm trước…

“Ngươi tên gì?”

Cô gái lạnh lùng hỏi y.

“Phong V… Cô gọi ta là tiểu Phong cũng được!” Người này có vẻ khó gần quá.

“…”

“Thế cô tên gì?”

“Ngươi không cần biết!”

“…”

___

“Chủ tử!”

Cô dừng lại trước một chiếc xe ngựa sang trọng cúi đầu hành lễ.

Phong Vân ngắm nhìn chiếc xe ngựa trước mặt có chút mong chờ.

Liệu có phải là Minh Thần ca ca không, người năm đó đã từng cứu ta như thế …

“Dương Mộc!” Là hắn!

Vừa nhìn thấy người trong xe ló đầu ra thì cô đã ngạc nhiên đến vui mừng chạy tới bên hắn:

“Đúng là ngươi rồi.”

Hắn nhìn y dáng vẻ hoạt bát này của cô cũng cười theo:

“Ta biết ngay là cô mà. Sư phụ?” Hắn cố lại nhướn mày quan sát kĩ y hơn:" Một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, cải trang thành nam nhi cũng rất cuốn hút đấy."

“Ngươi nhìn ra sao?”

“Chắc là do đã quen với khí tức trên người cô. Với lại cái tính cách tới đâu cũng gây sự chú ý thế này cũng rất dễ nhận dạng.”

“Thiếu chủ?” Từ khi nào điện hạ lại mang họ Dương rồi.

Cô nương kia lên tiếng, Dương Mộc có vẻ hiểu được thắc mắc trong lòng cô liền nháy mắt với y.

“Vậy ra ngươi là nữ cải trang sao?”

Y gật đầu dời ánh mắt sang Phong Vân.

“Thế nào? Xem ra cô cũng không nhận ra, vậy thì có phải tay nghề dịch dung của ta rất có tài năng không?” Lão nương ta là danh họa nổi tiếng cả Thổ quốc đấy, sao có thể để mấy chuyện cỏn con này cản đường. Cũng may hôm nay có chút may mắn nhỏ mà vào đây được…

“Đúng là rất đặc biệt.”

“Được rồi, chúng ta vào cung thôi. Đừng lãng phí thì giờ nữa.”



“Dương Mộc đại ca, đa tạ huynh đã chiếu cố.”

“Tại hạ không dám, dù sao Phong Vân người cũng là sư phụ ta. Đây là chuyện một đồ đệ như ta nên làm.”

Hai người ngồi trên xe cùng trò chuyện, Phong Vân cũng không ngần ngại thoải mái nằm xuống trên phản gỗ:

“Mà ngươi vào cung làm gì, không phải lần trước ngươi nói muốn về nhà sao?”

Hắn nghe cô hỏi thì mới sực nhớ ra chuyện hắn nói với cô trước khi rời khỏi Thanh Vũ:

“…Ta có về rồi.”

“Chuyện thế nào?”

“Cũng không có gì đặc biệt. Nghe nói yến tiệc trong cung Thiên Sơn quốc là tổ chức cho tam công chúa vừa trở về nên ta muốn tham dự một lần. Coi như là được chứng kiến vị hoàng nữ của Thiên Sơn cho biết.”

Phong Vân đột nhiên nghĩ ngợi gì đó bật dậy hỏi hắn:

“Ngươi nghĩ tam công chúa đó là người như thế nào? Dù sao cô ấy cũng không biết từ đâu ra, bây giờ đột nhiên lại quay về…”

Hắn trầm ngâm một lúc:

“Là một người rất đặc biệt, có lẽ ta đã từng gặp cô ấy một lần nhưng giờ đã hơn mười năm rồi, e là nếu có gặp lại cũng không còn nhớ mặt người ta ra sao nữa.” Nhưng ta lại cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm. Vừa nhận được tin báo ta đã vào cung. Trong lòng đột nhiên lại có chút bất an, khả năng cao người trong đó là giả mạo, muội ấy đã từng chịu nhiều tổn thương như thế, sao nói về là về ngay được.

“Vậy cô ấy lúc còn nhỏ thế nào? Có đẹp không?”

Phong Vân như muốn dò hỏi hắn:

“Có thông minh giống ta không?”

Hắn định trả lời thì lại nhận ra điều gì đó:

“Sao cô lại tò mò về người đó như vậy?” Mà không biết cô nàng này muốn vào cung làm gì nhỉ?

“Ta…ta chỉ muốn biết một chút thôi.”

Chiếc xe vừa dừng lại, Phong Vân đã vội chạy ra ngoài.

Dương Mộc từ từ xuống xe, cô gái kia dắt ngựa ra nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Phong Vân:

“Điện hạ à. Ta không biết người đã ra ngoài gặp những ai, xảy ra những chuyện gì, nhưng hai người …có vẻ như rất mờ ám đấy nhé.”

“Ý ngươi là sao?”

Hắn tối sầm mặt xuống.

“Hình như tiểu cô nương này khi nghe người kể về tam công chúa…có lẽ là ghen rồi thì phải.”

“Ghen ư?”

“Đúng thế. Ta biết người vẫn còn lưu luyến nha đầu ngày trước nhưng ta thấy người hiện tại cũng có ý gì đó với Phong Vân tiểu thư rồi, đúng không?”

Y ra giọng điệu thăm dò hắn:

“Nữ tử khi ghen rất dữ dội đấy.”

Dương Mộc nghe vậy hình như lại cảm thấy trong lòng có chút rộn ràng nhưng nét mặt vẫn tỏ vẻ phủi sạch hết:

“Ngươi nghĩ bản thân rất giỏi chuyện này sao?”

“Vậy điện hạ sẽ rõ hơn thần về việc hiểu ý một nữ nhi sao?”

“Hừ, vô vị!”