Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

Chương 56: Diệu kế



Hoàng Đan Dương ung dung bước lên khán đài, tất cả cũng đều im lặng để không làm phiền tới xúc cảm họa dung của Thiên Thiên.

Y rảo bước trên khán đài rồi đi vòng qua người cô một lượt. Đan Dương nhìn kĩ bức tranh, tự nhiên cầm lấy tay Thiên Thiên điểm thêm vài nốt tàn nhang trên khuôn mặt bức chân dung. Y nhìn vào bàn tay của Thiên Thiên tỏ ý cười nói:

“Trên đời này có lắm mỹ nhân nhưng chẳng ai là xinh đẹp hoàn hảo cả. Chỉ biết ước được trở thành mỹ nhân trong tranh vẽ là thế. Có điều dù có hoàn hảo, xinh đẹp bao nhiêu thì bản chất của một con người cũng sẽ không bao giờ thay đổi được.”

Y cười lạnh thả tay cô ra:

“Vẻ đẹp này cũng không thể thay thế được. Đúng không? Muội muội thân yêu?”

Thiên Thiên nghe lời này sắc mặt lập tức thay đổi:

“Tỷ tỷ nói phải. Nhưng mà, nếu là một mỹ nhân dù có tính chưa đẹp thì cũng phải đổi thay cho phù hợp với cái danh mỹ nhân chứ. Ai cũng sẽ chọn như vậy thôi.”

Đan Dương vỗ vai cô:

“Chậc! Muội muội cũng thật thông minh. Nhưng mà mỹ nhân có xinh đẹp tới đâu cũng sẽ không thể vì nhan sắc mà có thể được người người tôn lên làm vua. Ấy thế thì chẳng phải dân loạn nước tan sao? Người ta nói vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy mà vẫn còn một nghĩa khác đấy.”

“…”

Đan Dương bỗng nhiên quay xuống vỗ tay lớn:

“Đẹp! Đẹp lắm. Không hổ là quốc sư thiên phú toàn năng! Hay!”

Tất cả thấy vậy cũng vỗ tay theo y, họ hoàn toàn không biết được cuộc trò chuyện đầy hàm ý này của hai người.

Thấy đã đạt được mục đích Đan Dương cũng trở về vị trí cáo trạng với Hoàng Vĩ Kỳ rồi cùng hai người kia rời đi, buổi tiệc lại tiếp tục. Hoàng Tiểu Thiên trên khán đàn lần lượt điểm từng tài năng trời phù của mình, yến tiệc cứ diễn ra như vậy đến hết đêm.

___

“Có phải ta làm rất tốt không?”

Đan Dương nói với cô nương che mặt bên cạnh.

“Cũng chỉ có vậy.”

Nói xong cô cũng liền rời đi:

“Mong lần gần nhất gặp ngươi, hãy nhớ cho kĩ gương mặt này của bổn gia!”

Đan Dương mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô rời đi:

“Được! Hẹn gặp lại!”

___

Sau khi lễ hội kết thúc, Minh Thần lập tức lần tìm bóng dáng Bạch Phong Vân nhưng vẫn không thấy y đâu. Hắn lại lo lắng, chính là cái cảm giác đó của mười năm trước, người hắn muốn bảo vệ lại cứ chạy khỏi vòng tay hắn mà không để lại dấu vết nào.

“Hay người về nghỉ ngơi trước đi.” Sắc mặt điện hạ lạ quá, có phải phát bệnh không?

Lâm Nhất lo lắng đề nghị.

“Đợi tìm được nàng ấy đã.”

“Nhưng mà…”

“Muội ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, đột nhập vào đây cũng không dễ gì, lỡ như có xảy ra chuyện gì…vậy nên không thể chậm trễ được…”

“Người yên tâm. Với thể lực của cô ấy, nhất định sẽ không có ai làm Bạch tiểu thư bị thương đâu.”

Lâm Nhất ở bên cạnh an ủi, hắn lại bổ sung thêm:

“Để ta đi tìm gần vườn ngự uyển xem, nơi đấy có nhiều nữ nhi hơn.” Có phải ngắm tam công chúa rồi quên mất Bạch cô nương không? Chủ tử bao giờ cũng phải vất vả với mỹ nhân như thế, bao giờ mới lấy người về cho thánh nữ đây. Haiz! Phải nhanh chóng đi tìm chủ mẫu thôi.

Hắn gật đầu, mặc dù hắn biết rõ Phong Vân sẽ không thể ở mấy chỗ như vậy nhưng vẫn để cho Lâm Nhất đi, có lẽ như vậy sẽ thấy an tâm hơn…



Hắn lại bất giác đi đến bờ hồ năm xưa:

“__Bạch Phong Vân.”

“Ngươi gọi ta ư?”

Một giọng nói quen thuộc đáp lại câu hỏi của hắn, hắn quay đầu lại nhìn thì vừa bất ngờ vừa an tâm.

Quả nhiên là Phong Vân nhưng cảm xúc của hắn bây giờ lại lẫn lộn, không biết nên phải làm gì nữa.

Làn gió đêm muộn thổi qua làn tóc y, còn nghe đôi tiếng sáo trúc du dương thoang thoảng, ánh trăng dần hiện lên sau đám mây mù, lấp lánh trên mặt hồ. Tiếng huyên náo đã ở xa dần.

“Không phải ta nói muội ở thanh lâu chơi rồi đợi ta về sao?”

Hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất hỏi cô.

“Ngươi thì hay rồi. Một mình tới xem lễ hội ở hoàng thành, còn bảo ta chờ. Bây giờ lại còn trách móc ta sao!”

Bạch Phong Vân lớn tiếng, một câu đổi khách thành chủ.

Khóe mắt hắn hơi đỏ, giờ nhìn bộ dạng này của cô lại thấy yên tâm đến lạ mà bật cười:

“Ta sai rồi!”

“…”

“Thật sự sai rồi!”

“Ngươi…”

“Lần sau đi đâu nhất định cũng sẽ nói với muội, ta đưa muội đi cùng. Được không?”

Phong Vân ngơ ra giây lát nhìn bộ dạng thống khổ của hắn:

“__Ai…ai nói muốn đi cùng ngươi. Bổn cô nương cũng tự đi được nhé!”

Y vẫn mạnh miệng, thấy hắn cứ đứng yên ở đấy cô đột nhiên lại thấy bất an:

“Ngươi sao thế? Có chuyện gì xảy ra với ngươi à? Ngươi đang đi tìm ta à? Này, thật ra ta cũng không có ý trách ngươi đâu? Đừng khóc?..”

Phong Vân thấy mình cũng hơi quá lời liền vội giải thích.

Minh Thần lúc này đột nhiên lảo đảo rồi ngã xuống, y bây giờ thật sự hoảng rồi:

“Này, ngươi sao thế?”

Cô chạy tới ôm hắn dậy:

“Này, đừng dọa ta. Ta chỉ lớn tiếng một chút thôi sao đã thành ra như vậy rồi.” Sao người hắn đột nhiên lại lạnh như vậy, trúng tà sao? Không được, phải đưa hắn về chỗ ta trước. Minh Thần ca ca, huynh nhất định không được chết. Ngươi còn chưa nhận muội muội này đâu đấy!