Chân Ngắn Phi Thường

Chương 25: Ông chủ giới đua xe tử thần



"Chuyện này không thể để yên được!" Biệt thự trong phòng khách,ly nước thủy tinh bị đập vỡ, nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, người phụ nữ hai chân quấn băng vải ngồi ở trên xe lăn với gương mặt dữ tợn, trên trán nổi đầy gân xanh. Cái đầu tròn, hình tượng thanh xuân đầy sức sống được xây dựng với chiếc áo hoodie phim hoạt hình cùng với chiếc tất dài màu trắng đã biến mất không còn một chút dấu vết.

"Trước đây không thể ngờ được Giản Tiểu Tinh sẽ làm như vậy, rõ ràng là tay đua chuyên nghiệp ngược lại diễn xuất này lại rất giống phong cách của những người trong giới đia xe tử thần chúng ta." Hà An nói, nhìn Mi Mi bằng ánh mắt trào phúng, "Thật nực cười, còn chưa kịp bắt đầu cô đã lụi tàn rồi, tất cả mọi kế hoạch đã bị cô phá hỏng rồi."

"Câm miệng, cái thứ ngu ngốc chỉ đáng quỳ ăn cơm." Mi Mi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhiều nhất chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là sẽ hoàn toàn bình phục, trái lại đầu óc của anh có cho thêm một năm nữa cũng không thể khá lên được!"

Sắc mặt Hà An nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, vẻ mặt âm lệ, không còn một chút khí chất hiền lành vô hại nào, đứng lên nhấc chân đạp mạnh vào xe lăn của cô ta, ngay lập tức xe lăn va vào bàn, Mi Mi thiếu chút ngã xuống từ trên xe, "Tiện nhân, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ không đánh cô, nếu không phải quỳ liếm XX của ông chủ, ahihi cô bây giờ tính là cái rắm gì! Một ngày nào đó ông đây giết chết cô!"

"Vậy để xem ai giết chết ai trước." Mi Mi nói với ánh mắt tăm tối.

"Này này này, mấy người có muốn làm chết thì để nói sau có được không, bây giờ nên nghĩ xem phải giải thích như thế nào với ông chủ đi kìa." Giọng một người đàn ông xa lạ vang lên. Lúc này trong phòng khách của biệt thự không chỉ có bốn người thành viên của đội đua xe King's mà còn có ba gương mặt lạ khác nữa, sự thờ ơ lạnh nhạt trong mắt họ giống bốn người kia, đối diện với hai đồng đội đang xảy ra tranh chấp họ chỉ nhìn bằng ánh mắt đang xem trò vui, một cú đá kia của Hà An không hề khiến cho bọn họ khó chịu chút nào.

Những lời này làm sắc mặt của Hà An và Mi Mi trở nên tái nhợt, trong mắt xuất hiện vài phần kinh hoảng, Đan Tây cùng Mạc Kỳ nhìn cũng không được ổn lắm.

Lúc này cửa lớn mở ra, tất cả những người ở trong phòng khách, ngoại trừ Mi Mi phải ngồi xe lăn do hai chân bị thương không thể đứng thẳng, những người khác lập tức đứng lên.

Người bước vào là một người đàn ông mặc bộ đồ tây ba mảnh, mái tóc chải ngược, vẻ mặt nghiêm nghị, có hai vệ sĩ đi sau. Nhưng ánh mắt hắn ta cũng không lạnh lẽo, ngược lại có chút ôn hòa, dừng ở trên người bốn người Mi Mi đang nơm nớp lo sợ.

* tam kiện - ba mảnh bao gồm quần tây, áo vest vào áo khoác

Hắn ta cởi áo khoác ngoài, vừa tháo nút tay áo vừa vừa đi qua đi lại, hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hà An lập tức vội vàng giải thích: "Xin lỗi ông chủ, chuyện này là ngoài ý muốn, chúng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này. Vốn dĩ chúng tôi chỉ đến núi Bàn Vân quan sát, đúng lúc gặp người của hai đội đua xe kia, nhất thời không kiềm chế được nên......"

Lời nói còn chưa dứt đã bị ngăn lại, ánh mắt người đàn ông dừng trên người Mi Mi đang có sắc mặt trắng bệch, sau đó dừng ở trên hai chân cô ta, "Tình hình có nghiêm trọng không?"

"Không, không không nghiêm trọng, hơi nứt xương, bác sĩ chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng thì có thể khỏi trong vòng một tháng." Mi Mi trả lời với vẻ mặt hoảng loạn sắc mặt trắng bệch.

"Một tháng sao." Người đàn ông trầm ngâm một tiếng, ngay sau đó bất ngờ vung tay tát Mi Mi một cái ngã xuống đất, cái chân bị thương va đập xuống mặt đất, khiến cô ta đau đến mức há mồm hít ngược. Giây tiếp theo tóc cô ta bị túm lấy, lôi ra khỏi xe lăn, da đầu đau nhức, nhưng đau đớn trên cơ thể không thể so sánh được với nỗi sợ hãi trong tâm trí. Nước mắt cô ta lập tức thi nhau rơi xuống.

" Cô lại dám để tôi lãng phí thời gian một tháng với cô? Cô nghĩ cô là cái thứ gì?"

"Rất xin lỗi...... Rất xin lỗi, tha thứ cho tôi ô......"

"Tôi tốn nhiều thời gian như vậy, dạy cô nhiều thứ như vậy, kết quả không những vô dụng mà còn phá hỏng chuyện tốt của tôi, cô nói xem cô còn có tác dụng gì?"

Da đầu giống như sắp bị kéo rách đến nơi, Mi Mi sợ đến mức toàn thân phát run, giọng nói cũng gần như không thể phát ra thành tiếng nữa, "Xin...... Xin lỗi...... Tha cho tôi tha cho tôi......"

Không ai dám ra tiếng, ba người Hà An sắc mặt trắng bệch, trong lòng thầm cầu nguyện ông chủ đừng chú ý đến bọn họ, dù sao nói gì thì nói chuyện Giản Tiểu Tinh làm Mi Mi bị thương, nhiều khi ông chỉ quan tâm kết quả không quan tâm đến quá trình, cho nên tuy rằng bọn họ có tham dự, nhưng người trực tiếp khiêu chiến thi đấu chính là Mi Mi, kết quả làm chân bị thương không thể lái xe trong vòng một tháng cũng là Mi Mi.

"Cô nói xem, vì sao lại không nghe tôi nói hả? Ai cho cô cái gan đó?" Hắn ta bình tĩnh hỏi.

Vì cớ gì tự tiện chạy tới khiêu khích đám người Lý Tử Dương đó? Lý do rất đơn giản, hầu hết những tay đua xe tử thần đều hiểu -- bọn họ rất ghét tay đua chuyên nghiệp.

Tay đua tử thần liều mạng đua xe vì tiền tài, tay đua chuyên nghiệp liều mạng là vì để theo đuổi ánh hào quang; tay đua xe tử thần không thể nhìn thấy ánh sáng, tay đua chuyên nghiệp được hàng ngàn hàng vạn người để ý đến. Nhìn qua thì có vẻ nước sông không phạm nước giếng. Nhưng những người sống trong bóng tối căm ghét những người sống ngoài ánh sáng là chuyện bình thường. Bọn họ vô cùng chán ghét những tay đua xe chuyên nghiệp là con nhà giàu và nổi tiếng ngay từ khi còn trẻ.

Nghĩ lại bọn họ bởi vì hoàn cảnh gia đình bình thường không có tiền không thể mua nổi xe đua, tham gia chơi đua xe tử thần trong thâm tâm cầu mong gặp may mắn có cơ hội thắng được tiền để có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ, nhưng họ đã bị tan vỡ vì những đồng tiền đến quá dễ dàng, không thể khống chế được lòng tham mà tham gia hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng bị trói buộc với giới đua xe tử thần không thể nào thoát ra được, những cậu ấm con nhà giàu, lúc đi học nhà trẻ đã được sử dụng mô hình ô tô giống y như thật làm đồ chơi, tiểu học đã có thể được tiếp nhận sự đào tạo từ huấn luyện viên chuyên nghiệp và tập luyện trên đường đua chuyên nghiệp, chưa bao giờ phải lo nghĩ về chuyện tiền nong.

Cùng là con người nhưng có số phận khác nhau, ông trời không công bằng như vậy, sao không khiến con người ta nảy sinh ác ý trong lòng?

Không ai lên tiếng, Mi Mi cũng ra thể phát ra âm thanh, người đàn ông lôi kéo tóc cô ta, kéo cô ta lôi vào một căn phòng, đóng sập cửa, vẻ mặt của những người bên ngoài mới bắt đầu thả lỏng, đặc biệt là ba người Hà An, sống lưng căng thẳng được thả lỏng mà rũ hẳn xuống. Cũng may có Mi Mi gánh, đợi đến khi ông chủ phát tiết xong, thì sẽ không tiếp tục truy cứu bọn họ nữa.

......

"Chuyện này không thể để yên được." Trên hành lang bệnh viện, Trần Luật lạnh lùng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí đang bị đông cứng.

Lý Tử Dương bởi vì quá mức kích động nên đã được tiêm một liều thuốc an thần, hiện tại đang ngủ trong phòng bệnh. Các đội viên của đội đua xe Giương Buồm Vạn Dặm ủ rũ cụp đuôi ngồi ở hàng ghế bên ngoài. Lúc trước đội đua xe này được thành lập vì Lý Tử Dương, bọn họ hoặc là bạn bè của Lý Tử Dương, hoặc là người ngưỡng mộ Lý Tử Dương. Lúc đầu mọi người đều rất hào hứng hăng hái, cảm thấy sẽ làm mưa làm gió ở giới đua xe trong nước, ai ngờ đâu đi nhầm ngay từ bước đầu tiên, giương buồm lại ngược hướng gió, hiện tại nhân vật trung tâm Lý Tử Dương còn gặp phải tình cảnh này, toàn bộ đội đua xe lung lay như sắp sụp đổ, nếu bây giờ có bất kỳ thành viên nào rời đi thì đội đua xe này sẽ chẳng khác nào pháo hoa chỉ tỏa sáng được trong thời gian ngắn rồi vụt tắt.

Chỉ có điều, trước khi điều đó xảy ra thù này không báo thì không thể nuốt xuống cục tức này.

......

Chuyện xảy ra ở núi Bàn Vân, dù sao đây cũng không phải nơi nào kín đáo, nên rất nhanh đã dấy lên các cuộc bàn luận trên các diễn đàn đua xe, tất cả mọi người đều đã biết sự nghiệp đua xe của Lý Tử Dương đã đến đường cùng, cho dù Lý Tử Dương có thích hay không thì việc thiên tài rớt đài cũng khiến bao người tiếc hận, càng không nói đến việc có người lộ ra chuyện này không phải ngoài ý muốn mà là do con người tạo ra, đối thủ sử dụng thủ đoạn đê tiện mới dẫn đến việc Lý Tử Dương gặp phải tai nạn xe cộ.

Nhưng cuối cùng vì không có chứng cứ, cho nên đã gây ra tranh cãi rất lớn, có người nói trạng thái của Lý Tử Dương sớm đã không đúng, có tin tức từ nước ngoài gửi về, không phải do anh ta tự trở về nước mà anh ta đã kết thúc hợp động với đội đua xe Benz nên anh ta không thể không về nước. Một loạt tin tức được đưa ra, lập tức có người nói anh ta vì để giữ gìn mặt mũi nên với cố ý đẩy nguyên nhân sự cố lên đầu đối thủ không rõ danh tính, có người mỉa mai nói ở nước ngoài không thể tung hoành được nữa nên mới trở về nước, ở nước ngoài kiếm không kiến được tiền lại trở về nước kiếm tiền đúng là quá rẻ mạt balabalaba......

Giống như Lý Tử Dương, gây nên cuộc tranh luận sôi nổi còn có Giản Tiểu Tinh, chỉ có điều bởi vì không có thứ tốt như máy bay trực thăng chụp hình, cho nên ít người diễn tả lại được khung cảnh kích thích náo nhiệt lúc đó, khiến nhiều người cảm thấy chắc chỉ là đang nói quá lên mà thôi.

Bên trong một khách sạn trong thành phố, có người mở máy tính đăng nhập vào diễn đàn, xem lướt qua những sự kiện xảy ra vào buổi sáng, đứng dậy bước nhanh rời khỏi phòng.

Sau đó không lâu, Giản Tiểu Tinh đang tập xe ở núi Bàn Vân nhận được điện thoại của Y Siêu Quần, gọi cô trở về đội một chuyến.

Cô quay trở về đội với một sự nghi hoặc, đi tới văn phòng, cửa văn phòng không đóng. Y Siêu Quần đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, đối diện ông là bóng dáng một người phụ nữ mảnh khảnh, trên đầu quấn khăn lụa, che kín hết tất cả mặt mũi, cô phải đi đến trước mặt thì mới có thể nhìn thấy được cô gái đó trông như thế nào.

Ai vậy? Giản Tiểu Tinh nghĩ thầm, gõ gõ cửa. Y Siêu Quần nhìn ra, cùng lúc đó, bóng dáng người kia cũng xoay lại. Kết quả nửa khuôn mặt phía dưới của cô gái cũng được che khuất, chỉ lộ ra cái mũi và đôi mắt.

Bất chợt bắt gặp đôi mắt phương màu đỏ, Giản Tiểu Tinh ngẩn ra, tiếp theo đó là gương mặt kinh ngạc, cô vừa cảm thấy nghi hoặc vừa cảm thấy vui sướng tiến lại gần, "La Mạn?"

Cặp mắt phượng kia của La Mạn cũng có chút độ ấm khi nhìn thấy Giản Tiểu Tinh, cô ấy càng dịu dàng hơn vì cô rất nhanh đã nhận ra được cô ấy, cô ấy cảm thấy chút dịu dàng còn lại của cuộc đời này đều đã dành hết cho Giản Tiểu Tinh.

"Năm ngoái có người đã hứa với tôi sẽ cho tôi một vị trí làm việc, không biết lời hứa hẹn kia có còn được tính không."

Nữ vương đua xe tử thành Hắc Mạn Ba, tên thật là La Mạn, mười năm trước vì để kiếm tiền chi trả phí chữa bệnh cho em trai mà trở thành một tay đua xe tử thần, nhưng nàng lấy mạng đổi lấy tiền không chỉ không thể cứu lại được tính mạng của em trai, mà còn khiến cho cô ấy từ đó trở đi bị trói buộc trong giới đua xe tử thần không thể nào thoát ra.

Năm ngoái, Đổng Tử Tường -nhà tài trợ của đội đua xe Ngân Lộc, đội đua xe giàu có ở Hàn Thành đã đi xem một trận đua xe tử thần ở thủ đô, anh ta đã rất kinh ngạc với kỹ năng đua xe của cô nên đã mời cô ấy gia nhập đội đua xe của hắn. Trong thâm tâm La Mạn cầu mong một tia may mắn, cho rằng có thể mượn sức mạnh của Đổng Tử Tường để thoát ra khỏi thế giới tăm tối kia, không ngờ ở vòng bảng giải mùa thu năm ngoái, cô bị người ta tố cáo và bị bắt, Đổng Tử Tường lập tức coi cô như đứa trẻ bị bỏ rơi, không hề vươn tay ra. Cô bị ép buộc phải quay lại thế giới tối tăm đó một lần nữa.

Nhưng mà trong giây phút tuyệt vọng nhất, Giản Tiểu Tinh người không phải là bạn, thậm chí còn có thể nói là đối thủ, lại đưa tay về phía của, khiến cô ấy cảm động không thôi, thậm chí trở thành cọng rơm giúp cô ấy có thể cắn răng chống chọi để sống sót.

"Đương nhiên giữ lời. Nhưng mà La Mạn à, cô......" Trong lúc La Mạn bị giam giữ, Giản Tiểu Tinh đã đến thăm cô ấy, lúc ấy cô còn cho rằng La Mạn chắc sẽ phải ở trong tù ít nhất cũng phải mấy năm, cô ấy rất ngưỡng mộ La Mạn bị. Cũng an ủi La Mạn, từng nói đợi đến khi cô không còn phải tiếp tục đua xe tử thần nữa, nếu lo ngoài việc đua xe thì không có cách khác để kiếm sống, cô có thể giúp cô ấy tìm một công việc. Bởi vì khi đã tiền án như vậy, không chỉ có sẽ bị cấm tiếp tục thi đấu, bằng lái cũng sẽ bị tịch thu và hủy bỏ. Nhưng chẳng phải La Mạn đã bị bắt sao?

La Mạn giải thích rõ mọi chuyện với Giản Tiểu Tinh, cô không phải ngồi tù, bởi vì ông chủ quyền lực kia cho cô ấy một hứa hẹn, chỉ cần cô tham gia một lần tung đồng xu thì có thể thả tự do cho cô ấy. Cuộc đua tung đồng xu đen là cuộc đua điên cuồng nhất trong giới đua xe tử thần, đồng thời cũng là cuộc đua tàn nhẫn nhất thể hiện dục vọng biến thái đen tối nhất đằng sau của những kẻ có tiền mặc quần áo chỉnh tề, cuộc đua khiến ngay cả những tay đua xe tử thần trải qua trăm trận đua cũng phải sợ hãi, tỉ lệ tử vong cao tới 70%. Một năm chỉ tổ chức một lần, tiền thưởng lên tới một trăm triệu RMB. Vì vậy cho dù tỉ lệ tử vong cao những vẫn luôn có những kẻ tham gia như tre già măng mọc.

La Mạn lấy được một trăm triệu tiền thưởng, cô không lấy một đồng nào, đưa hết toàn bộ cho ông chủ để mua lại chứng cứ chứng minh cô là tay đua xe tử thần trong tay ông ta. Ông chủ thực sự không thể ép buộc cô tạo ra thêm bất kỳ lợi ích nào nữa, nếu còn tiếp tục ép buộc La Mạn chỉ sợ cô một là tự sát hai là muốn cùng đồng quy vu tận với ông ta, trong tay nhận được nhiều tiền như vậy, tâm trạng tốt, nên cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi, cuối cùng cũng thả cô đi.

Vì để có được tự do, cô ấy phải trả cái giá lớn mà người bình thường chắc chắn không bao giờ có thể trả nổi.

Giản Tiểu Tinh nhìn khăn lụa che mặt của La Mạn rơi xuống, lộ ra những vết sẹo dài ngắn không đồng nhất bên má trái giống như vết cắt từ những mảnh thủy tinh sau khi được lấy ra, còn có vết bỏng lớn lộ ra trên cánh tay, cô đoán có lẽ trên người cô ấy còn rất nhiều vết thương không muốn để cho người khác biết.

Giản Tiểu Tinh mặt đầy khiếp sợ và không dám tin tưởng, hốc mắt cũng đỏ lên, "Ôi trời......"

Giản Tiểu Tinh không hiểu biết về giới đua xe tử thần, bởi vì cô vừa không tò mò, cũng không có hứng thú, nên không cần thiết phải đi tìm hiểu. Huống hồ là thế giới ngầm được giấu dưới đáy sông băng, nếu không bước vào thì không thể hiểu được đó là thế giới như thế nào.

"Tôi không sao, chuyện của tôi cũng đã qua rồi." La Mạn an ủi cô một cách gượng gạo. Cô ấy không có bạn bè, không thường xuyên tiếp xúc với người khác, không có người để cần phải lộ ra nụ cười, cho nên giọng điệu và tươi cười của cô ấy đều rất cứng nhắc, cô ấy không có thói quen dịu dàng và mỉm cười, "Tôi nói cho cô những chuyện này là có nguyên nhân." Nếu là chuyện không quan trọng, La Mạn sẽ không giải thích cặn kẽ những chuyện này với Giản Tiểu Tinh.

"Cái gì?"

"Hiện tại người đứng đầu trong giới đua xe tử thần chính là ông chủ mà tôi đã kể. Đua xe tử thần có lẽ là đã bắt đầu chậm rãi phát triển khoảng chừng từ hai mươi năm trước dần dần phát triển trong may một người. Đầu tiên hắn tham gia chợ đen đua xe đánh bạc, với kỹ thuật tuyệt vời chưa từng được thấy trong chợ đen đã kiếm được rất nhiều tiền, sau đó dần dần từ một lái xe biến thành ông chủ, hắn tổ chức đánh bạc cá cược thi đấu càng ngày càng nguy hiểm hơn, tiền thưởng cũng càng ngày càng nhiều hơn, những người xem cũng từ một người bình thường biến thành những nhân vật lớn càng ngày càng có quyền cao chức trọng, sau đó thoát ra khỏi mảnh đất đánh bạc xám xịt, hình thành một thế giới đen tối thực sự - giới đua xe tử thần". La Mạn nói, cô ấy ở trong giới đua xe tử thần mười năm, nhìn thì có vẻ im lặng không nói gì, nhưng lại âm thầm thu thập những thông tin mà người khác không biết, còn có một tính cách nóng nảy rất dễ bùng nổ, ví dụ như --

"Tên thật của ông chủ gọi là Sử Sùng Kinh."

Cốc nước trên bàn Y Siêu Quần bất ngờ bị đổ, nước bắn tung tóe bàn phím, ông ấy luống cuống tay chân vội vàng lật úp bàn phím.

Giản Tiểu Tinh nhìn Y Siêu Quần, chậm rãi phản ứng lại.

Sử Sùng Kinh, là thành viên của đội đua xe huyền thoại Hồng Tinh vào hai mươi năm trước. Bây giờ nếu đang một tin "Ai biết Sử Sùng Kinh" trên diễn đàn Chạy Nhanh Thiên Hạ, có lẽ sẽ có rất nhiều người hỏi Sử Sùng Kinh là ai, nhưng với những người lớn tuổi đam mê đua xe mà nói: "Đương nhiên không ai biết Sử Sùng Kinh là ai? Sử Sùng Kinh, đồng đội của Xe Thần! Hai mươi năm trước ông ta chính là phó đội trưởng của đội đua xe Hồng Tinh, nếu không có Giản Phi Thừa, vậy thì danh hiệu "Xe Thần" chắc chắn thuộc về ông ta!!!"

"Cô đã hiểu chưa?" La Mạn nhìn Giản Tiểu Tinh nói: "Tôi không rõ ông ta đưa người đến đây có mục đích gì, nhưng chắc chắn không có gì tốt lành, cô nhất định không thể thi đấu cùng với bọn họ, cũng đừng để các đồng đội của cô thi đấu cùng với bọn họ, tốt nhất hãy coi bọn họ như bệnh truyền nhiễm rồi tránh thật xa, tôi nghĩ tốt nhất là cô nên nói chuyện với nhà tài trợ, mời hắn giúp đỡ."

Giản Tiểu Tinh không nói gì.

Buổi tối cô không ăn cơm cùng Phong Đường và cặp song sinh. Bản thân cô mang theo mấy cái lốp xe dự phòng, lái xe ở trên đường núi Bàn Vân chạy đi chạy lại mấy vòng.

Cô vừa chạy vừa nghĩ. Nhìn đối thủ của mình đi, hóa ra lại là một kẻ có thực lực mạnh mẽ và thủ đoạn tàn nhẫn đến như vậy, có thể nói đó là một người đàn ông có năng lực ngang tài ngang sức với Xe Thần năm đó.

Xe Thần Giản Phi Thừa hai mươi năm trước chỉ cách cúp quán quân thế giới một bước chân, mà hiện nay trong giới đua xe trong nước, ngay cả Lý Thanh Đình người có điểm số tốt nhất cũng chỉ có thể dừng lại ở vị trí 15 thành tích tốt nhất. Nói cách khác, người cô phải đối mặt, rất có thể là một Xe Thần khác, hơn nữa lại còn có khả năng là một Xe Thần không quang minh lỗi lạc (thường có những thủ đoạn xấu ra tay trong tối).

Áp lực lớn thật đấy.

......

......

......

Chỉ có điều, Xe Thần...... Nghe thì có vẻ hay đấy, nếu Xe Thần đời thứ nhất là Giản Phi Thừa, thì Xe Thần đời thứ hai chính là con gái của Giản Phi Thừa - Giản Tiểu Tinh, có phải nghe càng ngầu hơn không?