Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Chương 20: Chỉ có em



Trong khi đó.

Ở hiện thực, Mục Gia Liệt đang điên tiết siết chặt cổ áo bác sĩ, bàn tay siết lại thành quyền, chuẩn bị hung hăng đấm một phát.

Đôi đồng tử màu hổ phách lóe lên tia u ám. Mắt phượng đỏ ngầu như nhuốm máu. Hắn gằn giọng: "Tại sao? Hơn một ngày rồi, tại sao em ấy chưa tỉnh lại? Chẳng phải mày nói sẽ sớm tỉnh lại sao?!"

"Tôi... tôi cũng không rõ..." Bác sĩ bị dọa cho sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu nào, run nhu cầy sấy, lắp bắp nói: "Chúng... chúng tôi đã kiểm tra kĩ càng lại ba, bốn lần. Không hề... phát hiện số liệu bất thường ạ..."

"Tao đ.éo quan tâm!" Mục Gia Liệt như người điên mất trí, hai mắt đỏ sậm như nhuốm máu, gầm lên: "Nếu em ấy không tỉnh lại, tất cả đều phải chết!"

Ngay lúc Mục Gia Liệt chuẩn bị rút súng đoạt mạng người, một tiếng "ưm" rất khẽ vang lên, đánh thẳng vào hệ thần kinh đang căng thẳng tột độ của hắn.

Mục Gia Liệt buông bác sĩ ra, mặc kệ ông ngã phịch xuống đất, phóng như bay đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm người con gái nằm im bất động trên giường, lòng nóng như lửa đốt.

Hàng lông mi cong vút khẽ run rẩy, đẹp như cánh bướm, làm cho trái tim Mục Gia Liệt bỗng hóa thành vũng nước.

Sáu năm trước, hắn cũng đã từng nhìn Tô Liên Dĩ yếu ớt nằm trên giường bệnh vì mất máu nghiêm trọng.

Cả hai lần, lần nào cũng là vì hắn, cô mới trở nên như vậy.

"Dĩ Dĩ." Mục Gia Liệt nghẹn ngào, miệng lưỡi đắng ngắt: "Em tỉnh lại đi, đừng dày vò anh nữa. Anh rất nhớ em."

Chỉ mới hơn một ngày, Mục Gia Liệt như đã già đi cả chục tuổi.

Giống như thật sự nghe thấy tiếng gọi của Mục Gia Liệt, mí mắt nặng trĩu của Tô Liên Dĩ khẽ run, chầm chậm mở ra.

Tô Liên Dĩ mê man nhìn trần nhà trắng xóa, khoang mũi nồng nặc mùi thuốc sát khuẩn. Nghiêng đầu nhìn Mục Gia Liệt, cô mơ mơ màng màng phun ra ba chữ: "Anh Gia Liệt..."

"!!"

Mục Gia Liệt sửng sốt hồi lâu, đại não trống rỗng, hệ thần kinh như tê liệt hoàn toàn, hô hấp trở nên khó khăn như bị ai đó tước đoạt.

Dĩ Dĩ của hắn, vừa mới gọi hắn là "anh Gia Liệt", giống như sáu năm trước.

Liệu có phải...

" Dĩ Dĩ, em..." Lưỡng lự hồi lâu, Mục Gia Liệt hít sâu một hơi, căng thẳng hỏi: "Em nhớ ra rồi?"

"Vâng." Tô Liên Dĩ mỉm cười, yếu ớt nói: "Em nhớ ra rồi."

Soạt.

Mục Gia Liệt kích động ôm chầm lấy Tô Liên Dĩ. Bao nhiêu đau đớn, sợ hãi, lo lắng, bất lực đều hóa thành hạnh phúc, sung sướng, theo dòng lệ nóng mà tuôn trào.

Dĩ Dĩ của hắn nhớ ra hắn rồi.

Sẽ không có chuyện cô đẩy hắn ra xa nữa.

...

"Nói, là ai khiến em làm ra loại hành động ngu ngốc như tự sát hả?"

Vui sướng qua đi, Mục Gia Liệt bày ra bộ mặt lạnh tanh, ngồi bắt chéo chân trên ghế cạnh giường bệnh, khoanh tay trước ngực, bộ dáng chuẩn bị hỏi tội.

"Em... không đúng! Tại sao anh lại đi được? Chẳng phải anh bị liệt sao?"

Mục Gia Liệt: "..."

Bây giờ em mới nhận ra có phải quá muộn hay không?

Hắng giọng, hắn nói: "Đừng đánh trống lảng, cái đó nói sau. Trả lời anh."

Tô Liên Dĩ cụp đuôi, ỉu xỉu như bị bỏ đói lâu ngày. Cô cúi gằm, hít hít cái mũi, chua xót đáp: "Anh ơi... cha anh không thích em, có phải chúng ta không thể..."

"Có thể!"

Mục Gia Liệt tàn nhẫn đánh gãy lời nói của Tô Liên Dĩ. Dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, hắn quả quyết khẳng định.

"Dĩ Dĩ, anh không có cha, cũng không còn mẹ."

"Anh chỉ có em thôi."

"Cho dù có chết, em cũng đừng hòng thoát khỏi tay anh."

"Đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh."

Mục Gia Liệt không cha, không mẹ, cũng giống như Tô Liên Dĩ, cô đơn trong biển người rộng lớn, thiếu thốn tình cảm.

Tô Liên Dĩ vẫn luôn biết, thế giới của cô chỉ có duy nhất Mục Gia Liệt.

Nhưng cô chưa bao giờ biết, bản thân là ánh sáng, là động lực sống của Mục Gia Liệt, là chân trời góc bể trong thế giới máu tanh và xám xịt của hắn.

_

Chà rất xin lỗi vì ra chương chậm. Lịch học full tuần (kể cả chủ nhật) và lượng bài tập đồ sộ của lớp chuyên khiến Chà không có thời gian gõ truyện. Nay đọc được một bình luận hối chương, Chà đã cặm cụi gõ đây ạ. Mọi người muốn có chương thì hối Chà nhé, để Chà biết mà cố gắng lên truyện.