Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Chương 32: Sinh con



Cái lạnh của mùa đông mỗi lúc càng rõ rệt, càng khắc nghiệt.

Thời gian gần đây, hai nhà Mục, Tống mỗi lúc một bận rộn hơn, ai cũng chuẩn bị thật kĩ càng để chuẩn bị chào đón cậu chủ nhỏ.

“Em đã quàng khăn, mặc ba lớp áo bông chưa?”

“Dạ, rồi ạ.”

“Thế em đã đi giày chưa?”

“… Rồi ạ.”

Mục Gia Liệt đem Tô Liên Dĩ gói thành một cục bông theo đúng nghĩa đen. Cô chỉ có thể bất lực nhìn hắn đi đi lại lại, đắp từng lớp vải lên người mình.

“Liệt, con đã chuẩn bị đồ đạc đầy đủ chưa?”

Thẩm Tây Mạn gõ cửa phòng, nói vọng vào.

Mục Gia Liệt đáp lại một tiếng, sau đó đỡ Tô Liên Dĩ lên xe lăn. Hắn một tay xách giỏ đồ đầy ắp, một tay đẩy xe lăn, dẫn vợ con ra ngoài.

Tháng chín của thai kỳ, không ai là không lo lắng, Mục Gia Liệt lại càng sốt ruột, lòng đã nóng như có lửa thiêu đốt. Sau khi bàn bạc, nhận được sự đồng ý của Tô Liên Dĩ, hắn không chút do dự sắp xếp đưa cô đến bệnh viện tá túc đến lúc sinh nở.

Dù sao, ở bệnh viện rồi, có bất cứ vấn đề gì phát sinh, khả năng kiểm soát cũng sẽ được nâng cao.

Trong phòng bệnh, Mục Gia Liệt áp mặt lên bụng bầu nhô cao của Tô Liên Dĩ, nhếch môi cười thỏa mãn.

“Con đang đạp kìa. Thật hư.”

“Hư thì anh tránh ra.”

“Không tránh.”

Mục Gia Liệt khẽ cười một tiếng, hệt như một đứa trẻ ấu trĩ buông lời: “Anh phải để nó cảm nhận tình yêu chân thành của anh, để sau này nó ra đời, nó biết điều né vợ anh ra.”

Tô Liên Dĩ bất lực, trừng mắt lườm con quỷ ấu trĩ đang cọ cọ lên người mình.

Con nhỏ còn chưa ra đời, người cha nào đó đã bắt đẩu sốt ruột, lo sợ con sẽ chiếm hết sự sủng ái của mình rồi?

Mục Gia Liệt, anh làm cha như thế mà được à?



Quay trái quay phải một phải một thời gian, Tô Liên Dĩ cuối cùng cũng chuyển dạ. Bác sĩ bắt đầu theo dõi cẩn thận hơn, dường như e sợ quyền lực của hai nhà Tống, Mục nên chẳng dám lơ là một giây.

“Thai phụ đã được chuyển vào phòng sinh. Xin hỏi ai sẽ vào cùng cô ấy?”

“Tôi.”

Mục Gia Liệt tự tin đứng lên, chuẩn bị đi đến phòng diệt khuẩn. Chỉ là chưa đi được mấy bước, Thẩm Tây Mạn đã nhéo tai hắn, ấn hắn ngồi xuống ghế với Tống Khương. Bà trừng mắt lườm hắn.

“Đàn ông con trai biết cái gì mà vào, lanh cha lanh tranh. Mẹ có kinh nghiệm, để mẹ vào.”

“Mẹ!”

“Mẹ anh nói đúng đấy.” Tống Khương khoanh tay, nhớ lại lần đầu vợ sinh, ônh vào phòng sinh cùng vợ, cuối cùng khóc còn to hơn vợ khóc: “Anh vào đấy lại khóc to hơn cha cho mà xem.”

Mục Gia Liệt: “…”

Hắn lập tức ngậm miệng.

Trong suốt thời gian cửa phòng bệnh đóng chặt, đèn báo bật sáng, lòng Mục Gia Liệt như có lửa đốt. Hắn hết ngồi thì đứng, hết đứng thì đi lại, khiến cho Tống Khương ngồi bên phát mệt.

Cuối cùng, ngay lúc hắn định đạp cửa phòng bệnh xông vào, tiếng khóc của trẻ con vang lên, đánh mạnh lên màng nhĩ của hắn.

“Sinh… sinh rồi…”

“Ha… cuối cùng cũng xong rồi…”

Mục Gia Liệt nhếch khóe môi, yếu ớt cười một tiếng, sau đó liền lảo đảo, ngã rầm xuống đất. Cảnh tượng khiến Tống Khương hốt hoảng, lập tức gọi bác sĩ.

Mẹ kiếp!

Ông chưa thấy người chồng nào vì lo lắng quá độ mà ngất xỉu thế cả. So với màn khóc lóc năm đó của ông còn đỉnh cao hơn!

Sau đó, Mục Gia Liệt được chuyển đến phòng bệnh. Theo yêu cầu của cha Tống, cả gia đình Mục Gia Liệt đều ở chung một phòng bệnh, vừa tiện chăm sóc. Hắn tỉnh lại cũng sẽ trông thấy cả vợ đẹp lẫn con xinh.