Chân Trời Góc Bể Nguyện Cùng Người

Chương 15: Nàng Tốt Nhất Ngoan Ngoãn Một Chút



Không phải thích uống rượu, cũng không phải không thích mùi của rượu, mà là sau khi say thì sẽ càng đau lòng hơn.

Nhưng tại sao lại cứ phải ép bản thân uống đến say như thế, chắc có lẽ khi say rồi thì sẽ một phần nào giúp ta quên đi một số việc không vui.

"Tô Hoa, ngươi đi chuẩn bị nước đi, ta muốn đi tắm."

"Vâng thưa công chúa!"

Tô Hoa thấy nàng ít nhiều gì cũng đã lấy lại được tinh thần, bèn vội vã đi chuẩn bị nước tắm cho nàng, đồng thời còn căn dặn người hầu chuẩn bị thức ăn thanh đạm đem tới cho nàng.

Sau khi ăn xong nàng dẫn theo Tiểu Hắc ra ngoài đi dạo.

Lúc trước nàng luôn thích đi dạo ở gần Tuyên Vũ Môn, bởi vì ở đó nàng mới có thể dễ dàng gặp được Hạ Hầu Viễn, nhưng hiện tại nàng lại đi về hướng ngược lại, đi về hướng mà hắn ít đi tới nhất.

Nhưng đáng tiếc, bọn họ vẫn tình cờ gặp nhau, lúc trước hắn không thường xuyên đi về hướng này nhưng không có nghĩa hôm nay hắn không đến.

Nàng nghĩ tại sao lại xui xẻo như thế, lúc nàng thích hắn, đuổi theo hắn cũng không nhất định sẽ gặp được hắn, nhưng mà hôm nay nàng muốn trốn tránh cũng khó mà tránh được.

Nàng không nhịn được bèn cười.

Hạ Hầu Viễn thấy khóe miệng nàng cong lên, mặc dù không biết nàng cười vì cái gì, nhưng lại cảm thấy có chút chói mắt: "Công chúa cười gì?"

"Không có gì."

Nói xong những lời này, nàng liền rời mắt khỏi mặt hắn, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc: "Lão già ngốc, chúng ta đi thôi."

Tiểu Hắc vẫy đuôi chậm rãi đi bên cạnh nàng.

Hạ Hầu Viễn đột nhiên nheo mắt lại, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng đến mức ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không thể làm tan chảy được.

Nàng bước đi không nhanh không chậm, chỉ là khoảnh khắc nàng quay đầu lại, nụ cười trên khóe môi đã hoàn toàn đông cứng.

Sau khi cảm thấy bản thân mình đã đi thật xa khuất khỏi tầm nhìn của hắn, thì nàng mới bình tĩnh nói: "Tiểu Hắc, ngươi thấy ta làm có tốt không?" Nàng ngồi xuống vô lực dựa vào thân thể to lớn nó: "Thật ra thì ta cũng không thể phớt lờ ngài ấy, giống như lúc nãy, ngươi nói có đúng không?"

"Ao.."

Tiểu Hắc kêu lên một tiếng như đang trở lời nàng.

Nàng ngồi hẳn trên mặt đất, xung quanh hoa nở thơm ngát, nàng hoàn toàn dựa hẳn vào người của Tiểu Hắc, khép hờ hai mắt, chiếc miệng nhỏ ngâm nga một ca khúc.

Khi Trịnh Sở vào cung, hắn ta đi ngang ngự hoa viên, khung cảnh mà hắn nhìn thấy là một nữ nhân nom nhìn giống như tiểu tiên nữ đang tắm mình trong ánh nắng, xung quanh là hoa bướm bay dập dờn, càng tôn lên sự xinh đẹp và thanh tĩnh.

Sự tức giận đối với nàng vào vài ngày trước bây giờ đã hoàn toàn chuyển thành khát vọng muốn được ôm lấy nàng vào lúc này.

Thượng Quan Ngữ Tích nghe thấy tiếng bước chân, đúng lúc Tiểu Hắc lại dùng móng khều nhắc nhở nàng, nàng lười biếng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một bàn tay đang giơ phía trước mặt nàng, Trịnh Sở chắc là không ngờ rằng nàng sẽ đột ngột tỉnh dậy, bàn tay đang giơ ra bỗng dừng trong không trung.

Hắn xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cười đắc ý nói: "Công chúa, sao nàng lại ngủ ở đây một mình?"

Thượng Quan Ngữ Tích tức giận liếc hắn một cái: "Hoàng cung là nhà của ta, ta ngủ ở nhà mình còn cần ngươi tới hỏi ta sao?" Nàng nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn không có dự định thu hồi bàn tay: "Còn không mau lấy bàn tay của ngươi ra."

"Vâng vâng vâng."

Trịnh Sở cười thu hồi tay: "Kỳ thực, công chúa à, một thời gian nữa chúng ta sẽ thành thân, nàng cũng đừng có thành kiến với ta như vậy nữa, giữa chúng ta có lẽ trước kia có một chút hiểu lầm, nhưng mà sau này bổn vương sẽ đối xử với nàng thật tốt, nàng yên tâm đi."

"Thành thân?" Thượng Quan Ngữ Tích nhìn hắn như đang nhìn một tên bị thiểu năng: "Ngươi có phải đang nằm mơ giữa ban ngày không? Ngươi xác định là hoàng huynh ta đã hứa với ngươi? Chẳng lẽ hoàng huynh ta vẫn chưa nói với ngươi rằng huynh ấy đối với tên đầu heo như ngươi một chút cũng không vừa ý, sau khi suy nghĩ kỹ càng đã quyết định từ chối lời cầu thân của ngươi."

Suy cho cùng hoàng huynh của nàng từ đầu đến cuối cũng chưa từng hứa với hắn sẽ đem nàng gả cho hắn.

Trịnh Sở sắc mặt khó coi nhìn nàng: "Nàng nói cái gì?"

Nàng cười nhìn hắn: "Ta nói, ngươi đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đi có được không?"

"Thượng Quan Ngữ Tích." Hắn hét lên: "Ta cho nàng chút sỉ diện nàng bèn lên mặt dạy đời ta à? Bất luận như thế nào thì nàng cũng không thể ở bên cạnh một tên có thân phận thấp kém như Hạ Hầu Viễn được, bổn vương lấy nàng đó là phúc phần của nàng, nếu không nàng đã bị đưa đi hòa thân rồi."

"Cút đi!" Vẻ mặt nàng trở nên lạnh lùng: "Cho dù thân phận của ngài ấy có thấp kém đi chăng nữa, cũng tốt hơn tên đầu heo như ngươi gấp trăm gấp ngàn lần."

"Nàng có gan thì lặp lại lần nữa!" Trịnh Sở nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng chằm chằm.

"Muốn ta nói thì ta nói, tên đầu heo như ngươi.. á." Cánh tay của nàng đột nhiên bị bóp chặt khiến nàng lập tức hét lên, bàn tay to lớn của hắn đột nhiên nắm lấy tay của nàng bóp chặt: "Trịnh Sở, ngươi thật là to gan, dám ra tay với bổn công chúa."

"Lão tử có gì mà không dám? Thái hậu chính là cô mẫu của ta, chỉ cần chúng ta gạo nấu thành cơm, thì bà ấy nhất định đem nàng ban cho ta."

Trịnh Sở một tay nắm lấy nàng giam giữ một cách mạnh mẽ, sau đó nở một nụ cười dâm đãng: "Thượng Quan Ngữ Tích, nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút."

Sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng: "Tiểu Hắc, cắn hắn!"

"Aa.." Đương nhiên tiếng hét là của Trịnh Sở.

Tiểu Hắc hung hăng cắn vào tay hắn, Thượng Quan Ngữ Tích cười lạnh thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn, nàng nheo mắt lại, khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn: "Bổn công chúa đối với ngươi khách khí ngươi bèn xem như phúc khí?"

Hắn thiếu chút nữa quỳ xuống, lần này thật là đau chết hắn rồi.

"Buông, buông ra cho ta!" Hắn lên tiếng van xin nàng: "Công chúa điện hạ, nàng tha cho ta đi, đau quá, tay của ta sắp gãy rồi."

"Bây giờ mới biết lên tiếng cầu xin ta sao?" Nàng cười lạnh nhìn hắn.

Nàng ước gì Tiểu Hắc có thể cắn chết tên cặn bã này, hắn khiến tay nàng đau đến chết đi được!

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, bỗng vang lên một giọng nói trầm ấm: "Tiểu Hắc, buông ra."

Thân thể nàng khẽ run lên. Âm thanh này quá đỗi quen thuộc. Nàng nghiêng đầu nhìn, bóng dáng mảnh khảnh của nam nhân đó chậm rãi đi về phía nàng với khí chất mạnh mẽ, hơn nữa hắn lại là một trong số ít người có thể ra lệnh cho Tiểu Hắc, vì vậy Tiểu Hắc lập tức buông Trịnh Sở ra.

Thượng Quan Ngữ Tích tức giận nói: "Ngài định làm cái gì!"

Hắn nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, sau đó thản nhiên nói với Trịnh Sở: "Sở quận vương, còn không mau đi?"

Trịnh Sở đang lăn lộn trên mặt đất, hắn đau đớn che bàn tay đang chảy máu của mình, nhưng khi nghe Hạ Hầu Viễn nói, hắn ta bèn lập tức đứng dậy, quay người bỏ chạy như thể đang muốn chạy trốn.

"Hạ Hầu Viễn!"

"Công chúa bớt giận." Hắn nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở rời đi, nhàn nhạt nói: "Đó là cháu trai của thái hậu."

"Vậy thì đã sao?" Nàng tức giận hét lên: "Hắn ta định mạo phạm bổn công chúa, cho dù hắn ta có là đế vương đi nữa, bổn công chúa cũng sẽ băm hắn ra!"

Hắn mím môi cụp mắt xuống: "Công chúa xin đừng làm loạn nữa."

"Ngài cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà nói ta làm loạn? Ta đã nói với ngài là hắn đã mạo phạm ta, ta làm loạn khi nào?"

"..."

Hạ Hầu Viễn ngước mắt lên nhìn nàng, nàng bị hắn làm cho im lặng.

Có lẽ lúc này nàng vẫn mong chờ một lời giải thích nào đó từ hắn.

Thế nhưng hắn lại quay người bỏ đi!

Thượng Quan Ngữ Tích kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn xoay người rời đi, giận dữ hét: "Hạ Hầu Viễn, có phải ngài mong rằng hắn và ta thật sự sẽ làm gì sao?" Vẻ mặt nàng chuyển từ tức giận thành chua xót: "Ta đã không còn quấy rầy ngài nữa rồi, ngài còn muốn ta phải làm như thế nào đây?"

Hắn đột nhiên ngừng bước chân.

Nhưng chỉ là trong chốc lát, nàng còn tưởng rằng mình bị ảo giác, thì liền nhìn thấy hắn lại tiếp tục đi về phía trước không có ý định quay đầu lại.

Thượng Quan Ngữ Tích tức giận đến đỏ cả mắt: "Hạ Hầu Viễn, ngài là tên khốn kiếp, tên khốn kiếp!"