Chân Trời Góc Bể Nguyện Cùng Người

Chương 17: Công Chúa Đang Nằm Mơ Sao?



Thượng Quan Ngữ Tích cũng không muốn quản nhiều, chỉ đến nắm lấy tay của hắn: "Vì vậy hoàng huynh à, bất luận sự thật là như thế nào, cho dù có người khác nhúng tay vào đi nữa, thì người đó cũng là người tốt. Cũng xem như là ân nhân của muội rồi, vì vậy huynh có thể nào xem như chưa có gì xảy ra không?"

Hắn lại cười lạnh.

Có thể thần không hay quỷ không biết xuất hiện trong phòng thất của hộ bộ thượng thư, còn có thể đưa người vào trong phủ quận vương, không một ai phát hiện, cuối cùng lại khiến cho việc này náo loạn lên không ít, việc này nhìn thế nào cũng không thể cho rằng là do một người bình thường làm được.

Là hoàng thúc sao?

Nếu như không phải hoàng thúc làm, thì sẽ là ai?

Hình như chỉ có hoàng thúc mới có lý do làm như vậy để giúp Ngữ Tích.

* * *

Thái hậu sau khi biết sự việc của Trịnh Sở liền vô cùng phẫn nộ, nhưng mà đối với việc ban hôn, do đứng trước lời thỉnh cầu của các bá quan văn võ, nên chỉ đành thu hồi mệnh lệnh.

Hoàng thượng ra lệnh cho Trịnh Sở cút về phủ để suy ngẫm lại hành vi của mình.

Tảng đá đè nặng trong lòng của Thượng Quan Ngữ Tích xem như đã được gỡ xuống. Cho dù ngày đó gặp Hạ Hậu Viễn ở trong cung, thái độ của nàng cũng cực kỳ tốt, không phải loại cố ý thờ ơ trốn tránh, cũng không phải trừng mắt nhìn nhau không vui.

Ánh mắt hắn hơi tối lại, hắn dừng lại trước mặt nàng.

Nàng nhìn hắn vui vẻ nói: "Hạ Hầu Viễn ngài biết không? Trịnh Sở hắn ta phạm vào đại tội, vì vậy ta không cần phải gả cho hắn nữa rồi."

"Thuộc hạ có nghe qua."

"À, hoàng huynh có nói có thể không phải Trịnh Sở hám sắc mà trùng hợp bị bắt gặp như thế." Nàng trầm ngâm nói: "Cũng không biết hắn ta đã kết thù oán với ai rồi, vừa hay giúp ta giải quyết được vấn đề lớn."

"Chúc mừng công chúa."

Nàng nghiêng đầu cười vui vẻ: "Ngài nói đúng, quả nhiên thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ xuôi dòng."

Hạ Hầu Viễn hơi nhếch môi.

Nàng kinh ngạc nhìn khóe môi hơi nhếch lên của hắn: "Ngài vừa rồi, là đang cười sao?"

"..."

Độ cong gần như không thể nhận thấy ở khóe miệng hắn nhanh chóng thu lại.

"Người nhìn lầm rồi."

"Không phải, vừa lúc nãy ta thật sự thấy ngài cười." Thượng Quan Ngữ Tích chớp chớp mắt, đột nhiên tựa hồ nghĩ tới việc gì, liền "a" lên một tiếng: "Nhắc đến ta mới nhớ, ta có hỏi qua hoàng thúc, hoàng thúc nói việc của Trịnh Sở không phải do hoàng thúc làm, đương nhiên cũng không thể do hoàng huynh làm, vậy người thầm lặng nguyện ý giúp đỡ ta.."

Thần sắ c của hắn ngưng trọng, nàng mỉm cười: "Không phải là ngài chứ?"

Đôi mắt nàng to sáng lấp lánh nhìn hắn, bên trong đôi mắt là sự chờ đợi và hy vọng.

Hạ Hầu Viễn sắc mặt không thay đổi, chỉ là lần này hắn nhếch mếp giống như đang châm biến hơn.

"Công chúa, người là đang nằm mơ chăng?"

"..."

Nụ cười trên khóe môi nàng lập tức đông cứng lại, nhưng vẫn giữ nguyên: "Ta chỉ đùa với ngài thôi, ngài không cần phải nghiêm túc như thế."

Bầu không khí xung quanh dần dần im lặng.

Nàng tùy ý tém mái tóc lên, nàng vốn đã quen thuộc với sự lạnh nhạt của người nam nhân này, vì vậy cũng không để trong lòng. Ngay lúc này Mặc Liên Ngọc lại vào cung tìm nàng, từ phía xa nhìn thấy nàng liền lên tiếng gọi.

"Công chúa."

Nàng nghe tiếng gọi bèn quay đầu lại nhìn.

Vừa rồi tâm tình nàng như phủ đầy sương mù, hiện tại thấy hắn xuất hiện, bèn tươi cười nhìn về phía hắn.

"Đợi đã, ta đến đây."

Hạ Hầu Viên nhìn theo nàng, nhìn thấy nàng chạy về hướng của Mặc Liên Ngọc, thậm chí nàng cũng không thèm nhìn hắn một cái, đôi môi mỏng của hắn càng ngày càng mím chặt.

Nàng chạy đến trước mặt Mặc Liên Ngọc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ở cùng với Hạ Hầu Viễn nàng vừa thích lại vừa khẩn trương, đặc biệt là nàng đã từng nói sẽ không quấy rầy hắn nữa, cho nên càng khẩn trương hơn.

Mặc Liên Ngọc nhận ra thần sắc thay đổi của nàng, hắn mỉm cười liếc nhìn về phía Hạ Hầu Viễn, bèn nhìn thấy người nam nhân đó cũng đang nhìn về hướng của bọn họ nên hắn lại thu hồi ánh nhìn, sau đó bàn tay không yên phận của hắn không một chút khách khí đặt lên vai của nàng.

"Nè, có côn trùng."

"Hả?" Thượng Quan Ngữ Tích giật mình, nàng vốn dĩ muốn ném đi bàn tay của hắn nhưng lại bị câu nói của hắn làm cho hốt hoảng.

Hắn chỉ cười nhẹ nhàng với nàng: "Đừng sợ, ta bắt cho nàng."

"Vậy ngươi còn không nhanh lên, còn đứng đó làm gì!" Giọng nói có chút run rẩy, hiển nhiên là đang rất sợ hãi.

"Đừng quá khẩn trương, nếu làm kinh động tới nó, e là nó sẽ cắn nàng đấy." Bàn tay của hắn vẫn cứ đặt trên vai nàng.

"..."

Nàng khẽ cau mày, liếc nhìn vai mình: "Nó là thứ gì vậy, còn có thể cắn người?"

Sắc mặt Mặc Liên Ngọc nghiêm túc, hắn tùy ý để tay trên vai nàng một hồi xong sau đó bèn rút tay lại: "Công chúa à, ta nói nàng nghe, nàng không phải đã nói là sẽ không thèm để ý đến Hạ Hầu Viễn nữa hay sao? Tại sao lại ở cùng một chỗ với hắn nữa rồi."

Nàng mím môi tức giận nói: "Chỉ là tình cờ gặp mặt thôi."

Mắt Liên Ngọc tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không: "Sao lại trùng hợp như vậy, hoàng cung lớn như thế hai người lại trùng hợp gặp được nhau."

Thượng Quan Ngữ Tích trừng mắt nhìn hắn: "Ta làm sao biết được."

Nàng thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời: "Ngươi nói xem, ngài ấy có phải là khắc tinh trong cuộc đời của ta không?"

Hắn cười khẩy: "Tại sao nàng không trực tiếp nói là hắn ta chính là số trời đã định của nàng đi."

"Ta cũng nghĩ như thế chớ, nhưng mà người ta lại không chịu."

"Không phải không còn thích hắn nữa sao?"

"Thích hay không thích đâu phải là việc ta có thể khống chế, ta nhiều nhất có thể làm được đó là khống chế đôi chân của ta không chạy theo ngài ấy mà thôi, không để ngài ấy ghét ta mà thôi."

"..."

* * *

Hôm nay tâm trạng của nàng tốt, cho nên Mặc Liên Ngọc đã đưa nàng xuất cung, nàng mời hắn thưởng thức rượu ngon cùng mỹ vị, nhưng nàng chỉ uống một ít, vì nàng đã hứa với hoàng huynh là không được uống nhiều nữa rồi.

Khi hắn đưa nàng hồi cung, hai người trên đường không ngừng cười cười nói nói, xem ra tâm trạng của nàng vô cùng tốt. Nếu như không phải ngẫu nhiên gặp người kia, thì ban đêm nàng có thể ngủ một giấc ngon rồi.

Khi nàng chưa phát giác ra được điều gì, Mặc Liên Ngọc đã đột nhiên đứng trước mặt nàng, vẻ mặt buồn bã nói: "Ngữ Tích, ta đột nhiên nhớ lại mình hình nhữ đã bỏ quên đồ ở tửu lầu, chúng ta quay về thôi."

"Nhưng mà ta sắp tới rồi, chi bằng ngươi không cần tiễn ta nữa, ngươi tự mình quay về lấy đi."

"Không được, nàng đi ra ngoài cùng ta, thì ta có trách nhiệm đưa nàng về, làm sao có thể để nàng đi về một mình được, không đáng mặt bằng hữu."

"Ngươi cũng đâu phải là nữ nhân, quay về lấy đồ vật cũng cần có người đi theo cùng sao? Ta không đi đâu, ta mệt rồi, muốn hồi cung."

"Nhưng mà.."

Hắn còn chưa nói xong thì ánh nhìn của nàng liền xuyên qua đi đến hai người khác đang ở phía xa, đó là một người nam nhân và một nữ nhân.

Hắn nuốt nuốt nước bọt: "Ngữ.."

Nàng cắt lời hắn: "Ngươi là sợ ta nhìn thấy ngài ấy, vì vậy mới cố ý nói là bỏ quên đồ vật trong tửu lầu?"

"..."

Thượng Quan Ngữ Tích bắt đắc dĩ đẩy hắn ra khỏi tầm nhìn của nàng, khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười như có như không, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người phía xa, mãi cho đến khi người nam nhân đó cũng chú ý tới nàng.

Khi bốn mắt chạm vào nhau, điều mà nàng nhìn thấy từ trong ánh mắt của hắn là sự bình thản như ngày nào. Ánh mắt của hắn vừa đen láy vừa sâu thẳm như có thể nhấn chìm nàng bất cứ lúc nào.

"Ngữ Tích." Mặc Liên Ngọc không nhịn đường bèn muốn tiến lên ngăn nàng lại, nhưng nàng đã đi đến chỗ hai người kia.

Thượng Quan Ngữ Tích dừng lại ở trước mặt bọn họ, nàng nhìn chằm chằm vào người nam nhân trước mặt xong lại chuyển ánh nhìn sang người nữ nhân bên cạnh, nàng cảm thấy nàng ta quả thật là một người nữ nhân xinh đẹp lại dịu dàng, hẳn là rất thích hợp với người trầm tính và trầm lặng như hắn.

"Người là.." Hạ Thanh Uyển là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Ta là bằng hữu của Hạ Hầu Viễn." Thượng Quan Ngữ Tích mỉm cười với nàng ta.

Nụ cười này khiến cả hai người người nam nhân đều ngạc nhiên.

Bọn họ đều cho rằng nàng sẽ tức giận hoặc lên tiếng chế nhạo, dù gì việc nàng yêu thích Hạ Hầu Viên ai ai cũng biết, cho nên việc có nữ nhân xuất hiện bên cạnh hắn, thì việc đầu tiên không phải là xông lên chửi mắng hay sao?