Chân Trời Mới

Chương 4



4.

Tôi cúi đầu để giấu nụ cười.

Đến ông trời cũng đang giúp đỡ tôi!

Tôi nóng lòng muốn xem, lúc này đây chờ đợi bọn họ là kết cục như thế nào.

Khi Tạ Nghiễn và Liễu Tinh Tinh được đưa ra, bọn họ vẫn đang ôm nhau thật chặt, Tạ Nghiễn bảo vệ Liễu Tinh Tinh ở dưới người hắn ta, tất cả những viên đá vỡ đều rơi xuống người Tạ Nghiễn.

Hắn bị g.ã.y xương sống, hai chân cũng bị g.ã.y, vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn, này so với đời trước còn tệ hơn nhiều.

Bởi vì dù có cố gắng đến đâu, hắn cũng sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.

Khi biết được kết quả này, suýt chút nữa tôi đã mua vài dây pháo về để đ.ố.t ăn mừng rồi.

Chỉ là các bạn học sau khi bệnh viện về luôn quay lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, thậm chí Trần Hói Đầu còn gọi tôi đến văn phòng để nói chuyện.

"Trong khoảng thời gian này em chỉ cần tập trung vào việc học, không có việc gì thì đừng đến bệnh viện, Tạ Nghiễn không chếc được."

“Thầy ơi, rốt cuộc là làm sao vậy?” Tôi có chút nghi ngờ.

Trần Hói Đầu do dự nói:

"Em ấy hình như...

"Chịu đả kích quá lớn, phát đ.iê.n rồi.*

Đ.i.ê.n rồi?

Đầu tôi đầy rẫy những thắc mắc, sau nhiều lần đảm bảo tôi sẽ không đến bệnh viện, Trần Hói Đầu mới chịu thả tôi về.

Vừa ra khỏi văn phòng tôi đã gặp Từ Lộ.

Ngay khi nhìn thấy tôi, cô ấy ôm lấy tôi và nói:

"Thật tốt quá, cậu không có việc gì."

Từ Lộ đã từng là bạn tốt của tôi, đời trước lúc xảy ra chuyện, vừa lúc cậu ấy phải ra nước ngoài để gặp mặt mẹ lần cuối, sau này khi cậu ấy quay lại, tôi đã bỏ học.

Cô ấy đã gọi điện cho tôi nhiều lần, cũng giống như giáo viên cố gắng thuyết phục tôi nhiều lần, nhưng tôi không nghe.

Đời này có thể thấy được cậu ấy, trong lòng tôi liền cảm thấy ấm áp.

"Sao cậu về sớm vậy?"

"Chuyện bên kia đã xong rồi, nghe nói ở đây có động đất, tôi trở về xem tình hình thế nào."

"Tớ không có việc gì, cậu yên tâm."

“Vậy Tạ Nghiễn…” Cậu ấy nhìn xung quanh rồi lén lút kéo tôi vào một góc,

“Mau nói thật cho tớ biết, lúc động đất cậu không có ở bên Tạ Nghiễn có đúng không?”

"Tất nhiên là không rồi, lúc đó tớ đang ở sân thể dục, các bạn học với giáo viên đều nhìn thấy."

"Vậy thì tốt." Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, "Cái tên Tạ Nghiễn kia hình như bị đi.ê.n rồi, sau khi tỉnh lại vẫn luôn kêu tên cậu, nói là hắn đã cứu mạng cậu, cậu không thể mặc kệ hắn, hắn còn bắt cậu phải nghỉ học để chăm sóc hắn, tìm bác sĩ gì gì đó cho hắn nữa..."

Trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, cái lý do này...

“Cậu ấy còn nói cái gì nữa không?”

"Cậu ta còn nói rõ ràng mình chỉ bị g.ã.y chân, tại sao bây giờ không thể ngồi dậy được?"

Hóa ra……

Hắn cũng được sống lại.

Tôi từ từ cười rộ lên, thật quá tốt rồi.

Như vậy thì không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào, có thể thoải mái mà chơi đùa với bọn họ rồi.

“Cái tên Tạ Nghiễn này, ngày đó mọi người đều nhìn thấy hắn bảo vệ Liễu Tinh Tinh, bây giờ hắn lại còn muốn tạt nước bẩn vào người cậu, để cậu chịu trách nhiệm với hắn. Sao lúc hắn nằm viện Liễu Tinh Tinh chưa từng tới thăm hắn thì hắn lại không nói tới?

“Cậu không biết đâu, lúc đó có người đã chụp ảnh của bọn họ lại, do tình yêu cảm động trời đất của bọn họ á."

Đang nói chuyện thì Liễu Tinh Tinh bước tới với mái tóc rối bù, đôi mắt sưng đỏ, trên trán còn quấn băng gạc.

Mắt cô ta sáng lên khi nhìn thấy tôi, chạy tới "bùm" một tiếng rồi quỳ xuống đất.

"Vãn Vãn, tớ cầu xin cậu mau đi gặp Tạ Nghiễn đi, cậu ấy vẫn luôn gọi tên cậu, lúc bất tỉnh cũng luôn kêu tên cậu."

“Cậu ấy không thể không có cậu. Không phải Tạ Nghiễn đã cứu cậu sao? Cậu không thể vong ân phụ nghĩa như vậy được."

"Nếu không phải cậu, cậu ấy cũng sẽ không trở thành bộ dáng như bây giờ. Chẳng phải cậu vẫn luôn thích cậu ấy sao? Chẳng lẽ cậu ấy vì cứu cậu nên mới t.à.n p.h.ế, cậu liền mặc kệ cậu ấy sao? "

Tôi nhìn thấy nhiều người ở phía sau cô ta đang đi về phía này, máy ảnh liên tục nhấp nháy, phối hợp với khuôn mặt đáng thương của cô ta.

Phá lệ có tác động cực kỳ mạnh mẽ.

"Bạn học Vân, em đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?"

"Lương tâm của em không thấy day dứt sao? Bạn nam kia vì em đã trả giá hết thảy."

"Em lòng lang dạ sói như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao?"

Tôi nhìn Liễu Tinh Tinh đang khóc lóc thảm thiết, không bỏ qua tia đắc ý trong mắt cô ta.

Không phải chứ, không ai nói cho cái con người n.g.u ng.ố.c này biết sự thật sao?