"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ

Chương 14: Rượu vào lời ra



"Ngon quá!" Tuyết Y dùng thử chút nước lẩu, không ngờ một hương vị đậm đà ngây ngây bốc lên vị giác, hương vị này có chết cũng không quên được.

Uyển Dư cùng Minh Viễn nhìn vẻ mặt của Tuyết Y, cũng vì tò mò mà dùng thử, kết quả là chung sự cảm thán với nàng ta.

Tam-tài-đại-phú nhìn ba vị tiểu thư ngơ ngác, lập tức cả ba đều bật cười vui sướng.

"Bọn tiểu nhân đã nói là nhất định phải thử mà!" Bân Bân có phần tự kiêu trong lời nói.

Uyển Dư chớp chớp mắt nhiều lần trước nồi lẩu, khi ngẩng lên không ngờ đập vào tầm mắt nàng chính là vẻ tinh ranh của Tư Duệ đang hướng mình. Nàng có chút bối rối, nhưng vẫn là mở lời ra vì khó hiểu: "Sao vậy?"

"À, ba vị tiểu thư, ăn lẩu nên thử một chút rượu!" Tư Duệ nâng bình Hồng Trần Tửu lên lắc lư.

Rõ ràng là sợ bị phạt nên mới muốn ta dùng trước đây mà... Uyển Dư không vạch trần, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Nàng không khước từ, nâng chén của mình lên hướng cô, nói tiếp: "Hôm nay mặc cho ba ngươi chỉ dẫn, bọn ta sẽ theo!"

"Ân, vậy hôm nay bọn tiểu nhân sẽ chỉ cho ba vị tiểu thư thêm một "tuyệt kỹ" nữa, đảm bảo không khí sẽ vô cùng vô cùng vô cùng vui vẻ, lại tăng thêm khí thế!" Tư Duệ cười khì khì đắc ý.

"Ta rất tò mò, ngươi nói đi!" Tuyết Y ham vui đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Tư Duệ nháy mắt hướng Bân Bân và Quốc Thành, hai gã đàn ông đương nhiên hiểu ý, tức khắc nâng chén rượu lên.

Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y cũng bắt chước, nâng chén rượu của các nàng lên.

"Ba vị tiểu thư, khi bọn tiểu nhân hô Hey, ba vị tiểu thư hô theo là được!" Quốc Thành nháy mắt.

H-Hey??? Ba mỹ nhân rụt rè gật đầu đồng ý.

"Được rồi!!!!" Bân Bân lấy giọng. Trong ba người anh như anh cả, đương nhiên sẽ là người bắt đầu.

"CHÚNG TA LÀ GÌ CỦA NHAU?" – Bân Bân.

"LÀ HUYNH ĐỆ CHÍ CỐT!" – Tư Duệ, Quốc Thành.

"HUYNH ĐỆ CHÍ CỐT THÌ SAO?" – Bân Bân.

"LUÔN CHIA SẺ TÂM SỰ!" – Tư Duệ, Quốc Thành.

"MONG ƯỚC CỦA CHÚNG TA LÀ GÌ?" – Bân Bân.

"CÙNG GIÀU CÓ!" – Bân Bân.

"CÙNG KHOẺ MẠNH!" – Quốc Thành.

"CÙNG GIÚP ĐỠ NHIỀU NGƯỜI NHẤT CÓ THỂ!" – Tư Duệ.

"CHÚNG TA SẼ BÊN NHAU BAO LÂU?" – Bân Bân.

"MÃI MÃI!" – Tư Duệ, Quốc Thành.

"LÀM SAO TÔI TIN CÁC CẬU ĐƯỢC???" – Bân Bân.

"UỐNG HẾT CHÉN NÀY!!!" – Tư Duệ, Quốc Thành.

"HEY!" – Tam-tài-đại-phú chạm chén rượu vào nhau, đồng thời cả ba ngẩng lên ra ám hiệu với tam vị tiểu thư.

"H-hey...!" - Tam đại giai nhân đưa chén, cuối cùng ba chén của nàng cũng chạm vào ba chén của những người đối diện.

Tư Duệ, Bân Bân, Quốc Thành cười hì hì nhìn nhau, sau đó cả ba thu chén về một đoạn, rồi chạm thật mạnh về chén ba nữ nhân kia, kêu tiếng cạch vô cùng vui tai.

"CẠN CHÉN!!!" – Tam-tài-đại-phú hô lớn khí thế rồi ngửa cổ một lần hết sạch chén rượu.

Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn chén rượu trong tay. Cuối cùng lại chính là nở nụ cười, cùng nhau uống hết chén rượu này.

"HAY LẮM, HAY LẮM!!!" Tam-tài-đại-phú vỗ tay rầm rầm tán dương.

Không khí như vậy.... cũng không tệ... Suy nghĩ này cùng hiện lên trong đầu tam đại mỹ nhân. Gương mặt ba nàng đều phiếm hồng, chỉ là không rõ là do rượu, hay do hoan hỷ với một màn vui vẻ này mà ba người kia tạo nên mà thôi.

"Tiểu thư, ăn thử xem!" Tư Duệ nâng đũa, gắp vào bát Uyển Dư thịt bò.

Nhìn thấy vẻ mong đợi chờ mình thưởng thức, Uyển Dư gác cái ngạc nhiên sang một bên, động đũa, nếm thử thịt bò mới được cô gắp vào bát cho.

Ngon thật! Uyển Dư vừa di chuyển nhẹ hàm, vừa khen ngợi trong đầu.

Đồ cơ hội!!! Bân Bân cùng Quốc Thành ném ánh nhìn ghen tị về phía Tư Duệ. Hai người cũng lập tức động đũa, gắp vào bát "đối tượng" của họ chút đồ ăn.

"Hàn tiểu thư, người ăn chút rau đi!" Quốc Thành nghiêm túc.

"Dương tiểu thư, người ăn chút gà đi!" Bân Bân chân thành.

"À... ừ...!" Minh Viễn và Tuyết Y khó hiểu nhìn nhau rồi cũng bắt đầu thưởng thức hương vị những món ăn này khi ngâm vào thứ nước lẩu sôi sùng sục kia.

"Ngon không ạ!???" Bân Bân cùng Quốc Thành đồng thanh.

"À, rất ngon!" – Tuyết Y gật gù.

"Rất khá!" – Minh Viễn nhẹ nhàng tán dương.

Bân Bân cùng Quốc Thành phổng mũi, đem ánh nhìn khoe mẽ hướng sang Tư Duệ.

Tư Duệ nhướn mày, nhếch môi khinh bỉ: Vẫn sau tôi thôi, đám thất bại!!!

Duệ khốn kiếp, chờ đó!!! Bân Bân và Quốc Thành nghiến răng.

Vẫn ganh đua nhau!? Không phải bọn họ sẽ sớm xuất cung à? Theo đúng Uyển Uyển tỷ tiên liệu... Tuyết Y khó hiểu.

Vẫn còn muốn thành thân với bọn ta hay sao? Ganh tỵ nhau cái gì đây? Minh Viễn không thể giải thích.

Nhập tâm quá... đúng là đám người đầu óc đơn giản... Uyển Dư thở dài quan sát gương mặt khiêu khích đểu cáng của Tư Duệ, nội tâm cũng tự nhiên cảm thấy buồn cười theo. Nhìn nàng ta kìa, tự mãn gì chứ? Nghĩ mình vẫn là tiểu hài tử hay sao!?

"Ba người các ngươi quen nhau như nào? Dường như không phải máu mủ, nhưng lại mang chung họ!" Uyển Dư không quan tâm đến chuyện cá nhân bất kể ai, lần này vì cao hứng với ai đó nên lên tiếng trước.

Một lời này cũng nhận được sự hưởng ứng của Minh Viễn và Tuyết Y, cả ba mỹ nhân đều chờ câu trả lời.

"Bọn tiểu nhân là trẻ mồ côi, được một người nhận nuôi nên lấy họ của người đó!" Tư Duệ thản nhiên trả lời.

Mồ côi?

Nhắc đến phụ mẫu, gương mặt Tuyết Y trở nên phức tạp.

Uyển Dư và Minh Viễn liếc nhìn nhau khi thấy Tuyết Y trở nên trùng xuống, ngầm ra dấu: đổi chủ đề.

"Vậy-..."

Uyển Dư lửng một câu liền bị Quốc Thành vô ý cắt ngang: "Hàn tiểu thư, người áy náy vì hỏi đến chuyện này sao? Người cho rằng nó nhạy cảm à?" Quốc Thành luôn quan sát Tuyết Y, một nét buồn thoáng qua của nàng cũng làm cậu bận tâm.

"Sao? À ta..." Ngươi hiểu lầm rồi, ta chẳng qua là... Tuyết Y không thể nói thêm.

"Người đừng bận tâm, bọn tiểu nhân đối với chuyện này rất bình thường, cũng không cảm thấy buồn khi nhắc tới. Bọn tiểu nhân bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng, hồi nhỏ có chung suy nghĩ: sao phụ mẫu không cần mình? Rồi khóc lóc vì chuyện này ngày qua ngày. Lớn hơn một chút mới nhìn ra tấm lòng người cưu mang mình, cảm thấy bản thân phải thật nỗ lực để làm người này tự hào, cũng là để trả thù những người đã nhẫn tâm bỏ rơi bọn tiểu nhân!" Quốc Thành khi kể lại chuyện cũ liền xúc động, nước mắt lưng tròng. Cậu nhớ người cha ấy, người cha đã ban cho mình cái họ, đã ban cho mình một cuộc đời thật tốt đẹp. Dù rằng... giờ có trở về thực tại cũng chẳng thể gặp lại người đó. Người cha già của cả ba đã tới thiên đường từ rất lâu rồi.

"Hàn tiểu thư đừng cảm thấy áy náy, hai vị tiểu thư cũng vậy!" Tư Duệ mỉm cười hướng Uyển Dư, cô nói tiếp: "Bọn tiểu nhân luôn cảm thấy hạnh phúc vì có thể lớn lên cùng nhau!"

Nụ cười trong sáng hồn nhiên của Tư Duệ cứ thế in sâu vào trong lòng Uyển Dư. Nàng nhất thời bất động, không thể phản ứng.

"Việc bị ruồng bỏ cũng không phải quá tệ phải không hai huynh đệ!?" Bân Bân giọng hơi nghẹn lại, nâng tay ôm lấy vai hai người bạn thân.

"PHẢI!!!" Tư Duệ và Quốc Thành cười lớn đồng ý.

Minh Viễn quan sát Bân Bân, nàng nhận thấy ngày hôm nay người này thực sự giống một bậc trượng phu. Khi ở cùng hai người huynh đệ của mình liền ra dáng trưởng bối, rất đáng tin cậy, như là chỗ dựa của họ, nhất định không cho phép mình yếu đuối trước họ. Minh Viễn cong khoé môi: Có vẻ mình không hiểu hết về hắn... Hắn dường như không phải kẻ sở khanh...

Cả ba người họ không giống người xấu! – Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y.

Nhưng sao họ lại có tham vọng đổi đời?

Có uẩn khúc gì sao?

.

Tư Duệ, Bân Bân, Quốc Thành có chết cũng không ngờ rượu này nặng đến vậy. Một chén Hồng Trần Tửu của Nhan Vương gia cũng tương đương ba bốn chén rượu loại ở thời hiện đại vẫn hay uống, nhưng bù lại, Hồng Trần Tửu này rất ngon, càng uống càng cuốn, không thể dứt được.

Rượu vào lời ra, Tam-tài-đại-phú bắt đầu không giữ được miệng, nếp sống cũ ăn vào máu, tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Trước ba mỹ nhân cổ đại, ba người dường như vô ý vứt bỏ phòng ngự: ăn một bữa cùng nhau thành bạn, uống một ly cùng nhau thành huynh đệ. Ba mỹ nhân này dường như trong một khoảnh khắc họ thực sự đã coi là bạn, cười cười nói nói hết sức tự nhiên.

Mà lạc cực sinh bi, cái gì cũng nên có giới hạn, vui thôi không nên vui quá.

"Hức, nói cho ba vị tiểu thư nghe, Duệ Duệ này chính là cao thủ tình ái! Ba vị tiểu thư đừng để vẻ tiểu bạch kiểm của cậu ta lừa! Hức!" Quốc Thành say muốn mềm người, giọng lè nhè khó nghe.

"Tên điên, say thì ngậm mồm! Hức!" Tư Duệ cũng đã không thể tỉnh táo.

Uyển Dư đặc biệt quan tâm tới chuyện này. Nàng nâng mày, hướng Quốc Thành: "Như nào?"

"Nữ nhân vây quanh cậu ấy rất nhiều, trong đó có một hoa khôi. Tên gì nhỉ? Lương...." Quốc Thành huých tay Bân Bân cầu cứu.

"Lương Tiểu Hy!!!" Bân Bân dứt khoát.

"Đúng đúng, Lương Tiểu Hy! Xinh đẹp, trí tuệ lại ôn nhu. Vậy mà đầu gỗ này không biết người đó thích mình, hai người cứ vậy bỏ lỡ nhau. Tiếc, đáng tiếc... hức...." Quốc Thành ngả ngốn, một câu như vậy liền gục vào vai Bân Bân, ngủ ngon lành.

Lương Tiểu Hy?

Xinh đẹp?

Trí tuệ?

Ôn nhu?

Uyển Dư đã không còn cười nữa.

"Hức....Sao tôi không biết người ta thích mình chứ? Tôi đâu có ngu ngốc? Chẳng qua, hức.... tôi không có thích cô ấy nên né tránh mà thôi!" Tư Duệ cũng ngả người, đổ vào vai còn lại của Bân Bân, mắt nhắm nghiền.

"Ha...ha...ha... hức... hoa khôi còn chê, cậu sẽ mãi ế thôi...." Bân Bân gật gù.

"Không ế, tôi có Quận chúa. Hoa khôi của tôi... là nàng... Quận chúa là đệ nhất mỹ nhân...." Tư Duệ không mở mắt nổi, mơ màng nói gì bản thân cũng không hay.

"Vớ vẩn... Công chúa mới là xinh đẹp nhất, thiên hạ này vì nàng mà thái bình..." Quốc Thành kể cả trong giấc ngủ cũng quyết không chịu thua Tư Duệ.

"Dương tiểu thư... của tôi mới là mỹ nhân diễm lệ nhất... các cậu đúng là ngu ngốc đui mù..." Bân Bân một câu như vậy cũng chìm vào giấc ngủ.

Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y nghe được một màn này liền đỏ ửng mặt mũi. Ngại ngùng, nhưng cũng không hề chán ghét khi nghe được. Hoàn cảnh thực sự rất khác những ngày trước.

"Ba bọn hắn là đồ ngốc!" Tuyết Y bối rối, bẽn lẽn nhìn gương mặt ngủ ngon lành vô hại của Quốc Thành.

"Ừ, ba người này cũng mang rất nhiều bí mật!" Minh Viễn nhìn Bân Bân, nội tâm phức tạp.

"Vậy chúng ta thử xem xem bí mật của họ là gì! Ta cũng rất hiếu kỳ!" Uyển Dư mỉm cười ôn nhu hướng Tư Duệ.

Nhưng Lương Tiểu Hy rốt cục là nữ nhân nào mà được hai kẻ kia gọi là hoa khôi? Ta nhất định phải tìm ra được tung tích nàng ta!!! Uyển Dư mặt muốn hoá thành than khi nghĩ tới cái tên này...

"M-Mất... mất thật rồi.... Bình rượu quý hai mốt năm ta nâng niu... mỗi ngày chỉ dám ngửi mùi, một năm chỉ dám uống nửa chén... vậy là mất rồi..."

"P-Phủ Vương gia cũng có trộm sao???"

"Ta mà tìm ra được con chuột đó... ta thề.... ta sẽ đại khai sát giới..."

Nhan Vương gia thẫn thờ ngồi tại khu vườn, trong đầu trống rỗng không còn nghĩ được bất kể điều gì...