"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ

Chương 2: Kế hoạch cung tiến



Tốn hai lượng bạc để vào tửu lâu, bốn lượng bạc để dùng bữa. Chủ quán rất biết làm tiền, thấy cơ hội là tận dụng triệt để sự hiếu kỳ của người dân. Ông ta bị chửi rủa thậm tệ, nhưng vẫn có vài khách bỏ tiền ra, đa phần đều là nữ nhân – họ tò mò về Tam-tài-đại-phú đến đường không tiếc tiền vào chuyện vớ vẩn.

Khi nhìn thấy Tam-tài-đại-phú, họ đều sung sướng với suy nghĩ: quả là không uổng tiền bỏ ra. Nhưng cũng chỉ cần ngắm, họ sẽ không bỏ thêm hai lượng nữa để dùng bữa ở đây. Vậy là quá đủ.

Tư Duệ đã chán ngấy cảnh này, cô là phụ nữ, sao có thể thoả mãn với sự hò reo của nữ nhân xung quanh? Nhưng Bân Bân cùng Quốc Thành rõ ràng đang thưởng thức nó.

"Này, tôi không thể hiểu, sao tôi vẫn phải vận nam trang?" Tư Duệ nhăn nhó, thời kỳ khó khăn vốn đã qua, không phải tương lai tươi sáng như giờ, thực sự không cần giả thành đàn ông nữa hay sao?

"Cậu khờ thật!" Quốc Thành nâng ngón trỏ lên, lắc trái lắc phải tỏ ra thạo đời lắm.

"Này Duệ, tuy bọn tôi không coi cậu là phụ nữ, nhưng cậu rất xinh đẹp đấy, nét đẹp phi giới tính, gọi là ngự tỷ, tổng tài sao? Sao cũng được, đại khái giờ danh tiếng chúng ta cũng có chút ít, cậu nghĩ cậu có bị ép gả đi hay không? Xem nhiều phim vậy còn không hình dung ra?" Bân Bân giải thích.

Quốc Thành gật gù đồng ý với lời của Bân Bân.

Tôi nào có xem nhiều phim? Có cậu mới là mọt phim ấy!!! Định là nhăn nhó phản bác, nhưng ngẫm lại thấy cả hai người kia đang tuyên dương nhan sắc của mình thì Tư Duệ có phần sảng khoái hơn hẳn, thậm chí là xúc động nữa kìa.

"Không ngờ có ngày tôi được nghe các cậu đề cao dung mạo này!" Tư Duệ long lanh đôi mắt.

"Đó là lý do nhỏ thôi, quan trọng là cậu nhìn xung quanh đi. Nữ nhân trăm người cả trăm đều tóc dài đến hông. Nhìn mái tóc ngắn của cậu xem. Nếu cậu cố gắng muốn làm nữ nhân thời đại này cũng không phải không có cách, thành ni cô là lựa chọn duy nhất! Cạo trọc!" Bân Bân tỉnh bơ.

"Tóc tôi không ngắn vậy, ít nhất nó cũng gần chạm vai!!!" Tư Tuệ nhăn nhó.

"Sao cũng vậy!" Bân Bân nhún vai tỏ ra không quan tâm, thâm ý hơn thì là: Cậu tóc dài hay tóc ngắn tôi vẫn không coi cậu là phụ nữ!

"C-Cậu...!!! Tôi liều chết với cậu!" Tư Duệ xắn tay áo thật cao, rõ ràng thực sự muốn lấy mạng Bân Bân.

"Bậy, muốn giết thì cũng phải về được nhà rồi hãy giết!" Quốc Thành thở dài.

Một câu bình thiên hạ, không khí thực sự xuống mức âm.

"Mà bây giờ chúng ta nên làm gì? Tiền hay danh tiếng đều có một ít, giờ phải tính bước tiếp theo rồi!" Bân Bân tóm cằm suy tư.

"Tôi nghĩ nên có thế lực, kiểu như là có cấp dưới, việc nhiều người tìm kiếm sẽ có kết quả tốt hơn!" Tư Duệ nêu ý kiến.

Tất cả đều tán đồng, chỉ là không rõ nên tập hợp người như nào mà thôi.

"Thôi, có thực mới vực được đạo, ăn đã!" Quốc Thành đói muốn ngốc người, tiện nhìn thấy chiếc đùi gà thì vui lắm, tức khắc thân thủ mau lẹ.

Mà khổ một nỗi, tất cả đều thích ăn đùi gà.

Bân Bân cùng Tư Duệ lập tức vồ lấy chiếc đùi kia, ba kẻ giằng co nhau.

"Ha... Ha... Ha... Huynh đệ tốt lại tranh nhau cái đùi gà hay sao?" Quốc Thành cười muốn méo xệch mặt.

"Vào sinh ra tử ra sao cũng được, miếng này không thể nhường cậu!" Bân Bân lên tiếng phản bác.

"Này này, đừng quên tôi là ai. Các cậu không nhường tôi nổi hay sao?" Tư Duệ nghiến răng nghiến lợi, nhất định không chịu thua. Lũ keo kiệt mua có nửa con gà!!!

"Đội trưởng Lâm, cậu chính là ác quỷ, đừng nghĩ mình giống như người bình thường!" Quốc Thành giống Bân Bân, không hề coi Tư Duệ là phụ nữ.

"Lời cậu rất đúng ý tôi, chỉ có điều nhả tay ra sẽ hợp ý hơn nữa đó!" Bân Bân thái dương đã nổi gân xanh.

"Hai tên khốn các cậu!!!" Tư Duệ giận đến điên người, dùng sức mạnh phi thường của mình kéo chiếc đùi gà về.

Do quá trơn, lại thêm Quốc Thành bám chặt ở xương đùi mà phần thịt gà nơi Tư Duệ kéo bị tách ra, bay thẳng miếng thịt gà xấu số đáng thương ra khỏi vị trí Tam-tài-đại-phú ngồi.

Một mực văng thẳng vào bát canh bàn kế bên.

"T-T-Tiểu thư!!!"

Tiểu Dĩnh hốt hoảng vội vã chạy tới, lấy khăn tay lau những vết nước mới bắn vào y phục. Chính là canh bắn lên thanh y, tạo thành những vết ố khá chướng mắt, không thể lau sạch bằng khăn được.

"T-Ta xin lỗi!!!"

Tư Duệ có phần hốt hoảng, chạy tới bàn bên cạnh, tức khắc cúi người tạ lỗi.

Quốc Thành cùng Bân Bân cũng đã chạy tới theo.

"Bọn ta nghịch ngợm làm hỏng y phục cô nương, bọn ta sẽ đền bù, mong cô nương thứ tội!" Bân Bân nghiêng người.

"Bộ y phục này đáng giá bao nhiêu? Bọn ta sẽ gửi lại. Và trả cả tiền bữa trưa này nữa. Hy vọng cô nương không để bụng!" Quốc Thành bồi thêm mấy câu.

Vị tiểu thư ban nãy có chút hốt hoảng, sau đó hiện ra tia khó chịu. Hiện tại thấy sự thành khẩn này nghĩ cũng không cần chấp nhất việc vặt vãnh, chậm rãi ngẩng mặt lên.

"Ba vị công tử không cần quá cầu kỳ, nếu muốn chuộc lỗi chỉ cần đổi một mâm khác cho ta là được!"

Đ-Đẹp quá.... Bân Bân cùng Quốc Thành đồng thanh cảm thán trong lòng khi nhìn thấy nhan sắc của vị tiểu thư kia.

Ngũ quan xuất sắc, lại mang vẻ ôn nhu đến lay động lòng người. Tông giọng mềm mại của nàng chính là thứ vũ khí vô hình đâm xuyên qua trái tim của hai gã đàn ông. Bân Bân cùng Quốc Thành nhất thời là á khẩu, không thể nói thêm được câu nào, chỉ biết ngắm nhìn nhan sắc này.

Chẳng có tiền đồ gì hết!!! Tư Duệ ngán ngẩm lắc đầu, "Cô nương, bọn ta sẽ tính tiền bữa trưa này của cô, thật sự xin lỗi cô một lần nữa!"

Vị tiểu thư lúc này mới nhìn sang nguyên nhân gây hoạ cho nàng. Nàng vốn biết nhan sắc mình có thể chạm tới đâu, được so sánh với cái gì, mọi người trầm trồ thế nào. Phản ứng của hai nam nhân kia là vô cùng bình thường, nhưng cũng lần đầu tiên thấy một nam nhân thay vì bất ngờ lại có vẻ khá thờ ơ với dung mạo của nàng. Sự bất ngờ đó đã theo gió mà bay khi nhìn thấy gương mặt thanh tú của người đó.

Ít nhất trong Tam-tài-đại-phú đúng là có một nam nhân dung mạo thật sự xuất chúng như lời đồn, hai người còn lại cũng chỉ cao ráo sáng sủa mà thôi...

Nhưng đẹp như vậy, không phải là hơn cả nữ nhân sao?

Vị tiểu thư đánh giá trong đầu, đôi mắt vẫn đặt lên gương mặt Tư Duệ.

"Vậy bọn tôi xin phép về bàn mình! Chủ quán, đổi một bàn ăn mới cho nhị vị cô nương đây!" Tư Duệ phân phó, sau đó tóm cổ Bân Bân cùng Quốc Thành đang ngẩn ngơ lôi về bàn mình.

Giọng cũng không trầm lắm...

"Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?"

Tiểu Dĩnh cười hì hì tinh quái. Vị tiểu thư chưa đáp vội, đưa mi mắt chậm rãi nhìn về phía nô tỳ mình, một lúc lâu mới có thể mở lời: "Tò mò lần này của em không phải là vô nghĩa!"

"Thật sao tiểu thư?" Tiểu Dĩnh đôi mắt sáng ngời, "Lão gia mong người thành thân lắm, nếu như ưng một trong ba người kia thì..."

"Ta không nghĩ ai trong số họ sẽ là phu quân của ta đâu!" Vị tiểu thư vô thưởng vô phạt, nhàn nhạt đáp.

"Vì sao chứ? Chỉ sợ là tiểu thư không ưng thôi, chứ có nam nhân nào mà không thích người cho được?" Tiểu Dĩnh phản đối.

Vậy mà cũng có người đâu thèm để ý đến ta... Đôi mắt vị tiểu thư hướng về phía bàn ăn của Tam-tài-đại-phú, là dừng lên người Tư Duệ.

Ánh nhìn có ý cười.

"Việc quen biết, yêu thương, và thành thân với ai đó vốn là ý trời. Duyên tới tự khắc tới, duyên không tới thì có cố chấp cũng không thể hạnh phúc được!" Vị tiểu thư thu ánh nhìn về phía Tiểu Dĩnh, một đoạn giáo huấn có mang nhiều suy tư.

"Vậy tiểu thư cho rằng sẽ không gặp lại họ nữa sao?" Tiểu Dĩnh khó hiểu.

"Ta nghĩ vậy, không có quá nhiều duyên trời định trên thế gian này!" Với lại tính cách họ và ta dường như không có điểm tương đồng.

"Nhưng nếu... nếu tiểu thư gặp lại họ thì sao? Một trong ba người họ chẳng hạn?" Tiểu Dĩnh nhất định là tò mò về câu trả lời.

Ta chỉ quan tâm đến đúng một đối tượng mà thôi. Nếu thực sự gặp lại lần nữa một cách tình cờ....

Có lẽ sẽ là ý trời!

Vị tiểu thư mỉm cười, gương mặt càng tăng thêm sự đẹp đẽ: "Khi đó ta sẽ suy nghĩ về duyên phận, còn hiện tại vốn chỉ đến đây!"

Ta không đi tìm, hắn không đi kiếm, giữa ngàn vạn người, sao có chuyện hai người có thể tình cờ gặp lại chứ?

Quả là ta đã mơ mộng quá nhiều rồi...

Quốc Thành tái mét mặt mũi, nhà cửa chỉ sau một buổi trưa liền rỗng tuếch. Cậu bẽn lẽn nhìn sang bên cạnh, biểu cảm của Tư Duệ cùng Bân Bân chính là chúng tôi đã chết rồi, đừng có nói thêm câu nào nữa.

"T-Tôi quên khoá cửa....!"

Không ai quan tâm đến mấy lời này, Tư Duệ cùng Bân Bân lao nhanh vào trong nhà, kiểm tra tài sản tích cóp suốt hai tháng trời, khi nhận ra là đã bị cuỗm hết thì một trận thổ huyết muốn dâng trào lên lồng ngực.

"B-B-Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát!" Tư Duệ choáng váng đầu óc, viễn cảnh tươi đẹp dùng tiền thuê người tìm kiếm khu rừng chết tiệt nào đó ban nãy hãy còn bàn bạc sôi nổi giờ theo gió mà bay.

"Cậu là cảnh sát mà?" Bân Bân thất thần ngồi phịch xuống giường.

"Tôi-..." Quốc Thành lắp bắp.

Cái quắc mắt từ Tư Duệ và Bân Bân làm Quốc Thành im bặt không dám nói thêm câu nào nữa.

Tư Duệ vuốt mặt mệt mỏi, đi tới tóm cổ áo Quốc Thành, cắn răng cắn lợi nói: ""Cắm trại" ở đây hai tháng rồi, vẫn muốn "cắm trại" tiếp hay sao Bác sĩ Lâm???"

"T-Tôi xin lỗi..." Quốc Thành thực sự cũng muốn ngã ra vì đây vì sốc.

"Bởi vậy tôi mới nói dùng tài năng mà "bóc lột" đi, trở thành tư bản đi là chúng ta không phải khổ sở như này rồi! Chúng ta quá lương thiện, làm bao việc từ thiện!!!!!" Bân Bân nuốt cay đắng, nghĩ đến việc "cày" lại số tiền đã bị trộm thực sự muốn chết đi tức thì.

"Tôi không nghĩ là chúng ta sai, chỉ tại tên ngốc này, có mỗi việc khoá cửa cũng làm không xong!!!" Tư Duệ bất lực nhả cổ áo Quốc Thành ra, ngồi phịch xuống giường cạnh Bân Bân, chán nản nói tiếp: "Ba tháng nữa tên trùm ma tuý Nhật Bản sang Trung Quốc, bọn tôi xây dựng kế hoạch rất kỳ công, tôi nhất định phải về trước ngày đó!"

Nói là vậy nhưng Tư Duệ hình dung được, với sự cố này cô rất khó có thể về nhà kịp.

"Giờ vừa muốn lương thiện, vừa muốn kiếm tiền thật nhanh, làm gì có cái cách vẹn toàn như thế???" Bân Bân nhăn nhó nhìn sang phía Tư Duệ, anh ta từ đầu đã không đồng tình với việc làm không công cho quá nhiều người, làm việc giá rẻ với tất cả mọi người của Tư Duệ và Quốc Thành. Theo anh ta thì năng lực của họ xứng đáng với rất nhiều tiền bỏ ra. Bởi hai người này mà gần hai tháng mới tích cóp được chút ít, phú hào cái đếch gì chứ, chỉ một phần nhỏ không đáng kể, sao có thể coi là giàu có được, bao giờ mới có thể giàu có đây? Bao giờ mới được trở về nhà??? Bân Bân càng nghĩ càng ngán ngẩm.

Có gì đó loé lên trong đầu Lâm Quốc Thành.

"Này, sao chúng ta không dùng tài năng cho tầng lớp quý tộc?" Quốc Thành đôi mắt sáng rực, ngồi phệt xuống mặt đất ngẩng cổ nhìn hai người đang ủ dột kia.

"Sao? Nói rõ hơn xem?" Tư Duệ giờ có là cái phao xịt cũng muốn bám lấy, không cần biết cách hay hay cách dở, chỉ cần là một con đường cũng cố kiết mà làm theo.

Thấy hai người bạn tập trung như vậy, Quốc Thành dâng lên chút áp lực. Cậu ta nuốt khan một tiếng, cẩn thận ngôn từ: "Tôi nghĩ châu báu vàng bạc đá quý gì đều ở cung hết. Chúng ta dùng tài năng cho đám người Hoàng tộc hay Quan chức, không phải là tiền đồ sẽ rộng mở sao? Vả lại họ đầy tiền, cũng không mang cảm giác áy náy như khi đối với dân thường!"

Bân Bân và Tư Duệ nhìn nhau, rồi tức khắc đánh mặt về lại phía Quốc Thành.

"Này, đây là ý tưởng rất hay đấy! Sao tôi không nghĩ ra sớm nhỉ?" Bân Bân tự cho mình là thông thái nhất trong ba người hiện tại là đang chửi rủa bản thân thật sự ngu ngốc.

"Hảo ý tưởng!" Tư Duệ long lanh trong ánh mắt, ngập tràn kỳ vọng. Nghĩ thêm một chút, cô chớp chớp mắt mấy cái rồi lại hốt hoảng nhìn về phía Quốc Thành: "Nhưng làm sao để cung tiến???"

"...."