"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ

Chương 21: Bán Lâm Bân Bân vào kỹ viện



"Đúng là tin đồn, Kim Cương quốc dù sao cũng khó có chuyện đồng thuận với việc buôn bán nô lệ. Hán Vương Kỳ không phải loại người đó!" Minh Viễn nhấp môi chén trà, tầm mắt hướng về màn biểu diễn bên dưới.

"Không sao, từ đầu ta đã biết không thể có chuyện xảy ra việc buôn người tại Kim Cương quốc. Ta đến đây là vì muốn mua chút thông tin mà thôi!" Uyển Dư thích thú nhìn các kỹ nữ bên dưới trổ tài nghệ đàn hát, nói tiếp: "Mà nam nhân Kim Cương quốc cũng thật đặc biệt, không ngờ tiêu chuẩn về mỹ nhân của họ là như vậy!"

Cộp cộp cộp cộp...

"Quan niệm của họ khá khác thông thường. Phụ nữ càng to lớn, đầy đặn càng được coi là tuyệt thế nhan sắc. Thêm săn chắc thì chính là cực phẩm!" Minh Viễn nghĩ đến khẩu vị này, gương mặt lạnh tanh cũng có chút gợn sóng: Thẩm mỹ thật kỳ lạ!

"Vậy tam đại giai nhân Hoa Thanh quốc chúng ta mà ở đây, chắc chỉ là đồ vứt đi!"

Một lời này của Tuyết Y cất lên, cả ba cùng nhau bật cười.

"Nga, quả là vứt đi!" Uyển Dư gật gù.

Cộp cộp cộp cộp...

Âm thanh lộp cộp này nãy giờ đã xuất hiện, ba vị tiểu thư muốn không chú ý cũng không thể. Tuyết Y nhăn nhó, vén tấm vải hé một chút, là muốn nhìn xem rốt cục kẻ vô duyên nào có thể gây những tiếng đập bàn đập ghế ảnh hưởng đến mọi người xung quanh như vậy.

Chính là, tấm vải được kéo ra, sau khi quan sát được năm giây, Tuyết Y liền kéo tấm vải trở lại vị trí ban đầu.

Nàng quay trở lại bàn ăn, gương mặt không có huyết sắc, như là vừa nhìn thấy thứ không nên thấy, hoặc nhìn thấy một thứ không thể tin nổi.

Cộp cộp cộp cộp...

Tiếng lộp cộp vẫn phát ra.

"Muội sao thế?" Uyển Dư nhíu mi mắt, nhìn về phía vải che, rồi cũng nhìn lại Tuyết Y.

Minh Viễn đồng thắc mắc.

"C-Có lẽ ta nằm mơ. K-Không thể mấy kẻ ngốc đó cũng ở đây được!" Quốc Thành còn vận nữ trang... không thể nào....!!! Tuyết Y hết sức hoang mang.

"Cái gì?"

Uyển Dư sốt sắng, nàng vươn tay hé rèm ra một đoạn.

Đập vào mắt nàng chính là Tư Duệ trong nữ phục, đứng ngồi không yên, rung đùi đến mức muốn làm hỏng cả chiếc bàn ăn.

Giống Tuyết Y, Uyển Dư tức khắc thu rèm về vị trí ban đầu. Lần đầu tiên nàng để lộ ra gương mặt thất thần như thấy ma thấy quỷ, Minh Viễn muốn không tò mò cũng không có khả năng.

"Này, hai người rốt cục làm sao?"

Bàn tay Minh Viễn cũng đưa ra, mà chỉ mới chạm vào tấm rèm thì ồn ào bên dưới lầu lập tức ngưng lại. Sự bất thường này làm thay đổi trọng tâm chú ý, Minh Viễn giống hai tỷ muội mình, cũng hướng về phía bục chính.

Bên dưới là Hương Hương tỷ tỷ với nét mặt thực sự quá tốt, như là mới nhặt được vàng, đang đứng giữa sân khấu kêu gọi những nam nhân chiêm ngưỡng kỹ nữ đội khăn kín mặt đang ngự tại trung tâm sàn.

"Các vị công tử, quả thực Hương muội hôm nay hoan hỷ không nói nên lời, thậm chí còn khóc muốn sưng mắt. Là duyên phận, là ý trời. Xin mời các vị công tử chiêm ngưỡng tuyệt sắc giai nhân, hoa khôi đẹp nhất Kim Cương quốc này! LÂM MINH VIỄN!!!"

Khục khục khục

"M-Minh Viễn!????" Minh Viễn ho lên ho xuống, vốn dĩ sự kinh ngạc vì trùng tên chỉ dừng lại ở đây thì hết sức hợp tình hợp lý. Nhưng chuyện không hề dễ dàng cho cảm xúc của nàng... khi tấm vải đỏ che gương mặt kỹ nữ kia hạ xuống, mắt Minh Viễn tối sầm lại, cứng đờ cả cơ thể.

"L-Lâm... Bân Bân...!???" Tuyết Y phi thường kinh ngạc, nàng lập tức quay người hé tấm vải bên cạnh thêm lần nữa, đếm ra sao đằng đó đúng là chỉ có hai người là Lâm Tư Duệ và Lâm Quốc Thành thì mới tin vào mắt mình.

Bên dưới lầu là tiếng hò reo ca tụng nhan sắc phi thường của kỹ nữ mới vào tên Lâm, Minh, Viễn.

Bên cạnh lại là tiếng cộp cộp cộp mỗi lúc một dồn dập hơn.

Quốc Thành và Tư Duệ bên đó thực sự đã hoảng sợ tột cùng. Quốc Thành liên tục cắn móng tay, Tư Duệ thì rung đùi đến muốn động đất.

Tình cảnh như này là ngoài sức tưởng tượng, là ngoài dự đoán của tất cả bọn họ.

Đ-Đám người Kim Cương quốc chết tiệt, sao có thể "ăn mặn" như vậy? – Quốc Thành

L-Lũ điên... L-Lâm Bân Bân là đệ nhất mỹ nhân Kim Cương quốc sao? H-Hoang đường.... – Tư Duệ.

Sự thật là, vốn bày kế đi cứu ba vị tiểu thư, giờ phải ngồi nghĩ thêm cách cứu Lâm Bân Bân khỏi kỹ viện.

Mình... thực sự không biết nên làm thế nào... Tư Duệ khốn khổ vò đầu bứt tai.

.........

Một giờ trước,

["Nghe này, tôi sẽ đến đó và câu dẫn bọn họ trước. Hai cậu đứng bên cạnh, chỉ cần không nói gì là được. Còn Bân Bân, đừng có cười đấy!" Tư Duệ gắt gao dặn dò, đến khi hai cậu bạn gật đầu mới thở phào một tiếng, rảo bước về phía sáu gã to lớn kia.

Ba người Tư Duệ cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của sáu tên đó, Tư Duệ tính kế, giả bộ liễu yếu đào tơ, vấp chân ngã xuống.

"Ui, viên đá đáng ghét, làm ta ngã rồi... Đau quá!" Không ai không bị thu hút bởi sự yếu đuối của phụ nữ, bước đầu hoàn hảo! Tư Duệ tự nhủ trong lòng.

"Đ-Đẹp quá..." Một tên lên tiếng.

Tư Duệ cười thầm: Chuyện, ta đây cũng thuộc dạng có nhan sắc, sao có thể không trầm trồ đây???

"Các huynh có thể giúp ta-.... Hơ..."

Mấy gã đó lướt qua Tư Duệ, hoàn toàn tập trung sự chú ý vào Lâm Bân Bân.

Một tên dường như là thủ lĩnh nhóm mấy kẻ to béo này tiến tới, nắm lấy hai bàn tay Bân Bân, mắt long lanh nhìn anh ta - vốn đang chết sững vì hoàn cảnh đột ngột này, nói tiếp: "N-Nàng...đẹp như vậy mà thực sự muốn bán cho kỹ viện sao? N-Nếu hoàn cảnh quá khó khăn... gả cho ta cũng được!"

C-Cái đít gì đang xảy ra vậy???

Tư Duệ vẫn ngồi phủ dưới mặt đất, há miệng nhìn lên. Quốc Thành thì hồn đã xuất khỏi cơ thể, ngất trong tư thế đứng.

"G-Gả cho ngươi???" Bân Bân quên mất mình đang giả nữ, giọng ồm ồm lập tức thay đổi sau cái húng hắng ho, hiện tại là giọng the thé nghe ra sao cũng rất giống biến thái: "Gả... gì cơ!?"

"Đương nhiên là gả cho ta rồi!" Giọng tên thủ lĩnh ngọt như mật ngọt hướng anh.

Bân Bân suýt chút nữa đã đấm cho tên này một cái. Cả người anh tức run lên, nhưng nhìn sáu tên to béo này vây quanh thì mãnh thú cũng muốn biến thành thỏ con, lập tức thu nanh vuốt: "Ha...ha...ha... quả thực không thể gả cho ngươi... ta rất tiếc!" Bân Bân hoàn toàn quên mất câu tên thủ lĩnh kia nói có hai vế: còn một khúc bán cho kỹ viện nữa.

"Đại ca, Hương Hương tỷ tỷ biết đại ca giữ mỹ nhân này cho riêng mình, Hương Hương tỷ tỷ sẽ luộc sáu huynh đệ ta mất!" Một tên đàn em lên tiếng can ngăn.

Tư Duệ chỉ muốn nói: Đây không phải trọng điểm, các người rốt cục là bị đui mù hay sao mà nhìn ra Lâm Bân Bân đó là mỹ nhân vậy?

"Ách, đúng là vậy thật...!" Tên thủ lĩnh thở dài tiếc nuối, hắn buồn bã hướng Bân Bân, tiếp tục: "Vậy ta sẽ dẫn nàng đến chỗ Hương Hương tỷ tỷ. Hai nữ tử này chắc là tỷ muội nàng? Vậy sẽ đưa ngân lượng cho họ cầm về, nàng cứ yên tâm!"

Ta không yên tâm, tại sao lại thành ta bị bán đi? Rõ ràng ta đến đây là câu dẫn các ngươi, tách các ngươi ra để Duệ xử lý từng tên một mà!??? – Bân Bân méo xệch mặt, không thể phát ngôn ra bất kể từ nào.

"Nàng tên là gì?" Tên thủ lĩnh dường như vẫn không muốn buông tay Bân Bân ra, mím môi hỏi thêm một lời như vậy.

"Lâm..." Bân Bân sẽ lộ mất, tên gì nữ tính một chút...

"Lâm?" Hắn nhíu mày hỏi lại.

"L-Lâm..." Bân Bân toát mồ hôi, không thể nghĩ ra được cái tên nào.

"Lâm sao?" Bên kia cũng sốt ruột, "Nữ nhi lại tên Lâm?".

"K-Không, t-ta là... L-Lâm..." Bân Bân muốn xuất hồn, thực sự trong đầu trống rỗng, không biết ai mới có thể cứu được mình.

Mình nên làm gì đây?

Sao lại thành như này??

Ai có thể giúp tôi đây???

"Bân Bân, ta không thích ngươi, nhưng cũng không ghét ngươi. Những chuyện cũ đã xảy ra, ta vốn không để tâm, ngươi cũng không cần quá áy náy!"

"Minh Viễn!?"

Lúc cấp bách nhất, hình ảnh Minh Viễn hiện ra, chính vì vậy nên tên nàng vô thức buột khỏi miệng anh.

"Nàng là Lâm Minh Viễn sao?" Tên cầm đầu reo lên: "Chà, tên đẹp thật! Dù ta không biết nó có nghĩa là gì... Thôi được rồi, nếu nàng đã quyết định bán thân thì ta cũng không thể giữ nàng cho riêng mình. Nhan sắc của nàng quả thực phải để toàn dân thiên hạ được chiêm ngưỡng!"

Ta sắp nôn ra đây rồi tên khốn mặt heo!!! Tư Duệ nâng tay bưng miệng, méo mó gương mặt.

"Hơ... xong chưa!?" Quốc Thành cuối cùng đã hoàn hồn, nhìn thấy bàn tay Bân Bân được nắm chặt lấy, xung quanh anh ta là con mắt sủng nịnh của đám "thừa cân" bặm trợn thì lại lần nữa xuất hồn: Chỉ là mơ... chắc chắn là mơ...

"Nàng đang lo lắng sao? Đừng lo, tỷ muội của nàng sẽ được bọn ta chiếu cố, thậm chí sẽ xếp vào chỗ thượng khách để được chiêm ngưỡng nàng rõ hơn trong ngày vui này. Đừng sợ, mỹ nhân như nàng chắc chắn sẽ được Hương Hương tỷ tỷ sủng ái, nàng sẽ là vàng bạc đá quý của tỷ ấy!"

Đừng lo, đừng sợ sao? Ta sắp "bĩnh ra quần" rồi đấy mấy tên heo rừng này!!! Đừng chạm vào ta... Cứu tôi với Duệ, Thành.... Tôi không muốn làm kỹ nữ....]

.........

"D-Duệ... mau động não, phải cứu lão Bân, còn cứu ba vị tiểu thư nữa!!!" Quốc Thành lắc tay áo Tư Duệ, là rất gấp gáp.

Tư Duệ đương nhiên biết là phải cứu Bân Bân trước. Cô đang cảm thấy quả thực mọi thứ quá xui xẻo, chẳng ai có thể ngờ đám đầu trâu mặt heo kia lại làm việc cho kỹ viện, lại còn là những kẻ dẫn "mối" nổi tiếng ở Kim Cương quốc. Bảo sao chúng ta đến tìm hắn liền nghĩ ngay tới bán thân!!!

"Trước hết cứ quan sát tình hình. Sau khi xong xuôi hết thì chờ đến đêm, tôi sẽ lẻn vào cứu lão Bân!"

"Tôi sợ lắm, nhỡ cậu bị bọn chúng giết chết thì làm thế nào? Người không tấc sắt, bị mấy con heo đó tóm cổ là gặp tổ tiên ngay đấy!" Quốc Thành bặm môi, "Với cả đừng có nghĩ sẽ làm một mình, chúng ta là bạn thân, tôi dù vô dụng nhưng cũng sẽ đi với cậu!"

"Thành à...."

"Không, đừng nói ra. Tôi biết cậu xúc động mà! Không cần phải cảm ơn tôi hay gì hết, chúng ta vốn nên như vậy. Tôi thực sự-..."

"Không, ý tôi là cậu đi theo chỉ tổ vướng chân vướng tay! Tốt nhất là ngồi ngoài chờ tin tức của tôi!" Tư Duệ thành thật đánh gãy cái xúc động của Quốc Thành.

"..." Đồ máu lạnh khốn kiếp Lâm Tư Duệ!!!!

"Cứu chúng ta sao?" Tuyết Y nhướn mày.

Cách một tấm vải che, chính là Uyển Dư cùng Tuyết Y đang cố hết sức vểnh tai lên để nghe cuộc nói chuyện từ bàn bên cạnh.

"Lúc giao dịch lệnh bài từ đám người của Hương Hương, ta có nghe được tiếng động. Lúc ta hỏi tới thì bọn hắn bảo bắt được ba con chuột, hoá ra ba con chuột là vậy sao?" Uyển Dư tóm cằm trầm ngâm.

"Vậy bọn hắn tưởng chúng ta bị bắt cóc, nên bám theo, sau đó lại là người bị mang tới đây? Nhưng tại sao?" Tuyết Y khó hiểu.

"Sáu kẻ đó là tộc người La Ky. Bọn hắn nếu giết ai đó sẽ có riêng một khu đất để chôn sống nên bất đắc dĩ mang theo Tam-tài-đại-phú tới Kim Cương quốc. Mà chưa có thời gian chôn sống nên ba người các nàng mới có thể trốn dễ dàng như vậy!" Uyển Dư khi nói mang theo ý cười, suy nghĩ Tư Duệ tới đây cứu nàng và Tư Duệ vận nữ trang thực sự rất xinh đẹp đang là trọng tâm trong đầu Uyển Dư.

Hai mỹ nhân bàn bạc khá sôi động, duy nhất Minh Viễn vẫn đang chết sững trước một màn Bân Bân cứng ngắc ngồi ngay ngắn trên bục chính, cười méo mó vẫy tay những kẻ reo hò xung quanh.

Bân Bân... ngươi giả nữ xấu như vậy... sao lại lấy tên ta làm danh xưng chứ!???