"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ

Chương 38: Hạt thóc Lâm Tư Duệ



Tam-tài-đại-phú thẫn thờ ngồi đối diện với Tam đại giai nhân, không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy một màn này hệt như mộng, lập tức muốn thanh tỉnh.

Gì mà bảo vệ các nàng, gì mà các nàng liễu yếu đào tơ, gì mà các nàng tay trói gà không chặt... Sai, sai hết, ba người chúng ta mới là lũ yếu nhớt không võ công chẳng mưu trí. Ba người chúng ta mới là lũ phế nhân!

Tam đại giai nhân hiện tại ngoài cảm thấy một màn này buồn cười còn có chút ngạc nhiên. Không nghĩ đợt theo dõi này triệt để hỏng bét, vốn chỉ định đi thám thính, chẳng ngờ lại phải động tay động chân vào. Tính cách Tư Duệ hùng hùng hổ hổ, thấy bất bình sẽ không để yên, Uyển Dư cho rằng Tư Duệ sẽ là phát sinh duy nhất, trước khi đi đã dặn riêng Tuyết Y chú ý đến cô. Tư Duệ là nằm trong dự đoán, Bân Bân và Quốc Thành thì không.

Uyển Dư sau khi nghe được cái tên muốn nghe: Hoạt đại nhân, trong đầu nghĩ ngay đến tên nịnh thần Hoạt Chính Đình, xoay lưng muốn rời khỏi. Mà, tên ngốc Lâm Quốc Thành lóng ngóng, mắt mũi không biết để đi đâu lại vấp chân ngã bổ nhào, đầu cắm cánh cửa, tạo thành những tiếng đổ vỡ muốn kinh thiên động địa. Khắc ấy Uyển Dư ngoài bất động vì không ngờ có tên hậu đậu như này thì không còn biết phản ứng ra sao. Kết quả đám hắc y nhân kia muốn lấy mạng hai người, Quốc Thành nghĩ phen này chết chắc rồi thì... Uyển Dư thi triển võ công, cứu cái mạng của cậu ta.

Với Minh Viễn... cả đời không ngờ tồn tại màn theo dõi dở khóc dở cười này. Lâm Bân Bân to khoẻ là thế nhưng lại bị một chứng bệnh quái gở, người hiện đại gọi là hội chứng ruột kích thích, cứ cảm giác bồn chồn là đau bụng. Với anh ta việc dõi này hết sức gây cấn, lại bồn chồn triệt để. Ban đầu còn trụ được, bụng chỉ kêu một chút, mà lúc tiếng chuột kêu làm đám hắc y nhân kia giật mình mà nhìn sang phía này, Bân Bân nghĩ mình bị lộ rồi, cơn đau bụng càng hoành hành dữ dội, dáng đứng bẽn lẽn hơn cả nữ nhi. Anh ta khổ sở tay vịn vào chiếc cột, tay còn lại nắm lấy cổ tay Minh Viễn, miệng hấp háy nói thật khẽ: "K-Không ổn... V-Về thôi... Ta... không chịu được nữa....!"

Minh Viễn tuyệt đối là không hiểu gì, việc chưa xong, sao lại muốn về? Nàng chưa kịp phản ứng thì tên tay sai ở kỹ viện Liên Mặc đã tới điểm hẹn, tay cầm theo một hòm gỗ đựng bạc. Minh Viễn vì vậy cự tuyệt Bân Bân, quay lại thăm dò tình hình, nhất thời không chú ý đến nam nhân đang mếu mếu máo máo đứng cạnh nữa. Mà cái gì cần nghe cũng không nghe được, Bân Bân đứng sau không chịu được nữa rồi... Đám hắc y nhân nghe một tiếng bẹt rất lớn, tất cả đều biết là tiếng gì, nghi ngờ nhìn nhau. Nhận ra tiếng này không phải bọn hắn gây ra, vậy chỉ có thể là người khác. Đám hắc y nhân tán loạn, nhanh chóng truy tìm hung thủ, không mất nhiều thời gian đã tìm ra hai hắc y nhân khác đang theo dõi mình.

Minh Viễn á khẩu thật rồi, hoàn cảnh căng thẳng này cái thứ thanh âm phàm tục có mùi kia có thể phát ra được hay sao? Bân Bân nhìn ánh mắt thất kinh của Minh Viễn hướng mình thì thẹn quá mà đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức bay cả cơn đau bụng. Rồi chuyện sau đó... Minh Viễn bất đắc dĩ đem về một tên hắc y nhân để tra khảo vì nàng chưa thăm dò được chút nào.

Lâm Tư Duệ phát tiết nên bại lộ...

Lâm Quốc Thành bất quá cũng là do lóng ngóng tay chân...

Lâm Bân Bân... Cái chuyện này đem ra kể thật xấu hổ. Minh Viễn thầm cảm thấy may mắn vì đi với Bân Bân nên mới bưng kín được. Vĩnh viễn không thể lộ loại chuyện này ra ngoài.

"Vậy là Giả Đường Thần, Hoạt Chính Đình và Dĩ Dịch đứng sau một màn này sao?", Tuyết Y nhíu mày, ba kẻ này hết thảy đều là nịnh thần, có âm mưu tạo phản, luôn nằm trong danh sách cần được cảnh giác. Trong tay ba kẻ này cũng có quyền lực chút ít, không phải quá tầm thường.

Uyển Dư tóm cằm, an tĩnh suy tư một chút mới mở lời: "Ta nghi ngờ vẫn có kẻ đứng sau. Thực ra ta nói đến đây, chúng ta đều nghĩ tới một người, nhưng tạm thời vậy đã. Ta mang về tên chạy việc ở kỹ viện Hồng Giảo, mai hãy dùng hắn để điều tra kỹ viện ấy trước!"

Cả ba đều bị lộ, chiến lược ắt phải thay đổi. Việc ba nàng biết võ công, nếu không cần thiết sẽ không muốn phô diễn ra, khi nói chuyện với Tư Duệ cũng chỉ nửa đùa nửa thật, không nghĩ sự việc cỏn con này cũng biến nó thành sự thật: Tam-tài-đại-phú "dùng" đến các nàng thật. Nghĩ đến đây Uyển Dư thở dài một cái, giờ mới quay sang phía Tam-tài-đại-phú: "Ba người nói bảo vệ chúng ta, nhưng xem ra không có khả năng đấy!"

Ba người này có tự trọng chứ, nhưng Quận chúa nói trúng quá, không cãi được, cũng không mở miệng kiếm được chút tiện nghi nào cho mình nữa, tức khắc cúi gằm mặt xuống. Hết sức xấu hổ.

Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y nhìn nhau, thấy cảnh này lại buồn cười, khoé miệng ba mỹ nhân giương lên. Tuyết Y ghim mối thù với Tư Duệ, được đà bắt đầu giễu cượt cô: "Nga, ngươi đòi đổi cặp, ta sang với ngươi hoá ra là để ứng phó hộ ngươi mấy tên hắc y nhân võ công đá chó đá gà đó sao?"

Tư Duệ tuyệt đối tích tự như kim, không dám nói câu nào, trong đầu vẫn là hình ảnh Công chúa khinh công điêu luyện, bay bay bổng bổng đi bắt đám hắc y kia. Cô vẫn không tin nổi.

"N-Này... Á-Ám khí phóng ra từ người Dương tiểu thư nhà ta... H-Hình như lấy mạng h-hai kẻ kia...."

"Q-Quận chúa... hai chưởng, hình như... cũng chết hai kẻ đó...."

"...."

Tam-tài-đại-phú cúi gằm giao tiếp với nhau rất khẽ tiếng, mặt ai nấy đều tái dại rồi, không còn tí huyết sắc nào nữa.

Tư Duệ không rõ trò đuổi bắt của Tuyết Y có giết ai không, khinh công bay như chim, quá xa tầm mắt. Nhưng mà nếu hai người bạn của cô đã kể đến vậy, chắc chắn hai hắc y nhân ấy cũng không thể toàn mạng.

"C-C-Chúng ta... Ở lại đây... liệu sống thọ được không?" – Quốc Thành.

"C-C-Chắc chắn không...." – Bân Bân.

"T-Tôi muốn về nhà rồi...." – Tư Duệ.

"Về đâu?"

Uyển Dư nghiêng đầu, nhìn chăm chăm vào Tư Duệ. Không chỉ nàng ấy, Minh Viễn và Tuyết Y cũng đang nhìn đối tượng của mình, không hề dao động, giống áp bức hơn.

M-Mỹ nhân... rắn rết....

"Ha...Ha...Ha... Ý ta là về ngủ... Ngủ... Ta mệt quá....!" Tim ta sắp rớt ra ngoài rồi...

"Vậy sao?", Uyển Dư giả bộ gật gật gù gù, tự nhiên trong đầu nghĩ ra gì thú vị, nở nụ cười mị hoặc hướng Tư Duệ, nói tiếp: "Ta cũng buồn ngủ rồi! Giờ đã muộn, Tiểu Viễn và Tuyết nhi sẽ ở lại phủ chúng ta. Hai hảo hữu của ngươi cũng vậy, phòng ngươi ta nghĩ nên cho hai bọn hắn dùng, còn ngươi...."

Uyển Dư ghé tai Tư Duệ, tuy là nói thầm nhưng âm lượng chính là muốn cho tất cả mọi người ở đây nghe được.

"Ngươi sẽ ngủ với ta!"

Chỉ cần là ngày hôm qua, nghe mấy lời này ắt sẽ muốn trở thành một con thú. Đây là "tín hiệu vũ trụ", là nàng ấy "bật đèn xanh", không thể sai được. Nhưng Tư Duệ hiện tại không vui nổi, cảm giác giống như mình bị nuốt chửng hơn.

"K-Không sao... T-Ta... Ta tới chỗ gia đinh-...."

"Hửm? Ngươi là nữ, sao đến chỗ đám nam nhân đó được?"

"K-K-Không... Ta sẽ đến chỗ... Tiểu D-Dĩnh..."

"Sao? Ngươi dám ngủ với nữ nhân khác ngoài ta???"

"K-K-Không!!! T-Ta hôm nay sẽ thức... canh..."

Uyển Dư nắm cổ áo Tư Duệ, mày nàng nhướn lên, doạ dẫm: "Sao? Quận mã lại không muốn chung phòng với Quận chúa? Ngươi muốn gì?"

"K-K-Không phải... C-C-Chúng ta chưa thành thân... T-Ta sợ.... V-Vương gia...."

"Không sao! Chúng ta sẽ "xong việc" trước khi cha ta tới!"

"X-X-Xong việc...???"

Khục khục khục khục

Bân Bân và Quốc Thành mắc nghẹn, sặc lên sặc xuống, thất kinh nhìn Quận chúa. Ba người này là chí cốt, như ruột thịt, sao có thể nhìn bạn thân mình bị "ăn tươi nuốt sống" được? Bân Bân và Quốc Thành đồng đều đứng bật dậy, hướng Uyển Dư, lắp bắp.

"K-K-Khoan.... B-B-Bọn tiểu nhân sẽ canh gác hai kẻ kia...." – Quốc Thành.

"D-Duệ... không cần đi đâu... đi đâu cả...." – Bân Bân.

Ôi bạn thân tôi... cảm tạ hai cậu...

Tư Duệ cảm kích nhìn Bân Bân và Quốc Thành. Định bồi thêm câu gì đó, miệng mới há ra chưa phát thanh thì Uyển Dư đã nâng tay, điểm vào mấy huyệt đạo hai kẻ phá bĩnh này, khiến Bân Bân và Quốc Thành ngã bịch xuống. Xong xuôi nàng hướng Minh Viễn và Tuyết Y, nói: "Đối tượng của các ngươi mệt rồi, ta để cho hai người bọn hắn nghỉ ngơi chút. Các người chăm lo người của mình, còn người của ta..."

Uyển Dư tiếu tựa phi tiếu, hướng Tư Duệ đang xuất hồn, chăm chăm nhìn cô nói: "Người của ta ta sẽ lo!"

Dứt câu nàng nắm lấy cổ áo Tư Duệ, lôi xềnh xệch về phòng mình.

Minh Viễn và Tuyết Y tròn mắt nhìn Bân Bân và Quốc Thành, rồi lại quay sang nhìn nhau.

"Nga~ Vậy là Uyển Uyển tỷ sẽ áp thật sao?" – Tuyết Y.

"...." May mắn không đặt cược gì quý giá, không đêm nay đã thua cược rồi... - Minh Viễn.

"Cởi xiêm y ra!"

Uyển Dư câu nói mang theo hàn khí, khiến Tư Duệ không rét cũng phải run, rùng mình một cái kinh hãi. Cô bắt tay chữ X trước ngực, quyết tâm muốn phản kháng. L-L-Lần đầu.... sao lại thành ra như vậy??? T-T-Ta thực sự sẽ bị "ăn" hay sao???? V-V-Vạn niên thụ?????

"K-K-Khoan đã.... Hôm nay... hôm nay ta có.... nguyệt sự...."

Uyển Dư nhướn mày: "Mới bị xong! Nói láo!"

Tự Duệ muốn chết thật rồi, hấp háy môi chữa cháy: "K-K-Không... ý là... t-t-ta mệt..."

"Vậy mới phải khẩn trương! Cởi đồ ra!"

"K-Không.... Ta...."

"Không tự làm được? Vậy ta làm cho ngươi!"

Uyển Dư tiến tới, Tư Duệ lại lùi lại, cuối cùng là đường tận, ngồi bịch xuống giường. Bàn tay Uyển Dư vươn ra, Tư Duệ cuống cuồng, tay chân lóng ngóng, khi bàn tay Uyển Dư tóm lấy đai lưng kéo ra, cô biết không thể phản kháng được rồi, lập tức nhắm tịt mắt. C-Chết mình rồi... V-Vạn niên... thụ....

Lớp áo ngoài Tư Duệ được lột ra, rồi đến lớp trong, xiêm y được cởi nửa người, lộ dần bộ ngực được bó bằng băng trắng và bắp tay săn chắc. Tư Duệ trong đầu đã định sẵn những bước tiếp theo sẽ xảy đến, mà chờ một lúc không thấy gì xảy ra, trái lại xiêm y cũng hờ hững nửa người không bị lột xuống hoàn toàn bèn lấy làm lạ, ti hí mở mắt.

"Ơ..."

Uyển Dư trên tay cầm một chiếc khăn ẩm, mới đổ thuốc gì vào đó, khăn trắng biến thành một khăn ố màu đất vàng, nghe mùi hăng hăng, dường như là thảo dược.

"Ngươi nghĩ ta định làm gì ngươi?"

Uyển Dư nở nụ cười, cúi xuống bên bắp tay Tư Duệ, vén lọn tóc sau tai thật nữ tính, bắt đầu lau lau gì đó.

Thuốc chạm đến da thịt Tư Duệ mới nhận ra một trận xót nhẹ, bàng hoàng nhìn xuống bắp tay mình.

"Ta... Bị thương sao?" Từ lúc nào? Sao ta không biết?

"Vết thương nhẹ thôi, mặc kệ cũng có thể lành dễ dàng. Mà, ta không muốn để kệ!"

Uyển Dư thật dịu dàng, lời nói này tựa mật ngọt, nỉ non bên tai Tư Duệ.

Tư Duệ thẹn đến đỏ bừng mặt, ban nãy trong đầu nghĩ đến quá nhiều thứ "đen tối" sắp xảy đến, không ngờ Uyển Dư không có ý gì với mình, trái lại còn giúp xử lí vết thương.

Cô thực sự muốn mắng chửi bản thân mà...

"Xong rồi!"

Băng trắng được bó quanh bắp tay Tư Duệ, xong xuôi Uyển Dư thẳng lưng tiến về phía cửa, không quên nói với Tư Duệ: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ sang phòng Tiểu Viễn!"

P-Phòng Dương tiểu thư sao.... "Khoan đã!"

Uyển Dư chậm rãi xoay người: "Sao vậy?"

Tư Duệ bối rối: "P-Phòng nàng ở đây mà... S-Sao phải đổi?"

"À...", Uyển Dư giải thích: "Phòng không dư, ta cũng không thích người khác nghỉ ở phòng mình nên để ngươi ngủ phòng ta là hợp lý nhất. Còn ta có thể chung phòng với Minh Viễn, ta thính ngủ, nằm cùng Tuyết nhi không thể ngủ ngon..."

"Không! Ý ta là.... Nàng có thể ngủ với ta!"

Tư Duệ nghiêm mặt, ngồi dịch ra cuối giường, tay thuận tiện vỗ vỗ lên tấm chăn, nói tiếp: "Ta là nữ, không ngáy, không quấy, đây cũng là phòng nàng. Nàng ngủ với ta vẫn là hợp lý nhất!" Chứ không phải chuyển đi!

Uyển Dư giật giật khoé miệng, một màn này rõ ràng nàng đang diễn, diễn thật sâu như vậy sao có thể không câu được con cá ngốc Lâm Tư Duệ kia chứ? Mà, vẫn phải diễn cho trọn, không thể đồng ý quá sớm được. Nửa đứng đắn nửa lả lơi, đấy mới chính là vũ khí đáng sợ nhất của phúc hắc mỹ nhân này...

"Ngươi nhắc đến cha, ta cũng có suy nghĩ. Kể cả là nữ, ngươi với ta cũng là quan hệ... đó..."

"Không sao! Đằng nào ta cũng thành phu quân nàng, ngủ cùng nhau không phải chuyện lớn. Mai ta sẽ dậy sớm đối phó với Vương gia. Nàng ngủ lại đây với ta được chứ?"

"Nhưng..."

"Được chứ?"

Mắt Tư Duệ mở to, nhất định không muốn Uyển Dư từ chối.

Uyển Dư nghĩ bụng sự tình đã đạt đến đỉnh điểm, không cần dài dòng thêm. Nàng nhịn để nụ cười không phát ra tiếng, giả bộ xấu hổ, đáp lại Tư Duệ: "Được... nhưng mà... Khi ngủ ta có một tật xấu..."

Ngủ ai không có tật xấu chứ? Mọi sự không thành vấn đề với Tư Duệ. Cô đứng lên, tiện tay trải chăn ra, sắp xếp thật chu toàn: "Nàng đừng ngại, khi ở cùng ta nàng có thể phô trương hết tật xấu. Ta không cho đó là chuyện gì quan trọng!"

"Vậy sao?"

"Phải!"

Tư Duệ đã xếp chỗ ngủ thật ngay ngắn, sau đó cô quay người, hào hứng muốn kêu Uyển Dư lên giường. Nhưng lời nào muốn nói cũng không thể nói được, Tư Duệ thấy Uyển Dư thì cứng đờ người, mắt mở thật to.

Uyển Dư trên người chỉ còn chiếc áo khoác mỏng, mỏng đến mức nhìn được cả yếm bên trong. Nàng nhướn mày nhìn cô, giọng pha chọc ghẹo quái đản: "Ta có tật xấu ngủ thoát y!"

C-Chết mình rồi....

"Ngươi sao vậy?", Uyển Dư tiến về giường, tay với ra sau cổ, thao tác tháo yếm, giả bộ không để ý đến cái chết sững của Tư Duệ. Môi nàng vẫn cười, thứ mị hoặc này muốn giết chết bất kể ai, Tư Duệ không thể nào là ngoại lệ được, dẫu sao cô cũng chỉ là người phàm, sao không có thứ ham muốn ấy?

"Vậy chúng ta ngủ được rồi chứ?", dừng một chút, Uyển Dư ghé tai Tư Duệ, thì thầm câu dẫn: "Hay là thức để tâm sự? Ta nghĩ ngươi đêm nay có nhiều tâm sự lắm!"

Tư Duệ răng cắn chặt môi, quật cường nhìn Uyển Dư, ánh mắt muốn phát ra lửa: "T-T-Thức một chút... r-rồi ngủ....!"

"Vậy cũng được, nhưng mà, lau máu mũi đi đã!"

"Â-Â-Ân!!!"

Uyển Dư cười, tay nhấc chăn, chui vào bên trong nằm chờ.

Đồ ngốc, bao lần ta ra ám hiệu ngươi đều không biết, phải rõ ràng như này mới hiểu hay sao???

Sự đời là vậy, đừng bao giờ vội kết luận, chưa biết ai là gà, cũng chẳng biết ai mới là hạt thóc...

Đến rồi đến rồi, ngày ta được "ăn thịt" đến rồi!!!!! HAHAHAHA....

N-Nhưng mà... Nàng ấy có cho phép không...

C-C-Chết rồi... Tâm sự là sao? Là chuyện này chuyện kia? Hay là... tâm sự thật???

Nhưng hạt thóc Lâm Tư Duệ lại không được thông minh lắm...