"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ

Chương 7: Nương tử của ta mới là đệ nhất mỹ nhân!



"Này, thế Quận chúa của cậu thế nào rồi? Có "tín hiệu vũ trụ" nào không?" Bân Bân sốt ruột hướng Tư Duệ.

Tư Duệ nghĩ đến biểu cảm khinh bỉ từ Uyển Dư khi nhìn cô thì có phần trầm cảm, nhăn mặt đáp: "Cô ta thực sự không thích tôi. Mà không thích tôi cũng không sao, đằng này rõ ràng là chán ghét vô cùng!"

"Hả? Cậu cũng vậy sao?" Bân Bân kinh ngạc.

Tư Duệ cảm thấy mùi "đồng hương", tức khắc đôi mắt sáng ngời, mang cảm giác được an ủi: "Dương tiểu thư nhà cậu như nào?"

"Quả thực, cậu vẫn may mắn hơn tôi chút ít. Từ ngày mời Dương tiểu thư uống trà ở khuôn viên, cô ấy nói với tôi được đúng hai câu, mà trong đó có một câu chẳng liên quan. Sau đó tuyệt nhiên còn không thèm nhìn tôi, có một lần tôi biến thân thành vị thư sinh nho nhã thưởng thức vẻ đẹp ở hồ, cố ý để cô ấy nhìn thấy vẻ thơ mộng đó. Nhưng ánh mắt cô ấy lúc đó, nói sao nhỉ, cảm giác giống nhìn thấy biến thái!" Bân Bân khổ sở kể lại.

Tư Duệ cùng Quốc Thành nhìn nhau, cái gì mà "thư sinh nho nhã" kia chứ? Hai người họ không hiểu, nhưng cũng không định hỏi kĩ vì có cảm giác nếu Bân Bân miêu tả hoàn cảnh đó trước mặt mình, chắc chắn sẽ lên cơn buồn nôn.

Dù là người tốt, nhưng Bân Bân có một kiểu gương mặt khi cười... nói ra sao cũng rất đê tiện. Gương mặt khi cười không giống người đứng đắn!

Lại còn diễn cảnh deep, ngắm nghía hồ gì chứ? Tưởng tượng ra cũng khiến Tư Duệ và Quốc Thành muốn cắn lưỡi chết ngay tại đây.

"Này này này, thế là hai cậu không những không được người ta yêu thích, trái lại còn đang khiến người ta ghét sao?" Quốc Thành quay trở về trọng tâm.

Tư Duệ và Bân Bân không phản đối, thở dài tức là ngầm thừa nhận.

"Khốn, tôi phải thành Quận mã gia!!! Hay tôi giả vờ ngã rồi đụng chạm vào người Quận chúa? Nam nữ thụ thụ bất thân, cô ta sẽ phải gả cho tôi vì chuyện đó!" Tư Duệ nghiến răng nghiến lợi. Tìm hiểu cũng không cho tìm hiểu, còn bày đặt ghét tôi? Thời này nữ nhân đều máu lạnh vậy sao?

"Không ngờ Đội trưởng Lâm có suy nghĩ vô lại như vậy! Nhưng tôi duyệt!!!" Bân Bân hưởng ứng tức thì. Mà nghĩ lại Tư Duệ là phụ nữ, làm chuyện thiếu đạo đức với một phụ nữ thì vẫn còn có thể sám hối, chứ mình mà gây ra loại chuyện này, mười tám tầng địa ngục cũng không có chỗ chứa. Nhìn ra viễn cảnh địa ngục là đúng, đụng chạm vào con gái Ngự sử đại nhân không bị chém đầu cũng là bị đánh chết, sao có thể toàn thây? Trong đầu Bân Bân mặc định, loại chuyện vô sỉ như vậy động viên Tư Duệ làm là được, anh sẽ không tham gia.

"Chúng ta không có tiền, mạng chỉ có một cái, cậu gan lớn đụng chạm Quận chúa thì cũng nên nghĩ tới việc đầu thai thành người đàng hoàng đi Duệ!" Quốc Thành nhìn chung đã hiểu vấn đề, hai người này chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ còn mình thôi!. "Vẫn là tôi ra tay, tôi sẽ thành Phò mã. Hôm trước tôi mới chữa bệnh cho Công chúa, giờ chỉ cần nghĩ ra vài cái cớ gặp lại là được!"

Quốc Thành nói vậy hai người kia cũng có chút hi vọng. Chữa bệnh cho Công chúa không phải là rất tốt hay sao? Ghi điểm như vậy quả là tin đáng mừng. Thành, bọn tôi coi thường cậu quá rồi!!! Rất xin lỗi!!!!

"Nhưng Công chúa bị bệnh gì?" Tư Duệ tiếp nối chủ đề quan trọng, lời này được Bân Bân gật đầu đồng ý. Ánh mắt lĩnh giáo của cả hai chăm chăm hướng về phía Quốc Thành.

"À, Công chúa bị "táo"!"

C-C-Cái gì??? Tư Duệ cùng Bân Bân phi thường sửng sốt.

"Thấy không, tôi có điểm nhấn với Công chúa rồi! Tuy rằng lúc đó cảm kích phát khóc vì biết có Công chúa tồn tại, nhưng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một bậc y sinh, thậm chí tôi còn hỏi han hết sức quan tâm. Tôi thông minh lắm, lấy cớ hỏi chi tiết về bệnh tình, thể hiện gián tiếp tình cảm, ngầm nói: ta muốn chăm lo cho nàng. Các cậu yên tâm, Phò mã nhất định sẽ là tôi! Hai cậu nếu bị ghét đến vậy cũng không cần cố quá, tôi sau khi nghe hai cậu kể chuyện càng quyết tâm cao, không thất bại được!" Quốc Thành quả quyết.

Thôi bỏ đi đồ hoang tưởng!!! Suy nghĩ này cùng chạy trong đầu Tư Duệ và Bân Bân. Làm gì có phụ nữ nào vui vẻ nổi khi cứ bị quan tâm về vấn đề đại tiện không được chứ??? Đồ điên!!!

Tư Duệ và Bân Bân lần nữa cho Quốc Thành OUT!!!

"Càng nghĩ càng tức, Quận chúa đúng là không cho tôi cơ hội nào hết! Tôi thì có gì không được? Tôi đứng đầu bảng tuyển chọn, vòng một tôi bán mạng chạy, vòng hai ừ thì may mắn, vòng ba thi ba môn phối hợp tôi tự thấy thể hiện xuất sắc. Tài có. Sắc sao? Nam nhân nào bằng tôi đâu? Tìm xem có ai hơn tôi thời điểm này? Rốt cục tôi thiếu cái gì mà cô ta không ưng? Chả lẽ cô ta thích "của lạ"? Hừ, mùi vị về đàn ông của cô ta dở tệ!" Tư Duệ bức xúc, đập bàn rầm rầm bất mãn.

"Ha? Mỗi cậu đầu bảng sao? Tôi kiến thức rộng lớn, bài thi không tì vết, thông minh ứng xử mọi bề ổn thoả. Ngoại hình? Tôi cao lớn đàn ông, gương mặt không đẹp như cậu nhưng là khí chất trượng phu ngời ngời. Dương tiểu thư quả là mắt kém. Dưới cả chữ kém, tôi nghi ngờ là mù mất rồi!!!" Bân Bân cũng không bình tĩnh nổi nữa, ánh mắt nhìn-anh-như-sở-khanh của Minh Viễn lại hiện ra trong đầu. Đúng là ám ảnh.

"Tôi cũng nhẹ nhàng hỏi han, quan tâm Công chúa rất nhiều. Vậy mà cô ấy..."

CẬU IM DÙM BỌN TÔI!!! Nếu ánh mắt của Tư Duệ cùng Bân Bân là viên đạn, thì Quốc Thành chắc chết được mấy lần rồi.

Quốc Thành im bặt, đổ mồ hôi lạnh, không dám nói thêm gì nữa, nuốt nghẹn vào trong. Các cậu chờ đó, tôi "ra tay" xong xuôi sẽ "gáy" với các cậu sau!!!

"Thôi thôi thôi, chuyển chủ đề! Nhức cả đầu!" Bân Bân xua xua tay, coi như là muốn xoá ánh mắt Minh Viễn nhìn anh ta mấy hôm trước.

"Chủ đề khác sao? À các cậu chưa được thấy mặt Công chúa đúng không? Công chúa của tôi rất xinh đẹp đấy nga~! Đúng kiểu ngây thơ trong sáng! Chuẩn gu tôi!" Quốc Thành vỗ tay bẹt một tiếng, không hiểu sao trong giọng có phần khoe khoang.

Gì mà của cậu chứ? Cậu còn chưa được gặp lại Công chúa đến lần hai mà? Tư Duệ cùng Bân Bân khinh thường người mới mở lời biết bao.

"Nhưng mà nếu nói về đẹp..." Bân Bân nhìn vẻ đắc ý của Quốc Thành, chắc chắn không thể chịu thua. Anh ta nói tiếp: "Dương tiểu thư của tôi mới là số một, không ai bì kịp!"

"Hả? Này đừng có nói chuyện như tôi chưa nhìn thấy mặt Dương tiểu thư!" Tư Duệ cười như ma như quỷ, cô cũng không có ý định kém cạnh hai người này: "Dương tiểu thư mặt lạnh như vậy có gì hay? Đưa cô ta đến Bắc Cực thì chắc chắn nhầm lẫn cô ta là khối băng ở đó! Nghe này, Quận chúa của tôi mới là đệ nhất mỹ nhân. Lại còn biết cười nữa!" Chẳng qua là không cười với tôi!!!

Bân Bân xắn thật cao tay áo nghiến răng nghiến lợi, Tư Duệ hôm nay có gan nói xấu đối tượng của anh, anh cũng không thể nào tha cho đối tượng của cô được: "Biết cười thì sao? Tôi chỉ cần bạn gái mình cười với một mình tôi là đủ, cười với cả thiên hạ để làm gì? Chứng tỏ cậu chẳng có giá trị gì với cô ấy, cậu trong mắt cô ấy quá tầm thường!"

Khoan, một câu này là trúng hai người.

Quốc Thành nổi gân ở thái dương, gặp một lần thì đã sao, Công chúa chính là đối tượng của cậu, coi như là bạn gái đã định sẵn. Công chúa thuộc kiểu phụ nữ ngây thơ trong sáng, CHẮC CHẮN SẼ LÀ KIỂU NGƯỜI RẤT HAY CƯỜI, một lời này của Bân Bân khiến Tư Duệ vốn không cần trả lời cũng có người đáp lại thay: "Hả? Người dịu dàng mới cười nhiều, cười với ai thì quan trọng gì? Công chúa của tôi chính là mặt trời, khối băng nhà cậu gặp mặt trời thì sao? Tan chảy!!! Điều này nghĩa là gì? Nhan sắc của Công chúa chắc chắn xếp trên Dương tiểu thư!!! Công chúa thế nào cũng cười nhiều hơn Quận chúa. Là vậy Công chúa mới là đệ nhất mỹ nhân!"

"Ha? Cậu nói sao? Cậu so cười nhiều cười ít để xếp hạng à?" Tư Duệ cũng mất hết kiên nhẫn, ngồi xổm hẳn lên ghế đá: "Thứ gì quá nhiều cũng đều nhàm chán, cười nhiều như Công chúa nhà cậu thì có gì hay ho? Ít mới chất lượng, Quận chúa của tôi mới là chất lượng, đệ nhất giai nhân!"

"Hừ, toàn một đám ngu ngốc! Dương tiểu thư của tôi mới là số một!"

"Là Công chúa của tôi!!!"

"LÀ QUẬN CHÚA!!!"

"Uyển Uyển, ghét ồn ào như ngươi cũng có hứng xem đám người vô sỉ này cãi lộn sao?" Minh Viễn nhướn mày nhìn sang bên cạnh.

Uyển Dư không nghĩ tình cảnh này xuất hiện, nàng là định bày ra mấy trò giết thời gian, nhưng trước diễn biến này quả là không ngờ tới.

Ba người kia thản nhiên đem ba người các nàng vào câu chuyện, vào cuộc đấu đá nào đó mà không đếm xỉa xung quanh. Cũng may ngự y viện hôm nay lại không có người, nếu để người khác nghe thấy không biết mấy kẻ kia có giữ nổi đầu hay không.

Bình thường sẽ là ba người các nàng muốn lấy đầu ba kẻ kia nhất, nhưng cả ba cũng không hẹn, chỉ ngầm có cùng suy nghĩ: Giữ lại mạng cho họ sẽ có thêm nhiều điều mới lạ!

Ba người các nàng là một cụm từ chính xác – bên cạnh Uyển Dư còn có Công chúa Hàn Tuyết Y.

"Tên điên kia dám đem chuyện bệnh của ta ra nói như vậy!"

Tuyết Y vốn là người dễ chịu, lại rất hay cười, thế mà từ lúc nghe Lâm Quốc Thành bàn luận đến chuyện bệnh của mình, nàng không thể nhếch khoé miệng dù chỉ một chút.

"Tên vô lại kia còn định đụng chạm cơ thể ta, hơn nữa còn chê bai khẩu vị về nam nhân của ta nữa!" Uyển Dư cười quỷ mị, không dám tin vào tai mình vừa nghe được những gì.

"Tên sở khanh kia nói ta bị mù kìa!" Minh Viễn gương mặt thường ngày không cảm xúc xuất hiện cái khẽ nhăn mày.

"Uyển Uyển tỷ, lần đầu ta gặp kiểu đối đãi như này với người của Hoàng thất. Tỷ cũng có mắt nhìn người lắm, rất biết chọn những kẻ khiến ta phát bực chụm về một chỗ, lại cũng rất biết chọn phu quân dũng cảm. Quận mã gia đẹp như hoạ ngoài ra còn có cả gan mở miệng chê bai Công chúa!" Tuyết Y đen mặt, nghĩ tới Tư Duệ chê nàng cười nhiều quá nhàm chán, trong lòng càng muốn kêu người lôi tên to gan này ra chém đầu cả trăm lần. Chê gì thì chê, đến cười nhiều cũng chê? Tên vô lại không biết đúng sai!!!

"Quận mã gia còn nói ta là khối băng nữa, đúng là gan gấu gan hổ!" Bắc Cực là nơi nào???, "Nhưng cũng không thể bằng việc Phò mã nói ta bị tan chảy bởi Công chúa!" Tức là ta với Công chúa là khắc nhau tận mạng sao? Hỗn xược!

"Dương tế tử (*Con rể nhà Dương gia*) cũng rất có tài ăn nói. Còn nói ta với ai cũng cười!? Vậy ý tứ bảo ta là người dễ dãi?" Tên này đáng chém đầu nhất! Uyển Dư cũng không có ý định im lặng trước mấy câu chọc ngoáy của hai người bên cạnh.

Cuộc sống ảm đạm ngày qua ngày của ba mỹ nhân từ bây giờ rõ ràng sẽ có đổi thay.

Là đổi thay rất lớn!

"Những kẻ này chính là người đầu tiên hỗn hào như vậy! Dám bàn luận về Tam đại giai nhân Hoa Thanh quốc! Lại còn toàn những điều không đứng đắn! Không biết trên dưới!" Tuyết Y khoát tay, trên môi là ý cười.

"Uyển Uyển, ngươi tìm đâu ra được ba kẻ này vậy?" Minh Viễn hơi cong khoé miệng, hướng Uyển Dư.

"Ta không tìm, mỗi kẻ tự tìm đến với mỗi chúng ta! Ta chỉ là gom họ về một chỗ mà thôi!" Uyển Dư cũng nở nụ cười, cảm nhận được sự thú vị đang chờ đợi các nàng.

"Phò mã, Quận mã gia, Dương tế tử!? Quả là không khỏi sốt ruột khi nghĩ ba kẻ này sẽ bày ra trò gì để chiếm được tiện nghi với chúng ta!" Tuyết Y đôi mắt dừng trên cái cười ngoác miệng của Lâm Quốc Thành, một trận rùng mình ập đến, tức khắc đen mặt lần nữa rồi xoay người trở về phủ Công chúa.

Uyển Dư cùng Minh Viễn cũng nhìn về phía Lâm Tư Duệ và Lâm Bân Bân, thái độ là giống Tuyết Y – rùng mình – sau đó nối gót theo nàng ta hồi phủ.