[Chanbaek] Đánh Dấu Tôi Đi

Chương 19



Nhà vệ sinh yên tĩnh đến đáng sợ. Biên Bá Hiền không nói gì, Phác Xán Liệt cũng không.

Phác Xán Liệt rũ thấp mắt, nhìn Biên Bá Hiền tiêm toàn bộ chất lỏng vào tĩnh mạch, kim tiêm đâm vào da, mùi tàn thuốc gay mũi tản ra khắp nơi.

Cửa đã khóa trái.

Hắn cảm nhận được Biên Bá Hiền từ đầu đến cuối chỉ nhìn hắn, biểu cảm gì cũng không có.

Một phút, một phút rưỡi trôi qua, kim tiêm rốt cuộc cũng thấy đáy.

Biên Bá Hiền rút kim, mũi kim còn dính một ít chất lỏng và máu. Cậu tiện tay đem ống tiêm ném vào thùng rác, kẹp thuốc lá, lấy lọ thuốc trên bể cửa sổ xuống.

Từ đầu đến cuối, Biên Bá Hiền một chữ cũng không nói, Phác Xán Liệt cũng không nhúc nhích.

Biên Bá Hiền vo tròn nhãn hiệu trên lọ, đem tàn thuốc không nhẹ không nặng nghiền nát trên bệ cửa sổ.

Quá yên tĩnh, giống như sẽ xảy ra cái gì đó rất bùng nổ ——

“Keng”

Lọ thủy tinh bị đập xuống gạch sứ, văng ra vô số mảnh vụn nhỏ sắc bén.

Vết thương trên tay chảy một vệt máu. Cậu không lau, không để ý, đế giày đạp lên mảnh vụn thủy tinh, từ từ đi đến gần Phác Xán Liệt.

Biên Bá Hiền hỏi: “Nhìn thấy rồi?”

“Ừ”

Biên Bá Hiền lại hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”

Phác Xán Liệt khẽ cười hai tiếng, không trả lời.

Biên Bá Hiền nắm lấy cổ áo Phác Xán Liệt, đầu gối bất ngờ thúc lên bụng Phác Xán Liệt, động tác không chút lưu tình, Phác Xán Liệt bị cậu đánh đau đến lảo đảo, cổ áo vẫn còn bị đối phương giữ chặt.

Phác Xán Liệt đứng thẳng lên, “Buông tay.”

Biên Bá Hiền ngay cả mí mắt đều không động, kéo cổ áo Phác Xán Liệt, nhấc chân đạp lên. Phác Xán Liệt kéo cổ tay Biên Bá Hiền, đẩy bả vai cậu, gắng gượng xoay người tránh khỏi.

Biên Bá Hiền vốn không muốn động thủ, động thủ sẽ dễ dàng chạm mặt. Đánh rắm một chút, chuyện dù nhỏ cũng có thể làm lớn đến mức không thể giải quyết. Nhưng nhìn thấy Phác Xán Liệt muốn bỏ trốn, Biên Bá Hiền một quyền đánh lên mặt hắn.

Biên Bá Hiền đã từng đánh rất nhiều người. Alpha có, Beta có, tính luôn Tống Tuấn thì Omega cũng đánh.

Đối với cậu mà nói, đánh nhau chẳng phân biệt ABO, chỉ có mạnh và yếu. Biên Bá Hiền cho là Phác Xán Liệt sẽ không tham gia vào mấy hoạt động vô bổ này. Người học giỏi đều không đánh nhau, chỉ là một đám yếu ớt biết gào khóc rồi tố cáo với giáo viên.

Nhưng Biên Bá Hiền không ngờ rằng khi cậu giơ tay muốn đánh Phác Xán Liệt, bắp thịt cánh tay bị căng đau đớn. Trong một khoảnh khắc, hành động của Biên Bá Hiền dừng lại, không tới nửa giây sau Phác Xán Liệt đã nắm lấy cánh tay cậu, không chút lưu tình vặn về phía sau.

Bả vai Biên Bá Hiền đụng vào trên tường, hai cổ tay bị Phác Xán Liệt vặn chung một chỗ. Phác Xán Liệt rũ mắt nhìn vết thương vẫn còn chảy máu trên cánh tay của cậu. Biên Bá Hiền muốn tránh đi, hắn lại đẩy cậu về phía trước, cơ hồ nghe thấy xương vai đụng vào gạch sứ trên tường.

Cả người Biên Bá Hiền căng thẳng. Phác Xán Liệt không nghi ngờ chút nào, hắn buông lỏng tay, Biên Bá Hiền xoay người muốn quay lại đánh trả một cái.

Bất giác trong dạ dày Biên Bá Hiền bây giờ xộc lên một vị rất chua.

Một nam sinh Alpha ở trong nhà vệ sinh trường tiêm chất lỏng vào tĩnh mạch chỉ có thuốc an thần, hoặc là ma túy.

Nếu là ma túy thì sẽ không để trong lọ thủy tinh, lại có nhãn mác tử tế như vậy. Phác Xán Liệt nhìn nhãn mác trên lọ thủy tinh cũng không phải thuốc an thần. Nếu như hắn nhớ không lầm, thuốc ức chế loại C… là thuốc ức chế của Omega.

Thứ chất lỏng mà Biên Bá Hiền tiêm vào tay, là thuốc ức chế.

Phác Xán Liệt mỉm cười nhàn nhạt, “Thuốc ức chế từ lòng trắng trứng loại C… Biên Bá Hiền, cậu là Omega phải không?”

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại. Hồi lâu, cậu phun ra một chữ: “Cút.”

Không biết tại sao, Biên Bá Hiền chỉ phản bác như vậy rồi thôi, không giãy ra, cậu đứng bất động, trán tựa vào tường gạch sứ lạnh lẽo, cái gì cũng không nói.

Phác Xán Liệt đột nhiên phát giác cổ tay hắn đang nắm đang run rẩy. Trên mặt Biên Bá Hiền một chút huyết sắc cũng không còn, không phải sợ mà hình như là quá đau đớn.

Phác Xán Liệt buông lỏng, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên cánh tay của Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền như cũ không nhúc nhích. Qua bốn năm giây, cậu mới dựa vào tường từ từ xoay người, trên trán có một lớp mồ hôi lạnh. Cậu ngẩng mặt lên, yết hầu giật giật nói: “Cút… ra… đi.”

Biên Bá Hiền nhắm chặt hai mắt.

Không biết bao lâu, khoảng hai phút sau. Cậu nghe “Két ——” một tiếng.

Sau khi xác nhận là tiếng chốt cửa, Biên Bá Hiền dựa vào tường ngồi xổm xuống, mùi thuốc lá từ thuốc ức chế tỏa ra nồng nặc, vết thương ở cánh tay bắt đầu đau nhức dữ dội. Cậu thấp giọng chửi thề một tiếng.

***

Trần Phùng Trạch một giờ năm phút đã đến cửa sau lớp hai.

Phác Xán Liệt ngồi ở hàng cuối cùng cúi đầu đọc sách, đôi chân dài co lại dưới hộc bàn.

Cậu ta xách hộp giấy đi vào trong, oang oang nói: “Tiểu Trần cưỡi ngựa tới đưa cơm cho ngài đây. Tất cả đều theo như yêu cầu của ngài, cơm chưa nguội, cậu nhân lúc còn nóng…” Cậu ta đem hộp đồ ăn để lên bàn Phác Xán Liệt thì bị hắn giơ tay chặn lại.

Trần Phùng Trạch khó hiểu nghiêng đầu, “Sao thế?”

Phác Xán Liệt nâng mi mắt, nhạt nhẽo trả lời: “Cậu ăn đi.”

Trần Phùng Trạch: “?” Cậu ta gượng cười, “Cám ơn chủ tịch đã nghĩ cho tôi, nhưng tôi đã ăn cơm rồi, cái này là trả ơn ngài.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Phác Xán Liệt thờ ơ đáp: “Là tôi không muốn ăn, cậu mang về đi.”

“…”

Cậu ta đón xe chạy hơn ba cây số để mua “không hột tiêu, không bột tiêu, không gừng, không hành, không tỏi, không dầu mỡ” cá nướng, mẹ nó mang về Phác Xán Liệt lại kêu không muốn ăn?

Cậu ta đang muốn mắng người, cửa sau lại có người mở ra. Là Biên Bá Hiền.

Buổi sáng sau khi tan học, thời điểm cậu ta đến đưa đưa giấy tờ cho Phác Xán Liệt, Trần Phùng Trạch nhớ Biên Bá Hiền còn mặc đồng phục ngắn tay, buổi chiều không hiểu sao đã đổi thành hoodie màu đen rồi.

Biên Bá Hiền nhét tay vào túi, đội mũ áo lên đầu. Trần Phùng Trạch cảm thấy cậu có chút giống thành phần đại ca đại càng ngoài đường. Nhưn thiếu niên này chưa từng nhìn cậu ta lần nào, cũng không nhìn Phác chủ tịch, đi thẳng vào chỗ ngồi, từ ngăn bàn rút ra một quyển sách, bắt đầu nằm ngủ.

Trần Phùng Trạch có chút xúc động, nhỏ giọng nói với Phác Xán Liệt: “Nghe danh đã lâu, tận mắt nhìn thấy.”

Ngoài trường đánh nhau, trong trường ngủ, thiên tài Alpha này thật danh bất hư truyền.

Phác Xán Liệt không trả lời, lười biếng đáp: “Tôi không đói, cậu mang cơm trở về lớp đi.” Hắn không yên lòng lật vài trang sách, “Đừng chậm trễ thời gian tôi học tập.”

Trần Phùng Trạch: “??”

Phác Xán Liệt qua loa lấy lệ giơ tay lên, “Gặp lại sau.”

“Tôi con mẹ nó…”

Phác Xán Liệt không có chút thành ý nào đặt ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng, sau đó chỉ ra cửa sau: “Có người đang ngủ, không nên lớn tiếng ồn ào, đi ra ngoài.”

Trần Phùng Trạch: “…”



Hai giờ rưỡi chiều, bạn học lục tục đi vào.

Trong lớp ồn ào nhưng bàn trước của Phác Xán Liệt ngủ say như chết, đến giờ học vẫn không nhúc nhích chút nào. Cậu không cựa quậy, Phác Xán Liệt cũng không nhìn ra sắc mặt của cậu, chỉ có thể nhìn cậu yên tĩnh chìm trong giấc mộng.

Đội mũ áo, ngay cả đuôi tóc nhỏ cũng không thấy.

Một lúc sau Vệ Hòa Bình nghĩ sẽ chạy ra đằng sau tìm Biên Bá Hiền, nhưng thấy cậu đang ngủ nên thôi. Cậu ta gửi cho Biên Bá Hiền vài tin nhắn, nhưng vị huynh đệ này nhất quyết không tỉnh, vậy nên không ai trả lời cậu ta.

Vệ Hòa Bình cầm điện thoại thở dài, Biên Bá Hiền khi cấp hai không như vậy.

Ba người bọn họ, Vệ Hòa Bình, Biên Bá Hiền, lão Tần, nói về học tập, thật ra thì cậu ta mới là người có thiên phú nhất. Lão Tần và Biên Bá Hiền đầu óc thông minh, nhưng buổi sáng cúp cua, buổi chiều trước giờ tan học chạy ra ngoài “rèn luyện thân thể”, đến gần thi học kỳ mới biết điều lấy sách ra đọc.

Nhưng sau này khi lên cấp ba, Tần Dư Hạc xuất ngoại không nói, Biên Bá Hiền ngược lại không cúp cua, một ngày ở trường ngây ngô mười tiếng thì ngủ hết tám tiếng. Vệ Hòa Bình tự hỏi có phải Biên Bá Hiền làm chuyện gì đáng xấu hổ vào ban đêm hay không…

Vệ Hòa Bình từng hỏi Biên Bá Hiền có gặp chuyện gì ảnh hưởng tâm lý không, ví dụ như yêu đương thất bại đến mức khiến cho cậu đối với cuộc sống đều cảm thấy mất hy vọng, nhưng Biên Bá Hiền chẳng những không thừa nhận, còn hỏi ngược lại Vệ Hòa Bình có phải đầu óc có vấn đề gì không…

Vệ Hòa Bình đem chuyện này đi hỏi lão Tần, lão Tần nói, có lẽ là bởi vì cậu ta xuất ngoại, Vệ Hòa Bình thương tâm quá mức nên mới cảm thấy cuộc sống mất hết hy vọng, sau đó Vệ Hòa Bình đem mấy lời hỏi Biên Bá Hiền đi hỏi Tần Dư Hạc.

Vệ Hòa Bình do dự thật lâu, tiết hai cậu ta lóc cóc đi xuống hàng gần cuối cẩn thận chọt chọt mũ áo sau gáy Biên Bá Hiền.

Hồi lâu, Biên Bá Hiền mới động đậy một cái. Cậu lười biếng giơ tay kéo mũ áo xuống, không ngẩng đầu, nằm dài lên cánh tay hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cậu ngủ cả một buổi chiều, như vậy không tốt đâu.” Vệ Hòa Bình cẩn thận dùng từ, “Hay là ra ngoài… đi bộ một chút?”

“Không đi.”

“Đừng mà…” Vệ Hòa Bình tiếp tục nói: “Cuộc sống là phải hoạt động…”

Biên Bá Hiền rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn: “Tôi hoạt động một ngày còn nhiều hơn cậu hoạt động một tuần.”

Vệ Hòa Bình: “…”

Vệ Hòa Bình xoắn xuýt suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo mới có thể vừa kéo Biên Bá Hiền ra ngoài hoạt động vừa có thể ám chỉ cậu nên ngủ ít hơn, dành thời gian để buổi tối nghỉ ngơi.

Cậu ta đã thấy Biên Bá Hiền chậm chạp đứng dậy. Biên Bá Hiền đẩy Vệ Hòa Bình đi ra ngoài.

“Này, cậu đi đâu đó?” Vệ Hòa Bình chạy theo.

Phác Xán Liệt rũ mắt dọn dẹp mặt bàn, vô tình làm rơi một cây bút, bút lăn đến chân Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền hoạt động bả vai ê ẩm, làm như không nhìn thấy, bước qua cây bút, mặt không biểu tình nói: “Đi tiểu.”

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Chủ tịch: Xong rồi, bàn trước không để ý tới tôi rồi ·^·