Chẳng Biết Đêm Lạnh Được Bao Lâu

Chương 3: Cửa đối diện



6:00 giờ chiều Bắc Kinh, còn cách kỳ thi tuần chết người 13 tiếng.

Bước ra khỏi cổng trường, trải qua một hồi lên voi xuống chó này, Lộ Tiêu thất thần một hồi lâu sau ngày đầu tiên đến trường cực kỳ kích thích.

Tô Trung còn chưa khai giảng chính thức nên lớp 11 tan học vẫn tính là sớm. Lộ Tiêu nhồi nhét mấy môn tự nhiên vào cùng lúc và cái kết là não sắp liệt hoàn toàn, lúc đi đường muốn thăng luôn.

Lộ Tiêu nhớ lại mục tiêu nhỏ hôm nay đi học một chút: Ờm, quen biết bạn học cùng lớp sau đó kết bạn suôn sẻ, lúc tan học cũng được coi như là đã thành công đạt được mục tiêu hôm nay, mà nghĩ lại đường cậu đi nó cứ sai sai thế đíu nào ấy.

Thành phố S là thành phố vừa xinh đẹp lại vừa có bề dày lịch sử, Lộ Tiêu từng đến đây cảm thấy cực kỳ thích, cơ mà hôm nay cậu chỉ nhớ mỗi bài thi nên chẳng có tâm tư đi tham quan gì hết.

Cậu ngoắc taxi ở cổng trường, nói tên khu dân cư rồi sốt ruột bảo chú tài xế nhanh chút. Tô Trung ở khu thành phố cũ, Lộc Khê Nguyên nơi cậu ở là khu thành phố mới, mặc dù nói khu cũ không lớn nhưng nó lại bị kẹt xe. Nửa tiếng sau, taxi đi qua cầu Thanh Thuỷ thì dừng ở một khu dân cư ngoài mặt tiền trông vô cùng bình thường.

Lộ Tiêu muốn để xe lái vào khu dân cư luôn nhưng bảo vệ lại không cho qua, cậu ló đầu ra giải thích mình ở phòng số 2 toà 5 phía Đông, hôm nay vừa mới chuyển đến nên còn chưa có thẻ nên xin anh châm chước cho. Anh trai bảo vệ nói tôi biết nhà cậu, nhưng không phải anh ta không cho phép mà là trong khu dân cư không cho xe vào, hộ gia đình nào cũng đi xuống hầm xe, Lộ Tiêu bất lực chỉ có thể thanh toán rồi xuống xe, vác balo hỏi nhà mình đi hướng nào.

Bên trong Lộc Khê Nguyên khá sâu, phía trước là nhà ở bình thường, phía sau là những căn biệt thự san sát nhau. Vài năm trước lúc mở dự án bố Lộ Tiêu đã mua một căn nhà ở đây, nói là có khả năng phát triển cao, cơ mà hướng đầu tư mấy năm nay của nhà Lộ khá mờ mịt, cậu cũng không biết nhà này là phát triển thật hay giả nữa.

May là môi trường trong khu dân cư này cũng được, lối rào cản được làm rất ổn, vừa đi qua là có thể thấy được nhân viên công tác mặc quần áo bảo hộ màu trắng tiến hành khử khuẩn.

Cậu không có thẻ, thừa lúc có người bước ra từ toà năm lập tức chui vào. Trên hành lang tràn ngập hương vị nước khử trùng, cậu đi xung quanh tìm thang máy, trên màn hình hiển thị đang ở tầng hầm. Cậu nhàn rỗi bấm thang máy, ngón tay lật giấy note nhanh như bay, miệng lẩm bẩm vài chữ: "Alken cộng với Haloalkane, phản ứng thuỷ phân, phản ứng khử..."

Học thuộc đống này trong một buổi chiều không dễ chút nào, cậu phải lập tức tự nhắc nhở mình ôn lại chút kiến thức.

Lộ Tiêu tay nhanh hơn miệng, sau khi gõ ầm ầm xong ba chuỗi ký tự dài, lúc này mới nhớ ra nhấn thang máy trên lầu phải gọi cho mẹ. 'Ding' một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lộ Tiêu nóng đầu bước vào, cậu hung dữ ngẩng đầu lên, trông thấy một nam sinh mặc đồng phục Tô Trung cao hơn cậu, mang balo, đeo khẩu trang N95 trên mặt.

"Đệch."

Lộ Tiêu không chắc lắm bước ra ngoài, liếc thang máy tứ phía, xác định mình đâu có đi nhầm đâu.

Chuông báo trong lòng cậu vang lên inh ỏi, thầm nghĩ tên hắc dịch này sao mà cô hồn cát đảng thế hả?

"Có vào hay không?"

Trông Lương Hàn thản nhiên nhưng cũng vừa bị Lộ Tiêu ở lầu một hù một phen, song hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nhíu chặt hàng lông mày đẹp đẽ nhìn Lộ Tiêu.

Lộ Tiêu hít sâu một hơi bước vào, Lương Hàn dịch nửa bước sang phải, chủ động hỏi: "Lầu mấy?"

Lộ Tiêu không nói gì.

Cậu đã không gọi điện còn không quẹt thẻ, hai người đứng cách nhau chỉ một cánh tay, Lương Hàn cũng chẳng buồn để ý cậu, bước qua người cậu ấn thang máy.

Lộ Tiêu ngẩng đầu nhìn một cái.

Khớp xương ở cổ tay trái của thiếu niên hằn lên rõ ràng, hắn mặc đồng phục tay dài màu xanh nên vừa duỗi tay đã lộ ra đường cong mượt mà đẹp đẽ, đồng thời băng cổ tay màu trắng bên dưới đồng phục cũng được vén lên, Lộ Tiêu thấy không thoải mái lùi về sau nửa bước, nút ấn kim loại lầu năm sáng lên khiến vẻ mặt Lộ Tiêu càng tệ hơn.

Sao vẫn cùng một lầu vậy hả, đây là cái nghiệt duyên gì thế?

Còn Lương Hàn chẳng hay biết gì về đấu tranh nội tâm của Lộ Tiêu, mắt hắn nhìn phía trước, bóng của hai người được phản chiếu lại trên thang máy sáng bóng, cậu khó khăn mở miệng: "Alken cộng với Haloalkane, RCH=CH2+X2== RCH2-CH2X+HX,"

Hắn bình tĩnh quay đầu nhìn sang Lộ Tiêu, nghiêm túc hỏi thăm: "Cậu nhớ gà nhỉ?"

Lộ Tiêu:...

Cậu có ngứa đòn không đấy?

Cả người Lộ Tiêu cáu bẩn, không buồn nói câu nào với Lương Hàn, Lộ Tiêu không nói chuyện nên Lương Hàn cũng không nói gì thêm, trong thang máy không ai thèm để ý ai, chiếc thang máy chạy lên tầng 5 thôi mà cứ như lên tầng 915.

Cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy tiếng 'ding' trời giáng, thang máy đã mở, Lộ Tiêu sải bước dài lên trước, cậu liếc hai bên sau đó rẽ phải, chẳng buồn suy nghĩ quét cửa điện tử---

Nhưng mà cậu quên mất, đây là lần đầu tiên cậu đến ở căn nhà này nên cửa điện tử không nhận ra cậu, chỉ nghe thấy nó 'ré' lên một tiếng chói tai, lạnh lùng nói: "Dấu vân tay không khớp."

Lộ Tiêu thầm nói: "...Má mi!"

Lương Hàn đằng sau lưng mang balo thong thả bước ra từ thang máy, không vội về nhà, thay vào đó hắn híp mắt đánh giá Lộ Tiêu như đã xác nhận được gì đó. Sau đó hắn thả balo xuống kệ giày, khẽ nói: "Trùng hợp thật, không ngờ hàng xóm mới lại là cậu."

Lộ Tiêu nén giận không để ý đến hắn, bắt đầu gõ cửa.

Nhà bình thường của Lộc Khê Nguyên là dạng một tầng có hai căn hộ, B501 ở bên trái còn B502 bên phải, khu công cộng là sàn nhà rộng rãi được lát đá vân trắng sáng bóng, không gian cá nhân của mỗi gia đình được bắt đầu từ tấm thảm cửa, bao gồm tủ giày ở một bên và bồn hoa thông với cửa sổ.

Sau khi không dùng được dấu vân tay thì nhà B502 nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa, cả người Lộ Tiêu căng thẳng, ông trời hệt như biết được cậu đang sợ cái gì, chốt cửa từ từ xoay ra, giọng của một người đàn ông trưởng thành vang lên đầu tiên: "Tiêu Tiêu về rồi?"

Lộ Tiêu chưa đáp lại, nhìn bằng mắt thường cũng thấy cậu đang sững người, thậm chí mỗi động tác vén tay áo thôi cũng làm một cách qua loa. Sau đó cửa 'két' một cái mở ra, Lương Hàn nhìn sang thấy được bàn đạp xe lăn, sau đó mới thấy được người đàn ông ngồi trên xe.

Một khoảng yên lặng.

Lương Hàn đứng tại chỗ, vô thức để tay trái ra sau lưng.

Lộ Văn Diệp ngạc nhiên mở cửa ra, chỉ trông thấy bên ngoài trừ con trai mình ra còn có một nam sinh cao gầy, nam sinh đó mang khẩu trang, màu tóc lẫn đồng tử đen láy, mặc đồng phục giống hệt con trai mình, dè dặt đứng trước cửa B501.

Lộ Văn Diệp nhìn con trai rồi lại nhìn nam sinh kia, cảm nhận được bầu không khí bất thường bèn im lặng trong giây lát, mở miệng nói: "Không được đánh nhau trước cửa."

Lộ Tiêu:?

Lương Hàn:???

Vẻ ngoài của người đàn ông trước mắt trông bình tĩnh, khuôn mặt mỉm cười, hiền lành hỏi thăm Lương Hàn: "Bạn học này, con ở nhà đối diện nhỉ?"

Lương Hàn gật đầu nhìn Lộ Văn Diệp một cái, rồi lại nhìn sang Lộ Tiêu: Độ máu chiến của con công đằng sau ngay lập tức sụt hẳn, cả người ủ rũ đứng sau lưng Lộ Văn Diệp.

Lộ Văn Diệp: "Tại chú không làm tròn bổn phận, sống ở đối diện mà không biết tình hình gì cả. Nếu cháu cũng học trường Tô Trung, vậy sau này Lộ Tiêu nhà chú phiền cháu quan tâm chăm sóc nhiều hơn."

Vừa dứt lời tiếng xe điện lăn nhẹ vang lên, bánh xe trơn trượt di chuyển về phía trước, người đàn ông trưởng thành này vươn tay về phía Lương Hàn---

Lương Hàn sửng ra trước, sau đó vươn tay phải một cách tự nhiên, bắt tay với người đàn ông trưởng thành trông thanh lịch uy phong này, thầm load chuyện ba của bạn học mới đầy năng lượng bị tàn tật.

Trong lúc hắn suy tư, Lộ Văn Diệp đã đến đề tài tiếp theo, ông cười nói: "Sau này mọi người là hàng xóm rồi, đợi lúc ba mẹ con ở nhà, bên chú sẽ thu xếp ghé thăm."

Lương Hàn gật đầu, vẻ mặt trông vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất ngoan hiền: "Chú khách sáo quá ạ."

Lộ Tiêu không để ý ba và Lương Hàn đang nói gì. Lúc cửa phòng B502 đóng lại cậu vẫn còn xuất thần, cả người toát lên vẻ khó chịu, tay trái giả vờ lướt điện thoại, giống như vẻ mất tự nhiên không thể nào biến mất. Mẹ Lộ - An Hinh, không biết cảnh gì vừa xảy ra trước cửa, thấy được con trai về nhà vội vàng hỏi thăm: "Để balo xuống đi con, hôm nay chúng ta ăn tân gia, ăn một bữa cho ngon nào."

Dì giúp việc còn chưa đến, 'món ngon' mà An Hinh có thể làm ra là lẩu, Lộ Tiêu định đi xem thì thấy được trong nhà đã được tân trang xong xuôi, toàn bộ khu chức năng của phòng khách, phòng ăn lẫn nhà bếp được xâu thành một chuỗi, toàn bộ trang trí khung cửa không thiết thực đều được dỡ ra hết, đến cửa kéo ở phòng vệ sinh cũng sợ lấn lối đi hành lang, xe lăn không qua được nên thay luôn.

Lộ Tiêu chẳng có khẩu vị gì sất: "Mẹ, mai con phải thi rồi, gốc chưa lấy được bao nhiêu, con phải học đây."

An Hinh nói: "Vậy cũng không được bỏ ăn đâu con, đi rửa tay mau."

Lộ Tiêu sốt ruột vò đầu: "Hẳn 6 môn đấy! Bây giờ con còn 2 môn chưa đụng, một tiếng thậm chí ba tiếng còn không đủ!"

An Hinh sửng sốt, chà chà hai tay lên tạp dề trên người: "Nghiêm trọng vậy sao..."

Lộ Văn Diệp nhìn con trai, hiền từ giải hoà: "Vậy con đi học nhanh đi, đói rồi thì gọi ba mẹ, mẹ để lại bát nhỏ cho con."

Sau khi xả giận xong thì Lộ Tiêu hối hận liền, nghe được lời xuống nước này lập tức tháo giày ra rồi lên lầu.

Chung cư Lộc Khê Nguyên đều là mô hình tầng thấp, lầu năm có một căn gác nhỏ 100m2, trên gác xép có năm phòng không lớn không nhỏ, hai bên phòng ngủ nối với ban công. Phòng sách, phòng vệ sinh và phòng để đồ khác ở gác xép mái dốc và cửa sổ hướng dọc khá giống cảm giác khu vườn bí mật của trẻ con.

Trên lầu còn chưa được dọn dẹp ngăn nắp, ba mẹ có sự tôn trọng đối với những món đồ chơi của Lộ Tiêu: Xbox, Switch P55, Transformers, găng tay đấm bốc, figure nâng tạ, nhiều thùng lớn đựng đồ chơi, hai vợ chồng đều không động lung tung, chỉ lót giường xong xuôi cho Lộ Tiêu.

Con trai không ăn thì không ăn, hai vợ chồng sung sướng bắt đầu dọn đũa nhúng thịt, vừa mới ngồi xuống đã thấy Lộ Tiêu vác balo, đèn bàn lẫn đồng hồ báo thức chạy tằng tằng xuống.

Lộ Tiêu ngồi xếp bằng trước bàn trà phòng khách, sách giáo khoa với đề thi đều mở ra: "Mẹ ăn ngon nhé, đừng quan tâm con, đợi khi nào con thi xong thì dọn cùng với mẹ." Sau đó cậu đeo headphone lên, đặt đồng hồ đếm ngược, im lặng mở đề thi ra.

Trong nhà không ai làm phiền cậu, sau khi An Hinh và Lộ Văn Diệp ăn rồi nghỉ ngơi thì đã đến giờ luyện tập cơ bản tối. Hai vợ chồng trong phòng ngủ chính, một người vịn lên tường tập đi lại, một người đứng bên cạnh giúp kiềm vững.

Ba mươi phút quy định trôi qua rất nhanh, Lộ Tiêu đặt đồng hồ báo thức xong thì đứng dậy vận động gân cốt, cậu lặng lẽ bước đến xem ba mẹ, lúc này bọn họ đang dựa vào cửa phòng ngủ, chân của ba khập khiễng bước về phía trước, mỗi bước đi đã cẩn thận còn khổ sở, hoàn toàn dựa vào cơ bắp ở eo và lưng để bước một chân lên, sau đó khó khăn chống lại, rồi lặp lại ở chân tiếp theo.

Vóc người Lộ Văn Diệp cao lớn, bả vai rộng. Trước tháng 3 năm nay ông vẫn là một dân kỳ cựu trong nghề, quản lý từ xa ba đội New York, Zürich, Trung Quốc cùng một lúc. Bởi vì luôn giữ thói quen rèn luyện trong nhiều năm qua, ông thường chơi bóng rổ và đi bộ với nhóc ranh Lộ Tiêu, bây giờ lại giống hệt như trẻ em học tập đi, đi được ba bước dừng một lần, 20 phút mới đi xong phòng ngủ.

Trái tim Lộ Tiêu như một quả chanh bị bóp nghẹn, không nỡ nhìn lâu nên tầm mắt vừa chạm vào đã dời đi. Nửa tiếng sau, chuông báo thức vang lên, phạm vi câu sai tiếp tục được thu hẹp lại, Lộ Văn Diệp lăn xe điện đến, đầu ướt đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt lại phấn chấn.

Đúng lúc Lộ Tiêu cũng đang trong khoảng nghỉ, ông chuyển động đầu gối, nói với con trai: "Hôm nay tiến bộ được rất nhiều, rất tốt."

Lộ Tiêu mỉm cười, cậu làm động tác "Ba ngầu thật" với ba.

Tâm trạng của An Hinh trông rất tốt, bà bưng dĩa cam sang, ngồi lên thảm, bắt chéo đôi chân mảnh khảnh, hỏi Lộ Tiêu: "Ngày đầu tiên đi học như thế nào, có cô nhóc nào trong lớp xinh đẹp chứ?"

Lộ Tiêu nhướng mày, thản nhiên cực kỳ: "Có chớ, cô nương nào cũng xinh đẹp, các bạn ấy còn giảng đề cho con."

An Hinh: "Thế có cảm thấy cô nhóc nào cực kỳ xinh đẹp không?"

Lộ Tiêu nhún vai: "Vậy thì con không để ý."

Trên hành lang vang lên tiếng ồn ào, An Hinh quay đầu lại nghe một hồi, sau đó nói với hai ba con: "Bên nhà đối diện có người về rồi." Sau đó ngẩng đầu hỏi Lộ Văn Diệp: "Đối diện cũng có một đứa nhóc lớn ngang ngửa Lộ Tiêu nhỉ?"

Lộ Văn Diệp không trả lời, ra hiệu cho Lộ Tiêu đáp, mặt Lộ Tiêu chua lè chua lét: "Vâng, có một bạn cùng trường con."

Bỗng An Hinh sáng mắt lên: "Có thật không?"

Lộ Tiêu: "...Dạ."

An Hình: "Vậy chúng ta sang thăm chút, sau này các con đi học cùng nhau mẹ cũng yên tâm."

Trong nháy mắt Lộ Tiêu từ 'chua lè chua lét' thành 'nhức mỏi vai gáy': "...Không được đâu."

An Hinh dịu dàng nói: "Tại sao không con? Con có bài không biết làm đúng không? Ngày mai thi rồi, thằng bé cũng lớp 11 nhỉ? Được dịp con đi hỏi xem, qua lại nhiều sẽ thân quen."

Lộ Tiêu còn muốn từ chối thì An Hinh đã cẩn thận từng li từng tí nói: "Coi như là cho mẹ mặt mũi có được không, ba con phải đi hồi phục rồi sau này mẹ không rước được con, cũng có hàng xóm sang chăm hộ chút, con đừng để mẹ lo lắng."

Hôm nay Lộ Tiêu cũng mới đến thành phố S nên chẳng quen thuộc nơi nào cả, nhưng nghĩ đến việc phải sang nhà Lương Hàn cậu liền đấu tranh nội tâm ghê gớm, cậu đau răng hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng nói: "...Dạ được." Cậu vân vê tay: "Vậy con sửa lại những câu sai trong tay đã được không?"

An Hinh tưởng thật, còn chủ động đi tìm rượu trong tủ. Lộ Văn Diệp ngồi trên xe lăn điện, trông thấy vẻ mặt Lộ Tiêu ê chề, ngoáy chữ như bay, ông cười nói: "Ba vừa tập xong nên hơi mệt, hôm nay con với mẹ đi thế ba nhé."

Lộ Tiêu bất giác gật đầu: "Vâng vâng vâng, được ạ."

Có câu cậu không biết thật, là câu Lý chiều hôm nay, vừa nãy lại lag tiếp.

Lộ Văn Diệp nhìn Lộ Tiêu, dùng âm thanh mà vợ không nghe được nói nhỏ: "Tiêu Tiêu, có phải ba làm cho con cảm thấy mất mặt không?"

Lộ Tiêu đang cầm bút làm đề, phản ứng đầu tiên là còn chưa hiểu ý câu hỏi này là gì. Sau khi hiểu được rồi thì khớp xương tay cầm bút bỗng nhô ra, cậu trợn hai mắt không tin được: "Ba nói gì vậy?"

Lộ Văn Diệp không chút do dự nhìn cậu, chắc nịch nói: "Ba lo xuất hiện trước mặt bạn học con sẽ làm cho con khó chịu, bây giờ ba tàn phế rồi, không biết khi nào có thể hồi phục, sợ con đứng trước mặt bạn không ngẩng đầu lên được."

Giọng nói của ông dịu dàng đến thế, nhưng lại giống như một khúc xương cá mắc vào trong răng của Lộ Tiêu.

Lộ Tiêu kinh sợ ngồi thẳng lên, cậu chưa từng nghĩ đến đột nhiên ba mình sẽ nói như vậy, cảm xúc của cậu rối tung cả lên, cậu nổi cáu phản bác: "Không có, con không có ngóc đầu lên nổi, con chỉ không thích ứng được! Hơn nữa ba thì sao? Ba bệnh cũng chẳng phải ba tự chọn, cũng không phải phạm lỗi gì cả, kể cả người khác xem thường thì đó là cũng là chuyện của bọn họ, ba đọc nhiều sách như vậy rồi mà còn có thành kiến với bệnh tật sao?"

Lộ Tiêu nói nhanh quá, hai ba con trước bàn trà rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.

Lộ Tiêu trầm mặc một chốc, thấy cảm xúc ba mình trông ổn định mới chần chừ hỏi: "Ba, có phải ba lừa con nói ra không?"

Lộ Văn Diệp bật cười: "Không, chỉ hỏi thái độ con chút thôi, không ngờ con lén lút đọc không ít sách nhỉ."

Lộ Tiêu:...

Nhóc Lộ Tiêu ở độ tuổi này lúc nào cũng cảm thấy nhục nhã vì đủ vấn đề khác nhau, người lớn trong nhà ai cũng có thể thấy được. Nếu như trốn tránh không nói đến thì cũng không phải là chuyện tốt, Lộ Tiêu nói được như vậy Lộ Văn Diệp đã hiểu rõ trong lòng, ông vươn tay vò mạnh tóc của con trai: "Con với mẹ sang nhà đối diện ngoan nhé, tạo quan hệ tốt với thằng bé kia, đừng có đánh nhau."