Chàng Câm – Kính Lý Phiến

Chương 12



Edit: Sa – Meow Team

Nền đất sạch sẽ, cỏ non xanh ngát mọc hai bên.

Trịnh Sở hơi nhíu mày, một tay ôm lấy túi đựng bài thi, cô xoa xoa cổ tay hơi ửng đỏ. Trong lòng lại cảnh giác lùi về phía sau một bước.

Thầy hiệu trưởng là người rất tốt, lúc mới đến, ông luôn quan tâm đến Cố Nguyên Trạch và cô, Trịnh Sở rất kính trọng ông ấy.

Quan hệ giữa ông và Lục Vi Chân rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa anh là người tốt. Bản thân cô cũng không hiểu Lục Vi Chân, thật sự Trịnh Sở không nghĩ ra rốt cuộc anh muốn làm gì.

Lục Vi Chân khoanh tay đứng thẳng trước mặt cô. Gương mặt điển trai, dáng người cao lớn khỏe mạnh với cơ bắp rắn chắc khắp nơi, hai hàng lông mày lại nhíu chặt khiến anh hơi đáng sợ.

Lục Vi Chân không thể nói chuyện, nhìn vẻ mặt của anh cũng thấy được dường như anh không muốn chủ động nói chuyện với cô.

Trịnh Sở nhìn anh, đôi mắt trong veo, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ người này ngộ thật. Rõ ràng anh là người kéo cô đến đây, vẻ mặt hiện tại của người nọ rốt cuộc là đang muốn làm gì đây?

Nhưng cô chỉ im lặng một lát. Trịnh Sở vốn dĩ không muốn đắc tội với Lục Vi Chân, thế nên cô chủ động hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Anh là người câm mà lại không làm thủ ngữ để nói chuyện, rõ ràng là đang đợi Trịnh Sở chủ động.

Trịnh Sở nghiêm túc nhìn nhận lại bản thân mình, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra mình chọc anh ở đâu. Chẳng lẽ thuốc của chó mà cô đưa có vấn đề? Làm sao có thể được chứ? Dù sao bác sĩ Lý cũng rất thông thạo trong việc chữa vết thương, mà hình như Lục Vi Chân cũng không có ý muốn trách cô.

Trong lòng cô cảm thấy là lạ, cũng cảm thấy người đứng trước mặt mình sai sai.

Lục Vi Chân nhìn chằm chằm vào mắt cô, càng nhìn anh càng cảm thấy cô gái này giống một con hồ ly tinh dịu dàng ngoan ngoãn lại quyến rũ vô cùng.

Cho đến khi Trịnh Sở gọi anh một tiếng, Lục Vi Chân mới nhận ra mình vẫn đang nhìn cô. Hai tai anh ửng đỏ, trong lòng lại hừ một tiếng. Cũng ra dáng đó, nhưng đừng nghĩ có thể lừa được anh.

Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp đôi và nhét thẳng vào tay Trịnh Sở, sau đó cũng không giải thích gì thêm mà quay đầu đi thẳng.

Lục Vi Chân đến nói với Trịnh Sở một tiếng, chỉ vì lần trước anh còn nợ cô một ân tình. Mặc kệ Trịnh Sở có mục đích gì hay không, dù sao cô cũng đã giúp con chó của anh một lần.

Nhưng nếu bảo anh chủ động bắt chuyện với cô, tuyệt đối không có khả năng. Ngộ nhỡ cô nếm được quả ngọt từ sau vụ này, rồi ngày nào cũng chạy qua nhà anh, ngoài miệng thì nói muốn giúp anh chăm chó, nhưng thật chất lại muốn leo lên giường anh…

Lục Vi Chân đột nhiên dừng bước, anh suy nghĩ phương hướng giải quyết chuyện này một cách cẩn thận. Nếu nó thật sự xảy ra, anh đuổi cô đi cũng không ổn, mà giữ lại cũng chẳng xong.

Anh tiếp tục đi về, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ khó miêu tả thành lời. Con gái đúng là phiền phức.

Trịnh Sở không hiểu ý anh, cô cúi đầu nhìn tờ giấy Lục Vi Chân vừa đưa, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng anh rời đi, cảm thấy mờ mịt với vẻ mặt cuối cùng của anh.

“Cô Trịnh còn chưa về à?” Một bà cụ nhìn Lục Vi Chân rời đi bèn tới hỏi: “Có phải tên Lục câm kia ức hiếp con không?”

Trịnh Sở nhanh chóng hoàn hồn, quay lại cười với bà.

“Bà Trần, lâu rồi không gặp bà, anh ấy không có bắt nạt con. Mà là thầy hiệu trưởng bảo anh ấy đến đưa danh sách những quyển ngoại khóa, để con mua về cho học sinh xem.” Trịnh Sở giơ tờ giấy kia lên: “Tất cả đều được viết trong này hết, con định về mua thêm mấy quyển nữa.”

Cô là con gái duy nhất của nhà họ Trịnh, chiêu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ này khá tốt, không ai biết cô đang nói dối.

Trịnh Sở còn chưa đọc qua nội dung trong tờ giấy mà Lục Vi Chân sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho cô..

Bà Trần không nghi ngờ những gì cô nói, mà chỉ thắt chặt các nếp nhăn trên mặt, hỏi: “Quả thật hiệu trưởng có chút quan hệ với cậu ta, mà đây là sách ngoại khóa gì đấy? Cháu trai tôi có phải trả tiền không? Nếu phải thì đừng mua, dù gì mua mấy cuốn sách ngoại khóa này cũng vô dụng.”

Trịnh Sở lắc đầu cười nói: “Không cần trả tiền đâu ạ. Bọn con sẽ thảo luận trước rồi mới xem xem kinh phí của nhà trường có đủ không. Thím đang chờ con về ăn cơm, bà Trần, con về trước nhé.”

“Cô Trịnh đợi đã.” Bà Trần gọi Trịnh Sở lại rồi cẩn thận quan sát xung quanh. Sau đó lấy từ trong túi ra một cái bao vải, bà lần lượt mở bốn góc làm mấy tờ tiền lẻ cũng lộ ra bên ngoài: “Tôi nghe nói hôm nay thi giữa kỳ, không biết cô có thể cho cháu tôi thêm điểm không? Cô Trịnh cũng biết cháu tôi nóng tính nên lúc đánh người cũng rất mạnh bạo. Chuyện cháu tôi cứ không qua cũng không thể trách nó, đứa nhỏ đần thì cũng hết cách rồi. Cô xem…”

Trên tay bà là những tờ tiền đã cũ, chắc hẳn là đã tiết kiệm một thời gian dài.

Trịnh Sở im lặng một chút rồi lắc đầu nói: “Bà không cần phải lo lắng đâu ạ vì đợt kiểm tra lần này rất dễ. Con đã xem qua bài thi của cậu nhóc rồi, có thể qua ạ. Bà cầm tiền này về mua chút thịt để cậu bé bồi bổ đi ạ.”

Dù đợt thi lần này mang danh là thi giữa kỳ, nhưng thật ra chỉ là một bài kiểm tra nhỏ nên cũng không khó lắm.

Bà cụ vẫn lo lắng hỏi: “Ngộ nhỡ không qua thì…”

“Cậu nhóc có thể qua được ạ, bà không tin con ư?” Trịnh Sở nói đùa: “Con là giáo viên nên cpn có thể xem được. Bà về trước đi ạ, nếu mãi mà thím chưa thấy con về nhà, nhất định sẽ ra ngoài tìm cho xem.”

Nếu Trịnh Sở đã nói như vậy thì dù trên mặt có rầu rĩ thế nào, bà Trần vẫn phải cất tiền vào.

Bà Trần vốn là người mạnh mẽ, bà có thể chửi một ngày một đêm không ngừng nghỉ. Con trai của bà cũng không khác mấy, ấy thế mà lại có đứa cháu nội sống nội tâm nhát gan.

Trịnh Sở chào tạm biệt bà Trần rồi xoay người đi trước.

Đi được nửa đường, cô mới mở tờ giấy kia ra.

“Khu vực lân cận nhà cô có sói hoang, nếu không muốn xảy ra chuyện gì bất trắc thì đừng ra ngoài vào ban đêm.”

Chữ viết của Lục Vi Chân mạnh mẽ có lực, nét chữ lưu loát gọn gàng, giống với những người khác, kiên cố cứng rắn và mạnh mẽ, cho dù dùng bảng chữ mẫu để luyện chữ thì cũng không quá.

Trịnh Sở vẫn luôn cho rằng anh không biết chữ, bây giờ mới thấy chắc hẳn anh đã luyện từ rất lâu rồi. Nhưng cô cũng không suy nghĩ về chuyện này quá nhiều, chẳng qua là bất ngờ đến nỗi thiếu chút nữa đã không cầm chắc tờ giấy mỏng trong tay.

Nơi này vốn lạc hậu, hoang dã nhưng môi trường xung quanh rất tốt, chuyện có sói cũng là lẽ thường tình. Nhưng sao Lục Vi Chân lại biết có thứ này trong thôn chứ? Lẽ nào đêm qua anh ta thả nó đến đây?

Cô nảy ra suy nghĩ đó trong vô thức, nhưng ngay sau đó, Trịnh Sở lại thấy Lục Vi Chân không phải kiểu người như vậy.

Trịnh Sở tiếp tục nhìn xuống dưới, trên tờ giấy vẫn còn một dòng chữ.

“Không có khả năng.”

Cô bối rối, tự nhiên lại chẳng thể hiểu nổi.

Trịnh Sở và Lục Vi Chân quen nhau chưa được bao lâu. Mặc dù biết anh ít tiếp xúc với người trong thôn, nhưng cô cũng không suy nghĩ đến chuyện chưa có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh, cũng sẽ không đoán được anh sẽ tự luyến hiểu sai vấn đề thành chuyện kia.

Ban đầu anh định viết cái khác, nhưng trong lòng lại cảm thấy mấy câu trách móc sẽ làm người khác tổn thương. Dù lá gan Trịnh Sở có lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Ngộ nhỡ anh làm người ta tổn thương, làm người ta khóc thì lại không thể không đến an ủi.

Lục Vi Chân do dự hết nửa ngày, cuối cùng quyết định sửa lại.

Nhưng Trịnh Sở lại không có suy nghĩ như vậy. Cô lật tờ giấy qua lại, nếu không phải chữ viết còn mới và nét chữ của cùng một người thì cô còn tưởng rằng Lục Vi Chân viết sai.

Nếu không phải vì nhân phẩm anh vẫn được, không làm những chuyện quá khác người với cô thì có lẽ Trịnh Sở cũng không dám chào anh.

Vậy mấy chữ này có ý gì? Anh đang nói đùa với cô? Hay là dù cô có nói ra thì người khác cũng sẽ không tin cô?

Những vấn đề nối tiếp ra nhảy ra trong đầu, Trịnh Sở hơi nhíu mày, cô thật sự không hiểu anh muốn nói gì.

Có người kêu cô Trịnh, Trịnh Sở vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy mấy người quen đang đến gần, bọn họ chính là mấy người chị dâu đến tìm thím Lý sáng nay.

Cô gấp tờ giấy lại rồi nắm chặt trong tay, sau đó vừa cười vừa chào mấy người họ.

Từ khi sinh ra Trịnh Sở đã có một khuôn mặt dịu dàng tươi cười, cô vốn là người biết nói chuyện nên có thể nói tán gẫu với bất cứ ai. Cộng thêm việc Trịnh Sở vẫn còn trẻ, nên dễ khiến người ta có cảm giác thân thiết.

Lúc này bọn họ đều đang vội về nhà ăn cơm nên cũng không nói nhiều, mà chỉ hàn huyên vài câu.

Lúc Trịnh Sở về đến nhà, thím Lý đang nấu cơm trong bếp.

Căn bếp phổ thông này nằm phía trước mé phải của sân trong, đằng trước nó là vại nước, bên cạnh là vài đóa hoa cúc non yêu kiều.

“Thím ơi con về phòng trước.” Trịnh Sở đứng ngay cửa bếp: “Khi nào xong thì gọi con, đợi chút nữa trời tối thì đốt đèn dầu.”

Thím Lý cầm nồi sắt và đồ xúc trong tay, bà vừa lật qua lật lại để xào rau vừa quay đầu lại hỏi: “Sao hôm nay con về trễ thế?”

“Hôm nay đến phiên trực nên phải ở lại khóa cửa ạ.” Trịnh Sở nói: “Hôm nay thi giữa kỳ nên con muốn chấm bài sớm chút, con lên phòng trước đây ạ.”

Thím Lý nhớ hình như lúc tán gẫu hồi sáng có người nói hôm nay con mình có bài kiểm tra.

“Ừ, vậy con cứ lên trước đi. Khi nào làm xong thím sẽ gọi con.”

Trịnh Sở bước được mấy bước thì dừng lại, cô quay lại hỏi thím Lý: “Thím ơi, nghe nói hôm qua có chuyện gì hả? Con nghe nói chú Phú bị cắn đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, cả trường con đều đang xôn xao về chuyện này.”

“Sáng nay thím có nói với người khác về chuyện này.” Thím Lý rút một khúc củi dài từ bếp ra rồi vùi nó vào đống tro để dập lửa, sau đó lại trả lời Trịnh Sở: “Chắc chắn là do Lục câm làm, do cậu ta muốn trả thù người khác. Mà ông Phú đó lại không có chứng cứ gì trong tay, nếu có thì lên đến bí thư chi bộ chắc chắn cũng sẽ không có kết quả gì, nên đành phải chịu lấy thiệt thòi.”

Bí thư chi bộ của nơi này là người từ bên ngoài đến, cũng công bằng ngay thẳng. Nếu không có chứng cứ thì chuyện này quả thật không có kết quả gì.

Trịnh Sở suy nghĩ một lát lại hỏi tiếp: “Nhỡ không phải do anh ấy thì sao? Có phải do có thứ khác từ ngoài thôn chạy vào không ạ?”

“Không thể nào, cái chốn nghèo này thì có cái gì dám chạy vào chứ?” Thím Lý không cho là như vậy: “Trước tiên con bỏ hết mấy đồ vật trong tay xuống đi, thím làm cơm xong rồi.”

Trịnh Sở suy nghĩ một lát rồi bảo vâng.

Tạm thời cứ mặc kệ Lục Vi Chân có nói dối hay không. Những lời anh nói với cô, nói thẳng ra thì sẽ không có ai trong thôn tin hết.

Bởi vì họ chỉ thấy Lục Vi Chân đã từng đến.

Có vẻ Lục Vi Chân còn không biết mọi người đã gán tội lên đầu mình.

Trịnh Sở về phòng, nhìn bốn chữ “Không có khả năng”, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ nên cuối cùng cô chỉ có thể tạm gác nó sang một bên.

Ngay cả thím Lý cũng nói rằng chuyện này do Lục Vi Chân làm, mà những người ở đây không khác bà ấy lắm, cũng chẳng cần nhiều lời.

Nhất định phải nhanh chóng báo chuyện này cho những người trong thôn biết, cho dù là giả nhưng cũng không thể không phòng tránh, nếu không sẽ còn có người khác bị thương.

Mà gần đây Cố Nguyên Trạch lại muốn ra ngoài, nếu anh ta gặp phải thứ này, chắc chắn cũng sẽ có nguy hiểm. Những người có tâm tư, biết được còn rắc rối hơn.

Trịnh Sở lần lượt nghĩ từng mặt lợi và hại, sau đó cô cất tờ giấy vào ngăn tủ, đứng dậy xuống lầu, vội nói với thím Lý là mình có việc cần ra ngoài. Tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, Trịnh Sở chạy nhanh ra ngoài.

Cô chạy thẳng đến nhà của bí thư chi bộ.

Trịnh Sở sinh ra ở nhà họ Trịnh, thế trội mưa dầm thấm lâu là tài hùng biện tốt, nên một chuyện nhỏ cũng bị cô xé ra to, còn có chứng minh được không chỉ là thứ yếu.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là bí thư chi bộ trong thôn là do nhà họ Cố điều đến.

Trịnh Sở không cần lo lắng liệu anh ta có tin không.

Nếu không phải do vận may không tốt nên phải đến nơi hoang vu hẻo lánh này, thì bây giờ căn bản Trịnh Sở không cần quan tâm đến chuyện ấy, những người phía dưới không phải là kẻ vô dụng.

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, bố cô đã tỉnh. Đến lúc cô quay về thì bản lý lịch 3 năm công tác ở cấp cơ sở cũng đã được in ra, còn về quy trình như thế nào thì cũng chẳng có ai quan tâm.

Đêm khuya đen kịt chỉ có vài tia sáng lẻ tẻ, mặc dù người dân vẫn còn nghi ngờ về những gì bí thư nói, không biết anh ta lấy tin từ đâu nhưng vẫn cố gắng tìm.

Mà cuộc tìm kiếm này thật sự đã tìm ra rắc rối—— là một cái đầu sói chết khô.