Chàng Câm – Kính Lý Phiến

Chương 5



Edit: Anne – Meow team

Trời vẫn đang mưa, nước đọng lại trên mặt đất.

Trịnh Sở hơi cau mày, định nhắc nhở một câu thì đúng lúc Tạ Lâm ra khỏi phòng.

Nhỏ thấy Trịnh Sở đứng đây, cơn giận trong lòng chợt nổi lên, bắt đầu châm chọc ở bên cạnh.

“Mặt của người nào đó cũng dày thật nhỉ.” Tạ Lâm chế nhạo: “Đúng là rất coi trọng bản thân mình đó, vợ người ta mới qua đời được một năm mà đã tùy tiện chạy tới nhà rồi. Quả là người thứ ba “Si tình” mà.”

Tạ Lâm vừa tròn mười sáu tuổi, dung mạo đẹp hơn Tạ Thần nhiều, nhưng tính tình lại rất nhỏ nhen, miệng lưỡi thì lợi hại, có chút đanh đá.

Cố Nguyên Trạch lạnh lùng nhìn nhỏ.

“Xin lỗi đi.”

Tạ Lâm hừ một tiếng: “Dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi chị ta? Có nhiều phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, anh biết em đang nói đến ai à?”

“Tạ Lâm, xin lỗi đi.” Giọng anh ta lạnh lùng.

Trịnh Sở cúi đầu uống nước, không lên tiếng.

Tạ Lâm tức đến phát khóc: “Chị gái em mới ra đi được một năm mà anh đã muốn lấy người khác rồi hả?”

Cố Nguyên Trạch lặp lại: “Anh nói em xin lỗi.”

Tạ Lâm tủi thân, giơ tay lên lau nước mắt rồi chỉ vào Trịnh Sở, dữ dằn nói nhỏ sẽ không bỏ qua cho cô, sau đó dầm mưa chạy ra ngoài.

Bên ngoài trời đã sáng hơn nhưng vẫn còn mưa phùn. Phòng khách của nhà họ Tạ không lớn, trong phòng có bốn cái ghế, ở các góc đặt đầy nông cụ.

Trịnh Sở giơ tay sờ sờ mũi, xem chuyện này như một cuộc náo loạn nhỏ. Những lời nói tàn nhẫn như vậy cô cũng từng nghe người khác nói rồi, đó là trong một lần tham dự tiệc rượu, cô vô tình gặp được cảnh con gái của vợ trước đang sỉ nhục mẹ kế. Lúc đó, cô đang ở cùng với Cố Nguyên Trạch, cả hai đều ngẩn ngơ thật lâu.

So với Tạ Thần, Tạ Lâm ghét cô nhiều hơn, giống như cô sẽ cướp Cố Nguyên Trạch đi mất vào một ngày nào đó vậy.

Trịnh Sở nghĩ thầm, thật may là mình không có ý nghĩ đó với Cố Nguyên Trạch nên không để bụng với hai chị em này, nếu không sớm muộn gì cô cũng bị chọc cho tức chết.

Cố Nguyên Trạch hạ giọng, nói: “Đừng để bụng những lời của con bé ấy.”

Tình cảm giữa anh ta và Trịnh Sở luôn rất tốt nên Cố Nguyên Trạch rất không thích Tạ Lâm tùy tiện nói cô như vậy.

Trịnh Sở lắc đầu nói: “Việc nhà của anh, em không chen vào đâu.”

Cố Nguyên Trạch dừng lại, trả lời: “Anh kết hôn với Tạ Thần nên anh phải có trách nhiệm chăm sóc gia đình của cô ấy, nhưng Tạ Lâm cứ như thế thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện thôi.”

Trịnh Sở liếc anh ta một cái, lập tức hiểu ra.

Những người có địa vị như họ vốn có không ít người nhìn chằm chằm, vậy nên họ không được phạm bất kỳ sai lầm nào. Nếu sau này mang theo Tạ Lâm cùng trở về thì nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.

Trịnh Sở kinh ngạc nói: “Anh đã thay đổi rất nhiều.”

Cố Nguyên Trạch không tỏ rõ ý kiến: “Em đừng tức giận, con bé mới mười mấy tuổi nên có nhiều chuyện không hiểu. Nếu như em không thích con bé thì sau này anh đi tìm em là được.”

Trịnh Sở không giận thiếu nữ mười mấy tuổi như Tạ Lâm, không đáng.

“Tạ Thần là một người chăm chỉ, nhưng Tạ Lâm thì lại nóng nảy cáu kỉnh.” Cố Nguyên Trạch giải thích: “Anh thật sự không biết con bé lớn lên như thế nào nữa.”

Thời gian Cố Nguyên Trạch và Tạ Thần ở bên nhau chỉ có một năm ngắn ngủi. Dù không yêu Tạ Thần, nhưng anh ta cảm thấy Tạ Thần quả thực là một người phụ nữ rất tốt.

Cố Nguyên Trạch luôn không có sức phản kháng với những người phụ nữ thân thuộc với mình, chỉ một hai câu thôi là anh ta sẽ tin. Khi còn nhỏ thì bị Trịnh Sở lừa, đi học thì bị bạn nữ cùng lớp lừa, đến bây giờ vẫn không chừa.

Trịnh Sở không bàn luận về những điều anh ta nói, chỉ nói: “Em sẽ hỏi lại Lục Vi Chân, để xem anh ấy nói như thế nào, đảm bảo không có gì nhầm lẫn ở đây.”

“Không cần.” Cố Nguyên Trạch uống một ngụm nước rồi nói: “Không cần bọn họ, hơn nữa nơi đó quá nguy hiểm, không phải là nơi để con gái đi, em chỉ cần đợi là được. Nếu có chuyện gì xảy ra, không chỉ anh lo mà còn có cả bố anh, ông ấy sẽ đánh anh gãy chân đấy.”

Trịnh Sở là đứa con gái duy nhất trong nhà, vì chuyện của mẹ cô nên bố mẹ Cố luôn cảm thấy có lỗi, họ đối xử với cô còn tốt hơn con trai ruột của mình.

Cố Nguyên Trạch không muốn cô tiếp xúc với đàn ông ở đây, thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc cô vài câu.

“Nếu thực sự như vậy thì cũng đành bỏ qua thôi.” Trịnh Sở suy nghĩ một chút: “Sau này nếu có tin tức thì nói cho em biết càng sớm càng tốt nhé.”



Khi Trịnh Sở từ nhà họ Tạ trở về, thím Lý đang nấu ăn trong bếp.

Bà không thể phân thân nên để Trịnh Sở tự mình bôi thuốc trước.

Trịnh Sở nghe lời bà, thuốc để trong tủ phòng khách, mà băng gạc bên cạnh chỉ còn một ít nên cô vừa cầm thuốc vừa chống gậy đi chầm chậm lên lầu.

Phòng của Trịnh Sở nằm trên tầng hai. Căn phòng rất giản dị, có một tủ quần áo gỗ, một bộ bàn ghế và một chiếc giường, mấy đồ vật này cũng vô cùng đơn giản. Mắt cá chân trắng nõn vẫn còn đỏ và sưng tấy, cô bôi thuốc mới rồi nằm trên giường, trong lòng nghĩ đến những chuyện Cố Nguyên Trạch đã nói.

Cố Nguyên Trạch không cần phải nói dối cô, cho nên những gì anh ta nói có lẽ là sự thật. Người nhà của bác Mạnh đều không may mắn, tất cả đã chết.

Dường như có một lý do khiến họ chuyển ra ngoài. Khi còn nhỏ Trịnh Sở đã hỏi một lần, hình như là bởi vì người lớn trong nhà bác ấy không đồng ý với cuộc hôn nhân của bác. Nhưng tại sao lại tới nơi này, Trịnh Sở cũng không biết, cô chỉ có thể nhớ được như vậy.

Ở một vùng núi nghèo như thế này, cái gì cũng không có, dân làng lại không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cho dù nhận được trợ cấp thì cũng không dùng được, đi đâu cũng tốt hơn ở đây, thế nên Trịnh Sở càng không thể hiểu được.

Cô nằm trên giường, vỗ nhẹ lên mặt.

Trịnh Sở vẫn muốn hỏi Lục Vi Chân về chuyện này, vì vậy cô xuống lầu tìm thím Lý.

Phòng bếp không còn củi nên thím Lý đi ra ngoài ôm thêm củi vào. Bà nhìn thấy Trịnh Sở, nói: “Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, một lát nữa là cơm nấu xong rồi.”

Trịnh Sở giữ cửa, sau đó từ từ ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.

“Thím ơi, con có chuyện muốn hỏi.” Cô nói: “Có chuyện gì xảy ra với gia đình của Lục Vi Chân vậy ạ?”

Thím Lý là người lớn tuổi trong làng, cũng biết nhiều chuyện, bà nhận tiền của nhà họ Trịnh nên chăm sóc cô rất tận tâm.

Trịnh Sở nghĩ rằng hỏi thím Lý thì bà sẽ nói cho mình biết.

Nhưng ngoài dự đoán, thím Lý ngạc nhiên trong chốc lát rồi nói không biết, bà cũng không nhắc đến chuyện hỏa hoạn do sấm sét.

Khi Trịnh Sở hỏi thẳng có phải từng xảy ra chuyện hỏa hoạn không thì thím Lý trả lời: “Sở Sở, chuyện về người câm kia rất xui xẻo, con đừng hỏi thím, thím không biết gì cả.”

Thím Lý không biết nói dối, nhưng bà rất mê tín, Trịnh Sở nhíu mày nhìn thím Lý.

Xem ra đúng là có chuyện như vậy, Cố Nguyên Trạch đã nói đúng. Nếu chỉ là những chuyện bình thường, thím Lý sẽ không nói ra lời như thế.

Trịnh Sở suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cũng không có hỏi nữa.



Chân của Trịnh Sở dần tốt hơn, cô không cần phải dùng tới nạng nữa, như vậy là có thể quay lại trường học đi dạy được rồi.

Trường học không gần chỗ cô ở, phải vòng qua vài con đường ngoằn ngoèo rồi băng qua một cây cầu nhỏ, lại đi bộ vài bước mới tới.

Xung quanh nơi này đều có người ở, có những dãy nhà lợp ngói, vài ngôi nhà đang được xây. Nhiều người đi đường đều chào hỏi Trịnh Sở, cô cũng mỉm cười và chào buổi sáng tốt lành.

Trịnh Sở dạy môn Ngữ văn lớp 4, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm và giáo viên dạy nhạc. Nếu không phải là sức khỏe cô không tốt, có thể cô cũng phụ trách dạy thể dục luôn rồi.

Ở nơi nghèo khó này thì không có nhiều giáo viên, đa số giáo viên đều đảm nhiệm thêm một số công việc khác nữa.

Trường chỉ có duy nhất một văn phòng, không gian khá rộng, phía trước có phòng học, còn bên phải gần chân núi.

Cố Nguyên Trạch giúp Trịnh Sở dạy thay vài lớp của những ngày qua, thấy cô đến, anh ta bèn cầm sách giáo khoa nói cho cô biết nội dung dạy đã đến đâu rồi.

Anh ta vừa chống một tay lên bàn, vừa hơi cúi người xuống, còn tay kia cầm bút viết gì đó đưa cho Trịnh Sở. Trịnh Sở ngồi trên ghế gật đầu, sau đó hỏi anh ta về một số vấn đề khác nữa.

Cố Nguyên Trạch có một khuôn mặt sắc nét, khí chất trong trẻo. Nếu không biết, người ta sẽ dễ dàng cho rằng anh ta là con nhà giàu thông thường.

Trên thực tế, anh ta là một người nghiêm khắc khi làm mọi việc.

“Anh lên lớp đây.” Cố Nguyên Trạch đứng dậy: “Trước khi dạy bài mới em hãy cho tụi nhỏ ôn lại bài nha.”

Trịnh Sở nói: “Vâng.”

Giáo viên nữ ngồi cạnh Trịnh Sở tên là Hoàng Dịch, là giáo viên dạy toán và cũng là người ở làng. Bà ấy đã gần năm mươi và nói rất nhiều.

Thấy Cố Nguyên Trạch đã lên lớp, Hoàng Dịch quay lại nháy mắt với Trịnh Sở, nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày này cô Trịnh và thầy Cố có tiến triển gì không? Nghe nói mấy nay em tới nhà thầy ấy hả.”

Nhiều giáo viên nữ trong trường đã lập gia đình và sinh con, còn người chưa kết hôn thì cũng đã có đối tượng.

Họ không có ý nghĩ đó với Cố Nguyên Trạch, nhưng rất quan tâm về chuyện giữa anh ta và Trịnh Sở.

Cố Nguyên Trạch chỉ có một cô con gái. Nếu Trịnh Sở kết hôn và sinh cho anh ta một bé trai thì bé gái này cũng xem như không có.

Trịnh Sở thầm đỡ trán, năm nay cô 24 tuổi, nếu ở bên ngoài, độ tuổi này vẫn còn tốt. Nhưng ở đây, hầu như cứ cách hai ngày là lại có thể nghe thấy người ta hỏi quan hệ của cô và Cố Nguyên Trạch phát triển như thế nào rồi.

Còn có thể thế nào đây? Hai người họ cùng mặc một chiếc quần lớn lên, chỉ cần một hành động là có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra từ lâu rồi, không cần phải chờ đến tận bây giờ.

Trịnh Sở bất đắc dĩ mà lật xem sách giáo khoa: “Tụi em không có gì đâu ạ. Lần trước em tìm anh ấy là vì có chuyện thôi.”

Hoàng Dịch thở dài nói: “Làm sao có thể không có chuyện gì được? Thầy Cố đối xử với em rất tốt, tuy đều xuất phát từ tấm lòng nhưng không giống như xem em là một người bạn đâu. Cô Trịnh, nghe chị khuyên một câu, chị biết em đã gặp nhiều đàn ông tốt ở bên ngoài kia, nhưng ở đây thì không ai có thể so sánh được với thầy Cố cả. Vừa đẹp trai lại còn chiều chuộng người khác, em ở bên thầy ấy thì sau này sẽ hạnh phúc lắm nhé.”

Những người lớn tuổi dường như đều có cùng một sở thích, là sẽ thúc giục ai đó vài câu khi người đó tới tuổi rồi mà chưa kết hôn.

Cây bút trong tay Trịnh Sở kẻ lên sách giáo khoa, nghĩ rằng nếu chỉ đơn giản nhìn vào vẻ ngoài thì Lục Vi Chân của núi An Nhi cũng không kém hơn Cố Nguyên Trạch xíu nào.

Cơ bắp của anh chắc nịch, cánh tay có lực và khuôn mặt đẹp trai, đây là mẫu đàn ông mà Trịnh Sở thưởng thức nhất. Thật đáng tiếc là anh chàng hơi kỳ quái, khiến mọi người cảm thấy hơi sợ hãi.

Cô Lý ở đối diện với cô cũng vui vẻ tham gia, vươn vai rồi nói: “Tiểu Trịnh, thầy Cố thực sự rất tốt, em đừng ghét bỏ người ta đã từng kết hôn đấy nhé.”

Trịnh Sở chỉ có thể nói: “Hai đứa tụi em thật sự không có ý nghĩ đó đâu ạ. Việc này cũng không vội, giờ em đọc sách, tiết sau là em lên lớp rồi.”

Cô không muốn nói chuyện, Hoàng Dịch và thầy Lý cũng không tiếp tục làm phiền nữa. Điều kiện của cô gái này không hề tệ hơn so với thầy Cố, nên tầm mắt cao hơn cũng là điều bình thường mà.

“Đúng rồi, cô Hoàng, em muốn hỏi cô một chuyện ạ.” Trịnh Sở đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Vài ngày trước, em được anh Lục cứu một lần, anh ấy còn nhặt đồ giúp em nữa, em muốn cảm ơn anh ấy nên định tặng một món đồ nhưng không biết nên tặng cái gì.”

Hoàng Dịch ngây ra một hồi mới nghĩ ra Trịnh Sở đang nói đến Lục Vi Chân, bà ấy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Chị nghĩ tốt hơn là quên chuyện này đi, đừng tặng cái gì cả. Tính tình người này rất kỳ lạ, tốt nhất em đừng tiếp xúc với cậu ta nữa.”

Tay Trịnh Sở dừng lại, tiếp lời bà ấy: “Em cũng nghe thím nói nên hơi sợ một chút, nhưng không gửi thì em cảm thấy khó chịu. Nghe nói anh ấy có mâu thuẫn với chú Nhị Nguyệt, chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”

Tuy rằng cô đã tới đây vài năm, nhưng Lục Vi Chân vẫn luôn sống tách biệt với người dân trong làng mấy năm rồi. Nhiều nhất Trịnh Sở cũng chỉ nghe nói anh ra tay nặng như thế nào mà thôi.

Ngày thường Hoàng Dịch nói rất nhiều, đề tài nào cũng nói được hơn hai câu. Bà ấy nhìn vẻ mặt mờ mịt và nghi ngờ của Trịnh Sở, nói: “Là chú Nhị Nguyệt không kín miệng, cơ mà lòng dạ của người câm kia cũng rất ác, thấy chết mà không cứu. Dù sao cũng không phải là người tốt lành gì đâu, về sau em nhớ tránh xa đấy.”

Thấy bà ấy thật sự không muốn nói, Trịnh Sở gật đầu đáp lại, cũng không biết có nghe vào hay không.



Có một số ngọn núi trên núi An Nhi, rừng trúc ở trên đỉnh núi đều là của nhà họ Lục. Sau núi có con đường mòn thông với bên ngoài, muốn đi thì phải mất một ít thời gian, nhưng nó không đi qua làng, vì vậy Lục Vi Chân thường có rất ít cơ hội gặp gỡ với mọi người.

Nếu anh cho người khác thuê đất, với số tiền thu được từ việc này thì anh không cần phải làm gì hết. Nhưng chẳng có mấy người trong làng dám thuê đồ của anh, họ sợ xui xẻo.

Lục Vi Chân thường ra ngoài vào sáng sớm và trở về vào buổi tối, sau khi trở về nhà thì sẽ tắm rửa và nấu ăn, ăn cơm xong thì lại đọc sách, sau đó đi ngủ, thức dậy lúc nửa đêm lại vào rừng trúc làm cỏ.

Cuộc sống của anh vô cùng đơn điệu và nhàm chán, bởi vì không có điện nên trong nhà cũng không có TV.

Con chó rất thích hú lên vào ban đêm, cũng không biết thói quen xấu đó bắt nguồn từ đâu.

Lục Vi Chân gối đầu mình lên hai tay, mở mắt nằm ở trên giường, cũng không buồn ngủ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào nhà.

Vào ban đêm tâm trạng luôn dễ lung lay hơn ban ngày, đã nhiều năm rồi không có ai nói chuyện với Lục Vi Chân một cách bình thường.

Đối với Lục Vi Chân, người chỉ qua lại giữa rừng tre và nhà, cảm giác này rất mới mẻ, trong đầu anh không khỏi nghĩ tới nhiều chuyện khác.

Lục Vi Chân không thích chuyện nam nữ cho lắm, cũng không có ý nghĩ gì về Trịnh Sở. Anh vẫn cho rằng Trịnh Sở hơi phóng đãng, nhưng không thể không nói, hành động của cô thực sự thỏa mãn một khía cạnh nào đó trong suy nghĩ của đàn ông.

Trịnh Sở là một người phụ nữ mạnh dạn, nhưng tiếc rằng mục đích của cô là tiền của anh. Lục Vi Chân đã phải chịu đựng rất nhiều vì sự nghèo khó, anh sẽ không bao giờ tiêu tiền của mình cho bất cứ ai.