Chẳng Đắm Chìm

Chương 13



Tôi chẳng có ý gì với thân thể của cậu.

“Pheromone...... của tôi ư?”

Đáp án này làm cho Thẩm Yểu thoáng có chút bất ngờ, cậu theo bản năng nhẹ giọng lặp lại một lần. Cậu có chút không hiểu những lời này bao gồm cả hàm nghĩa lẫn cái giá của nó, cẩn thận đặt lại câu hỏi: “Cụ thể là gì?”

“Tại thời điểm cần thiết, ví dụ như kỳ nhạy cảm của Alpha, tôi cần pheromone của cậu trấn an, đương nhiên ——”

Yến Tri Hành thoáng ngừng, y dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo, nói về chuyện riêng tư giữa Alpha cùng Omega: “Giả như có tình huống thiết yếu, tôi sẽ ký hiệu cậu.”

Ngón tay Thẩm Yểu khẽ động đậy, rũ lông mi tránh khỏi tầm mắt Yến Tri Hành, bình tĩnh thản nhiên cân nhắc lợi hại.

Cậu có thể nhận ra qua vài lần gặp mặt trước, Yến Tri Hành không có thiện cảm gì với mình, song ngẫm nghĩ lại, chuyển biến của Yến Tri Hành đích xác là bắt đầu từ ngày ngửi được pheromone của cậu.

Vậy là, Yến Tri Hành rất thích pheromone của cậu ư?

Tình huống hiện tại này, Yến Tri Hành căn bản là không cho cậu cơ hội chối từ.

Vừa vặn, qua mấy tháng nữa là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cậu.

Tại đêm đó, Thẩm Phục Lâm chuẩn bị cho cậu một bữa tiệc sinh nhật long trọng, cũng là một buổi đấu giá bí ẩn mà Thẩm Yểu là hàng hóa.

Lão tán dương Thẩm Yểu bằng vô số lời có cánh, chỉ là vì đêm đó.

Yến Tri Hành quyền cao chức trọng đã trực tiếp tìm tới Thẩm Phục Lâm, dựa theo lá gan chuột nhắt của Thẩm Phục Lâm, chỉ cần cậu ở bên Yến Tri Hành, lão ngàn vạn lần cũng không dám đụng đến cậu.

Yến Tri Hành muốn dùng cậu làm thuốc ức chế, cậu liền biến y thành ô dù, là một giao dịch công bằng.

Nếu Yến Tri Hành muốn thứ đó, thì cậu cho, cũng chịu trả giá, nên trước tiên cứ lợi dụng Yến Tri Hành đi đã.

Advertisement



Thẩm Yểu gật đầu, mỉm cười nói: “Được.” Cậu thong thả hỏi: “Ngài Yến thích pheromone của tôi lắm sao?”

Lời vừa buông ra, cậu liền thử phóng ra pheromone của mình. Hương hoa hạnh chỉ tỏa ra một luồng, vẻ mặt Yến Tri Hành lại xuất hiện chút biến hóa rất nhỏ.

Yến Tri Hành mới vừa uống thuốc, chỉ số pheromone của y hiện tại rất ổn định, hương pheromone tao nhã thoang thoảng của Omega hiện tại lại không có tác dụng trấn an, ngược lại như châm một mồi lửa trong lòng.

May sao pheromone kia cũng đủ nhạt, chẳng đến nỗi khiến y hắn không khống chế được.

Nếu như là kỳ phát tình lúc trước, trong khoang xe khép kín, Thẩm Yểu hẳn đã bị y đè lên cửa xe cưỡng ép ký hiệu rồi.

Yết hầu của y di động lên xuống khó lòng phát giác, Yến Tri Hành duy trì biểu cảm lạnh giá của mình, nói với Thẩm Yểu: “Khi tôi không có yêu cầu, hy vọng cậu có thể khống chế tốt tuyến thể của bản thân.”

“Xin lỗi, tôi tưởng rằng ngài rất muốn ngửi.”

Thẩm Yểu thoạt nhìn rất thật lòng thật dạ nói câu xin lỗi, chậm rãi thu hồi pheromone của mình.

Yến Tri Hành ấn hạ cửa sổ, gió đêm chầm chậm thổi qua, xua tan mùi hương lưu trong khoang xe, hương hoa hạnh rõ ràng đã phai nhạt, song vẫn ngập tràn trong đầu mũi y như trước.

“Chỉ cần pheromone của tôi thôi sao?”

Thẩm Yểu thuận miệng hỏi. Cậu có chút không đoán được Yến Tri Hành cuối cùng là có thỏa mãn với pheromone của cậu hay không.

Không vừa lòng thì vì sao phải cố chấp tìm cậu làm gì, vừa lòng thì sao lại tỏ cái thái độ kháng cự đó ra.

Khi Thẩm Yểu nhìn chằm chằm mạch máu gồ lên trên mu bàn tay Yến Tri Hành đến thất thần, y mới mở miệng, vẫn là giọng điệu lãnh đạm kia “Đừng lo lắng, tôi chẳng có ý gì với thân thể của cậu.”

Trưởng thành trong loại gia tộc như Yến gia, trong mắt chỉ có tiền cùng quyền, Yến Tri Hành hoàn toàn không có suy nghĩ gì với thứ như tình yêu.

Ngoại trừ một lần trúng chiêu tại U Lan Hiên kia, y bị người khác chuốc thuốc, lại còn bị pheromone của Thẩm Yểu ảnh hưởng.

Nhưng một lần kia, lại làm cho Yến Tri Hành liên tiếp rất nhiều ngày mơ thấy hình ảnh của một đêm đó, khiến y mỗi ngày đều phải mím môi ngồi thiền bên giường mất mấy phút.

Theo thời gian trôi qua, tần suất y mơ thấy Thẩm Yểu càng ngày càng thấp, cho tới bây giờ, còn lại rất ít.

Yến Tri Hành không cho rằng đây là bởi vì y nhớ mãi không quên Thẩm Yểu, mà chỉ là do bị ảnh hưởng bởi bản năng Alpha. Y không thích bị người khác kiểm soát cảm xúc, pheromone của Thẩm Yểu đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn với y.

Ký hiệu cùng sự trấn an của pheromone đủ để xoa dịu sự ức chế của y, Yến Tri Hành tin tưởng sự tự chủ của bản thân.

“À...... Vâng.” Thẩm Yểu ngượng ngùng cười cười, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, cậu lại thuận miệng hỏi câu, “Chúng ta có cần ký kết hợp đồng gì không?”

“Không cần.” Yến Tri Hành nói, “Cậu nghĩ hợp đồng này của chúng ta thì có giá trị pháp lý gì chứ?”

Thẩm Yểu nghẹn lời, nhịn không được cười một tiếng.

Cậu cùng Yến Tri Hành ký hợp đồng gì đó, là bao nuôi hay cho thuê, vô luận là cái nào cũng đều không phù hợp.

Thẩm Yểu cũng hạ cửa xe xuống, Trần Song là một lái xe rất đủ tư cách, tốc độ xe không chậm không nhanh, đèn đường ngoài cửa sổ xe liên tiếp kéo thành một chuỗi dài.

Cậu cảm thấy lần đàm phán đầu tiên với Yến Tri Hành đã kết thúc, Thẩm Yểu nhìn chặng đường càng đi càng xa, hỏi: “Ngài muốn đưa tôi đi đâu vậy, Thẩm gia à?”

“Trang viên.”

Chính là nói nơi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cậu không ngờ Yến Tri Hành thế mà lại tính toán đưa người về nhà, Thẩm Yểu nghĩ đến Từ Ý Bạch mới vừa được mình trấn an xong: “Ngài Yến hôm nay hẳn là không cần dùng tôi chứ?”

Yến Tri Hành chỉ là cảm thấy đưa Thẩm Yểu về, ở cùng một chỗ với mình thì sẽ có phần thuận tiện hơn. Y khẽ nâng cằm, mặt không chút thay đổi “Ừ” một tiếng.

“Vậy đưa tôi về đi.” Vẻ mặt Thẩm Yểu điềm nhiên nói, ” Chẳng phải lần trước ngài Yến đã đến xem tôi độc diễn sao? Ngài hẳn cũng biết tôi còn có công việc, trang viên ở quá xa, đi lại mất thời gian, sẽ bị muộn mất.”

“Thời điểm cần đến, cứ gọi tôi sẽ tới.”

Trần Song chậm rãi dừng xe lại ven đường, chờ Yến Tri Hành sai bảo. Sau một lúc lâu, Yến Tri Hành mới nhàn nhạt nói: “Trần Song, đưa cậu ta trở về.”

Xe quay đầu, vấn đề của Yến Tri Hành cũng trở lại điểm ban đầu: “Danh thiếp tôi đưa cho cậu đâu?”

“......”

Thẩm Yểu im lặng một hồi, uyển chuyển lại vô tội đáp lời: “Không cẩn thận làm mất rồi, ngài không trách tôi chứ?”

Khoang xe vốn không có tiếng người càng thêm tĩnh lặng, mãi cho đến khi đi ngang qua cửa hàng hoa vẫn còn mở bên đường, Thẩm Yểu bỗng dưng lên tiếng, làm phiền Trần Song dừng xe.

Cậu chạy xuống xe, rồi lại ôm một bó hoa chuông vội vàng chạy về, toàn bộ quá trình không vượt qua hai phút. Bó hoa đón gió lay động, Thẩm Yểu ôm thật chặt, áy náy giải thích với Yến Tri Hành: “Hoa trong nhà đã héo, cho nên phải mua một bó mới.”

Yến Tri Hành lại là “Ừ”, chẳng để tâm đến hành vi của cậu.

Thẩm Yểu mở cửa xe, lễ phép nói lời cảm ơn Yến Tri Hành: “Làm phiền ngài Yến rồi.”

Yến Tri Hành ngồi yên tại chỗ, đôi mắt trong bóng đêm chỉ lộ ra sắc xanh sâu thẳm: “Ừ.”

Thẩm Yểu vào thang máy, khẽ ngửi bó hoa trong ngực. Cậu ấn khóa vân tay, thời điểm cửa phòng mở ra, Từ Ý Bạch quả nhiên vẫn chưa đi ngủ.

Anh ngồi trên sofa phòng khách, TV đang bật, nhưng Thẩm Yểu cảm thấy Từ Ý Bạch chẳng xem vào một chút nào.

Thẩm Yểu đầy mặt tươi cười chạy chậm qua, lập tức muốn bổ nhào vào trong lòng Từ Ý Bạch. Cậu thoáng chốc lấy bó hoa đang giấu sau lưng ra: “Chẳng phải em đã nói rồi sao, em nhất định sẽ về với anh mà.”

Âm thanh TV quanh quẩn trong phòng, Từ Ý Bạch không để tâm đến bó hoa chuông xanh Thẩm Yểu đưa đến. Anh thình lình kéo Thẩm Yểu vào lòng ôm chặt, hô hấp làm bỏng phần cổ cậu.

Thẩm Yểu kịp thời buông bó hoa trong tay, tránh cho nó gặp cảnh bị đè ép.

Cậu ôm vai Từ Ý Bạch, biết rõ vẫn hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng: “Làm sao thế?”

Từ Ý Bạch chẳng cất lời, chỉ càng ôm cậu chặt thêm. Ngọn đèn kéo bóng dáng hai người ôm nhau thành vệt dài trên mặt đất.

*

Hai tuần yên ả trôi qua, Thẩm Yểu rốt cuộc nhận được điện thoại liên hệ của Yến Tri Hành. Chính xác mà nói, là y để Trần Song liên hệ Thẩm Yểu cùng đi ăn.

Thẩm Yểu không ngờ rằng lần đầu tiên Yến Tri Hành tìm mình lại là sự việc đơn giản thông thường như vậy.

Trong khoảng thời gian này Từ Ý Bạch rốt cuộc cũng thả lỏng cậu, anh muốn trông giữ Thẩm Yểu, song buổi hòa nhạc đã gần ngay trước mắt, anh vì Thẩm Yểu mà đã chậm trễ rất nhiều thời gian.

Từ Ý Bạch thường xuyên đi sớm về khuya, vài ngày nữa thậm chí còn phải xuất ngoại lần nữa.

Thẩm Yểu nhắn tin cho anh, nói là ngày mai phải diễn, đêm nay đi ăn cùng với người trong đoàn.

Cậu nghĩ nghĩ, lại gọi điện thoại cho Yến Tri Hành.

Khi nhận được điện thoại của Thẩm Yểu, Yến Tri Hành đang ở văn phòng trên tầng cao nhất nói chuyện với công tố viên. Y rũ mắt nhìn chằm chằm di động, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của công tố viên mới nhậm chức, tiếp nhận điện thoại.

Thẩm Yểu đi thẳng vào vấn đề nói: “Buổi tối tôi tự qua, không cần phiền Trần Song tới đón đâu.”

Yến Tri Hành không cảm thấy Thẩm Yểu là người ngại làm phiền, song y cũng chẳng quản cậu nhiều. Y cau mày nói: “Sáu giờ, đừng đến muộn.”

Trò chuyện rất ngắn, cứ thế mà kết thúc.

“Tán gẫu xong rồi sao?” Công tố viên thuận miệng hỏi câu, lại rũ mắt nói, “Vậy tiếp tục thẩm tra đối chiếu.”

Vốn cũng đã thẩm tra đối chiếu được tương đối, chỉ còn cần phần cuối. Công tố viên mặc bộ đồng phục màu đen phẳng phiu, cất đồ vào trong cặp, nói lời cáo biệt với Yến Tri Hành: “Cảm ơn đã phối hợp.”

Yến Tri Hành gật gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm tiễn hắn ra cửa.

Nơi Yến Tri Hành đặt là một nhà hàng hội viên rất bí ẩn, trên đường có chút ùn tắc, Thẩm Yểu tới có phần muộn.

Cậu tìm tới gian phòng Yến Tri Hành đã báo trước, thời điểm mở cửa lại hoàn toàn sững sờ.

Trong phòng không chỉ là có Yến Tri Hành, đối diện y còn có một người phụ nữ. Yến Viện uốn tóc, mặc váy lụa dài, buông rủ xuống chân. Bà quay lưng về phía Thẩm Yểu, chỉ để lộ sườn mặt, nhưng khí chất xuất chúng đến mức Thẩm Yểu liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Thẩm Yểu dừng chân ở xa không chịu động đậy, cậu chỉ biết là dùng bữa, căn bản chẳng hay là phải dùng bữa cùng mẹ của Yến Tri Hành.

Cậu ở bên Từ Ý Bạch ba năm, cũng chưa từng gặp cha mẹ anh. Quan hệ giữa cậu với Yến Tri Hành kỳ quặc đến vậy, y thế mà chẳng nói một lời đã dẫn cậu đi gặp Yến Viện.

Điên rồi hả?

Yến Tri Hành đối diện cậu, y chứng kiến Thẩm Yểu đứng tại cửa Thẩm Yểu không nhúc nhích, ngữ khí vững vàng hỏi câu: “Thẩm Yểu?”