Chẳng Đắm Chìm

Chương 15



Bàn tay Thẩm Yểu đẩy Đới Tinh Huy xuống cầu thang vẫn vững vàng, vẻ mặt lạnh băng, một chút hận thù cực đoan cũng không có, ngược lại là sự hờ hững cao ngạo.

Khiến Yến Tri Hành cảm thấy có chút quen thuộc.

Cậu rốt cuộc cũng để lộ nanh vuốt sắc bén của mình, thời điểm đối mặt với Yến Tri Hành phút chốc lại thu về, bộ dáng bất lực hiện giờ của Thẩm Yểu thoạt nhìn quả thật giống như cần được người bảo vệ.

Yến Tri Hành phát hiện bản thân vẫn có chút hiểu lầm Thẩm Yểu. Thẩm Yểu chẳng những có ý đồ dựa vào thân thể đổi lấy ích lợi, mà còn đủ độc ác nham hiểm.

Được gọi bằng xưng hô “Anh trai” vô cùng thân thiết như vậy, biểu cảm của Yến Tri Hành vẫn chẳng có chút suy chuyển.

Đới Tinh Huy nằm trên mặt đất chịu đựng cơn đau bò dậy, nhưng chỉ thoáng động, trên lưng liền truyền đến cơn đau kịch liệt.

Sắc mặt gã tái nhợt, nhưng không hề tức giận. Gã bị Thẩm Yểu tự tay đẩy ngã, hiện giờ lại chịu đựng đau đớn muốn bò về phía cậu.

Chuyện đã làm thuở nhỏ đã không còn nhớ rõ lắm, kí ưc của kẻ bạo hành luôn rất ngắn ngủi, gã chỉ có thể nhớ mang máng chuyện mình từng làm rất quá đáng.

Sau này gặp lại Thẩm Yểu, sự xinh đẹp của cậu khiến bọn Đới Tinh Huy mờ mắt, đặc biệt là khi cậu nở nụ cười.

Omega khi xã giao với người khác vẫn không thích nhiều lời như trước, nhưng đối mặt với bọn họ, lại thu những chiếc gai nhọn trên thân lại.

Từ thuở nhỏ bọn họ đã thích Thẩm Yểu, song bởi cậu phớt lờ cho nên mới thẹn quá thành giận. Hiện giờ bọn họ không còn bắt nạt Thẩm Yểu, ngược lại vì một nụ cười của Thẩm Yểu mà tranh nhau lấy lòng cậu, thậm chí còn đoạn tuyệt với nhau.

Gã thích Thẩm Yểu thậm chí còn vượt xa tám năm, gã không thể tin nổi cậu thế mà lại hận gã đến vậy.

Hốc mắt Đới Tinh Huy đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Yểu, tựa như con cún cầu xin lòng thương hại: “Yểu Yểu......”

Dù sao cũng đã bị Yến Tri Hành bắt gặp, Thẩm Yểu chẳng còn muốn ngụy trang nữa. Cậu lãnh đạm nói: “Đừng gọi Yểu Yểu nữa, mỗi lần nghe cậu gọi Yểu Yểu, tôi đều rất buồn nôn.”

“Thẩm Yểu......” Đới Tinh Huy rất nhanh sửa miệng, gã nếm được vị tanh trong khoang miệng mình, hụt hẫng mất mát nói, “Nhưng tôi..... Tôi thật sự thích cậu mà.....”

Thẩm Yểu vừa mới chuẩn bị đi, nghe được câu này liền dừng bước chân.

Yến Tri Hành đứng ở một bên thờ ơ lãnh đạm, kẹp điếu thuốc trong tay, phỏng chừng là tới bên cửa sổ xoa dịu cơn nghiện thuốc lá một chút.

Cậu nói với Đới Tinh Huy, lại trao ánh mắt gửi yêu thương* với Yến Tri Hành: “Tôi đã có Alpha rồi, ngài ấy chỗ nào cũng tốt hơn cậu, cậu nói mấy lời này ngay trước mặt Alpha của tôi có phải là không hay lắm không?”

*Nguyên văn 含情脉脉 (hàm tình mạch mạch): Yên lặng dùng ánh mắt biểu đạt tình ý. Thường dùng để hình dung khi với sự thẹn thùng nhưng lại thân thiết vô hạn khi đối mặt với người trong lòng. Cân nhắc “Liếc mắt đưa tình” nhưng chưa thấy ổn lắm.

Đới Tinh Huy như thể hứng trọn một cú đấm mạnh mẽ, hai mắt tối sầm lại.

Thẩm Yểu xem tình cảm bao năm của gã như rác rưởi, như vén tung tấm màn che phủ trên thân gã bao năm nay. Gã thẹn quá hóa giận, lần thứ hai gào lên đến rát phổi: “Thẩm Yểu!”

“Xem đi.” Biểu cảm của Thẩm Yểu chẳng chút dao động, cậu rũ mắt từ trên cao nhìn xuống gã, “Tình cảm của cậu luôn rẻ mạt vậy đấy. Nếu thật lòng yêu thích, lẽ ra phải tự ngẫm xem nên nhận lỗi với tôi thế nào chứ?”

“......”

Đới Tinh Huy dường như bị tạt một bát nước lạnh thẳng mặt, hồn bay phách lạc ngửa ra sau, lại ngã xuống mặt đất.

Thẩm Yểu quay đi, để lại một mình gã, lạnh nhạt nói: “Có điều dẫu cho cậu có quỳ xuống, tôi cũng sẽ không tha thứ. Hoặc là cậu có thể thử bò lên đây, tôi sẽ lại đẩy xuống, chúng ta có thể thử xem mấy lần thì có thể ngã chết người được.”

Cảm giác ngạt thở trong nháy mắt càn quét toàn thân, Đới Tinh Huy chớp mắt, giọt lệ nóng bỏng thảm hại chảy xuống.

Gã thật sự có kích động muốn quỳ xuống, khẩn cầu Thẩm Yểu mềm lòng với mình.

Song Thẩm Yểu lại chẳng buồn liếc mắt, cậu cười với Yến Tri Hành dịu dàng lại kiều diễm đến thế, ánh mắt nhìn về phía y tựa như đang ngắm toàn bộ thế giới.

Mắt Đới Tinh Huy như muốn nứt ra, lồng ngực gã run rẩy một hồi, che miệng ho đến rát phổi bỏng họng.

Trên hành lang trải thảm dày, tiếng bước chân giẫm lên trên rất nhẹ, Thẩm Yểu cúi đầu đi theo sau Yến Tri Hành.

Đới Tinh Huy đã sớm bị cậu kích động đến mức tâm tàn lụi như tro, không có khả năng đuổi theo.

Thẩm Yểu lấy chiếc khăn gấp vuông ở trên túi Âu phục xuống, hờ hững lau tay, thời điểm đi ngang qua thùng rác liền vò lại quăng vào.

“Ngài đã điều tra về tôi rồi phải không?” Thẩm Yểu đi theo y, vô tội giải thích nói, “Vậy hẳn cũng biết tôi chưa từng yêu đương chứ, là gã đơn phương thích tôi, chúng tôi cũng hiếm khi gặp mặt.”

Cậu không lo lắng Yến Tri Hành chứng kiến một mặt máu lạnh này của mình, bởi bản thân Yến Tri Hành cũng là kẻ như vậy.

Điều cậu lo là Yến Tri Hành cho rằng giữa cậu cùng Đới Tinh Huy có vướng mắc gì đó, cho dù Yến Tri Hành không thích cậu, nhưng y đã từng nói rằng sẽ ký hiệu cậu.

Alpha luôn có dục vọng chiếm hữu vô lý đối với Omega của mình, Thẩm Yểu rất không muốn giải quyết loại phiền toái vô duyên vô cớ này.

Yến Tri Hành dừng trước cửa phòng, ngón tay đặt lên nắm cửa, y mở miệng nói: “Chỉ cần cậu có thể tự giải quyết phiền toái, thì có làm gì cũng không liên quan đến tôi.”

Giả như Thẩm Yểu dính phải rắc rối khó giải quyết, y cũng sẽ giúp cậu giải quyết.

Y quả thật chẳng hề quan tâm đến hành vi của Thẩm Yểu, cảnh tượng chứng kiến mới nãy, chỉ làm sâu thêm nhận thức của y đối với cậu.

Thẩm Yểu quả thật rất khó khống chế.

Có điều dục vọng chiếm hữu của Alpha đối với Omega quả thật có tồn tại, Yến Tri Hành còn có chút ưa sạch sẽ, y không mặn không nhạt nói: “Tránh xa các Alpha khác một chút, tôi không thích Omega từng bị người khác chạm vào.”

“Đương nhiên.” Thẩm Yểu hiền dịu nhìn y, “Alpha thích tôi rất nhiều, nhưng tôi chỉ theo ngài thôi.”

Yến Tri Hành không dễ cắn câu như vậy, cặp mắt xanh của y in ảnh ngược của Thẩm Yểu, tựa như có thể nhìn thấu tất cả. Âm thanh của y như băng giá đông lại: “Thẩm Yểu, đừng có thăm dò tôi.”

Mục đích Yến Tri Hành tới buổi đấu giá này rất rõ ràng, vật phẩm chung cuộc là mục tiêu y đã sớm đặt ra cho Trần Song, một bức tranh cổ.

Nửa tháng sau có bữa tiệc quan trọng, là một buổi giao dịch do Cố gia làm chủ. Tham gia một dịp như vậy, mang một món quà đến chúc mừng là điều thiết yếu.

Sắc mặt Yến Tri Hành bất biến giơ thẻ mua với giá cao gấp nhiều lần.

*

Sau một khoảng thời gian rất dài Yến Tri Hành không liên lạc với cậu, Thẩm Yểu mới nhận ra hàm nghĩa ẩn giấu bên dưới câu “Đừng thăm dò” của y.

Yến Tri Hành không giống với những Alpha cậu từng tiếp xúc trước kia, y và cậu đều thích nắm giữ quyền chủ động.

Y là cần một con rối nghe lời hiểu chuyện, không cần quá thông minh, mà phải để cho y mặc sức thao túng.

Yến Tri Hành là đang cảnh cáo cậu.

Với tình huống hiện tại, tất cả mọi người đều tưởng rằng hai bọn họ đang bên nhau. Nếu mối quan hệ đôi bên có lợi này đột nhiên gián đoạn, Yến Tri Hành có thể tìm kiếm pheromone y thích tiếp theo, đối với cậu mà nói ngược lại là chuyện phiền toái.

Nếu Yến Tri Hành muốn cậu ngoan ngoãn nghe lời, Thẩm Yểu có thể phối hợp, chỉ cần y có thể thỏa mãn ích lợi là được.

Lần đầu tiên cậu chủ động liên hệ Yến Tri Hành, không bao lâu sau, có một chiếc xe màu đen đỗ ở dưới tầng.

Thẩm Yểu lên xe nhìn thấy lái xe còn có chút kinh ngạc: “Trần Song đâu?”

Trợ lý mới nhậm chức lễ phép cười với cậu, tin tức trong miệng cũng rất mơ hồ: “Ngài Yến cử anh ấy đi xử lý việc khác rồi ạ.”

Đây là lần thứ hai Thẩm Yểu đến trang viên, cửa sắt trước mặt cậu mở ra, lần này chiếc xe đi thẳng vào trong.

Thời điểm lên tầng tâm tình cậu còn có chút kỳ lạ, Thẩm Yểu dựa theo đường trợ lý chỉ, gõ mở cửa phòng sách của Yến Tri Hành.

Phần lớn bố cục của phòng sách là sắc đen, đập vào mắt chính là chiếc bàn làm việc cực lớn, vừa mở cửa ra, liền mang đến cảm giác áp bức cuồn cuộn.

Thẩm Yểu thoáng dừng bước chân, sau đó tiếp tục đi vào trong phòng, đi ngang qua giá sách xếp bên tường, dừng lại bên chiếc ghế Yến Tri Hành đang ngồi.

Trong hiệp ước ký kết lúc ban đầu, Thẩm Yểu đồng ý tiếp nhận ký hiệu của Yến Tri Hành, mà hôm nay cậu đến trang viên, chính là vì chuyện này.

Thẩm Yểu thoạt nhìn có chút căng thẳng liếm môi dưới, không nói lời nào, chỉ nhìn khóa vào Yến Tri Hành, chờ y ra lệnh.

Thời điểm ký hiệu, khó có thể tránh tiếp xúc thân thể, sự đụng chạm giữa cậu cùng Yến Tri Hành, giới hạn ở một cái ôm trong kỳ phát tình, lại còn là ngoài ý muốn.

Cậu cảm thấy Yến Tri Hành hiện tại cũng không muốn ôm mình.

Quả nhiên, Yến Tri Hành nói với cậu: “Vịn vào bàn.”

Độ cao bàn làm việc vừa vặn, Thẩm Yểu rất phối hợp đặt tay lên, sự căng thẳng hiện tại của cậu cũng không hoàn toàn là giả vờ.

Đây không phải lần đầu tiên cậu bị ký hiệu, nhưng chưa bao giờ có lần ký hiệu nào dưới tình huống thế này.

Trong phòng sách lạnh lẽo, trước mặt là dãy gáy sách được sắp xếp chỉnh tề trên giá, như thể hoàn toàn phơi bày trong tầm nhìn thoáng đãng. Cậu đứng tại nơi đây, chờ đợi ký hiệu của một Alpha chưa từng hôn môi mình.

Dù cho cũng đã từng có lần ngoài ý muốn, là lúc Thẩm Yểu đụng phải Alpha khiến cậu hận thấu xương tại U Lan Hiên, khi bị người đó cưỡng chế ký hiệu cũng không phải tình huống thế này.

Thẩm Yểu nghe được động tĩnh phía sau, bàn tay Yến Tri Hành lớn hơn cậu một cỡ, chống ở bên cạnh cậu. Cậu cảm giác bản thân như bị người khóa chặt, Thẩm Yểu lùi ra phía sau, liền đụng phải bờ vai dày rộng của Yến Tri Hành.

Sự hoảng hốt bất ngờ của cậu khiến Yến Tri Hành nghi vấn: “Từng bị Alpha khác ký hiệu rồi à?”

Yết hầu của Thẩm Yểu lăn xuống, không chút do dự lắc đầu.

Con ngươi của Yến Tri Hành thoáng sầm lại, y đứng phía sau Thẩm Yểu, gần gũi đến thế, cúi đầu lại chỉ có thể nhìn đến cần cổ trắng trẻo sạch sẽ, cùng với tuyến thể trơn nhẵn yếu ớt của cậu.

Thời điểm hỏi vấn đề này, y liền biết, Thẩm Yểu là kẻ lừa đảo đầy miệng dối trá.

Dẫu cho y có sự lệ thuộc vào pheromone của Thẩm Yểu, Yến Tri Hành cũng sẽ không để bản thân rơi vào thế yếu.

Y để lộ răng nanh, biểu cảm lãnh đạm.

Thẩm Yểu vẫn chưa kịp chuẩn bị chút nào, cậu vẫn một mực chờ đợi pheromone của Yến Tri Hành, song thứ đầu tiên cậu đợi được lại là răng nanh cắm vào tuyến thể.

“Ư......”

Yến Tri Hành khẳng định không có bất cứ kinh nghiệm gì, khi mới cắn thì còn coi như có chút đúng mực, song càng về sau lại vừa gấp gáp lại lỗ mãng.

Thẩm Yểu thậm chí có ảo giác tuyến thể của mình bị người cắn đến tóe máu, cậu vô lực trừng mắt, dùng một chút lực đè mạnh lên bàn, ngón tay căng cứng bấu chặt mép bàn.

Nỗ lực chuyển dời cảm giác đau đớn cùng kích thích trên tuyến thể.

Cậu vẫn không ngửi được pheromone của Yến Tri Hành, điều này căn bản là không phù hợp lẽ thường.

Loại cảm giác này quá không an toàn, cậu bị Alpha ký hiệu, thân thể thậm chí linh hồn cũng bị chiếm hữu, nhưng lại không có pheromone trấn an.

Cậu như con nai bị thợ săn bắt được, ánh mắt tứ phía như hổ rình mồi, nhưng lại không biết họng súng ở nơi đâu. Đầu tiên Thẩm Yểu ngửa cổ cố gắng hấp thu dưỡng khí, rồi trong khoảnh khắc lại bất chợt rũ xuống, tựa con cá sắp chết.

Thẩm Yểu nghiêng ngả lảo đảo hỏi: “Vì sao..... Tôi...... Không ngửi thấy pheromone của ngài vậy?”

Không nhận được đáp án, sự cắt ngang của cậu ngược lại còn khiến Alpha phía sau không vui, y đè về phía trước, càng cắm răng nanh thêm sâu.

Thẩm Yểu rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, chân mềm nhũn, loạng choạng ngả vào trong ngực Yến Tri Hành phía sau.

Phần eo cậu bị một vòng tay rắn chắc quấn chặt.

Răng nanh của Yến Tri Hành cắm vào tuyến thể, càng lúc càng sâu. Y đã chuẩn bị từ trước, hoàn toàn không để Thẩm Yểu ngửi được hương pheromone của mình, song hương hoa hạnh của Thẩm Yểu lại nồng đượm tựa một bụi hoa.

Cánh tay khóa trên eo Thẩm Yểu càng lúc càng siết chặt, dù ban đầu còn vẫn duy trì phong thái, tuyệt đối không muốn tiếp xúc với Thẩm Yểu.

Nhưng hiện tại lại để toàn thân Thẩm Yểu dính vào trong lòng y.

Đây là lần thứ hai y ký hiệu một Omega, chiếm hữu một Omega có độ xứng đôi cao có thể khiến người ta hưng phấn đến mỗi một dây thần kinh đều run rẩy.

Ký hiệu tạm thời thông thường chỉ cần duy trì năm phút đồng hồ, Yến Tri Hành lại như con chó săn ăn chưa no, cắn tuyến thể Thẩm Yểu ước chừng mười phút vẫn chưa chịu buông.

Y đã quên mục đích lúc ban đầu của mình, chỉ biết ôm Omega trong lòng không rời.

Thẩm Yểu vẫn còn duy trì tỉnh táo, cậu cắn môi, ra sức cào một cái trên mu bàn tay Yến Tri Hành, móng tay lưu lại ba vết cào thật sâu bên trên.

Ngăn cản Yến Tri Hành tiếp tục là một.

Cậu còn muốn khiến y cũng đau đớn.

Ba vết cào này đã có tác dụng, răng nanh trên tuyến thể cậu dần dần thả lỏng.

Thẩm Yểu theo bản năng xoay người, đẩy Yến Tri Hành ra.