Chẳng Đắm Chìm

Chương 37



Từ Ý Bạch nhốt mình trong nhà suốt một tuần, trong lòng anh biết rõ ràng —— Thẩm Yểu rất lạnh lùng, người thật sự cần bình tĩnh lại chỉ có một mình anh.

Anh rành rành biết rằng Thẩm Yểu đã ngoại tình dưới tình huống hoàn toàn tỉnh táo, cảnh Quan Thù đưa Thẩm Yểu vẫn còn sống động trong mắt. Thẩm Yểu đưa tay vén quần áo lên, vẻ mặt bình tĩnh cho anh xem vết bầm trên eo.

Ngoại tình là chuyện không thể tha thứ trong tình yêu, Từ Ý Bạch lại vẫn chẳng đề nghị chia tay.

Anh không hút thuốc lá cũng không say rượu, mỗi ngày chỉ không bật đèn, kéo rèm lặng lẽ ngồi trong phòng, sau đó vươn tay đàn khúc dương cầm hết lần này đến lần khác.

Khi hốc mắt nóng lên, Từ Ý Bạch liền dừng lại, sau đó chậm rãi nâng tay che mắt.

Tại nơi sáng tối giao nhau, Từ Ý Bạch tựa như một bóng hình cô độc. Thời gian đằng đẵng trôi qua, anh cho rằng nội tâm mình hẳn đã bình tĩnh lại, có thể khống chế tốt cảm xúc, cũng mang nghĩa có thể thực sự đối mặt nói chuyện cùng Thẩm Yểu rồi.

Mà khi cuộc điện thoại của anh mãi không được kết nối, Từ Ý Bạch mới hay bản thân chỉ đang lừa mình dối người, anh căn bản không thể nào bình tĩnh nổi.

Nhất cử nhất động của anh đều bị phản ứng của Thẩm Yểu điều khiển. Anh chưa từng biết, cảm xúc trở nên kích động là một chuyện dễ dàng như vậy.

Từ Ý Bạch chạy thẳng ra ngoài, lái xe đến nhà Thẩm Yểu, ngay cả thang máy cũng không kịp chờ, kích động chạy một mạch lên tầng.

Còn chưa kịp ổn định hô hấp, Từ Ý Bạch vừa đỏ mắt vừa đập cửa, gào lên: “Thẩm Yểu! Yểu Yểu!”

Anh đập đến lòng bàn tay sung huyết đỏ bừng, bên trong lại chẳng có lấy một tiếng hồi âm. Từ Ý Bạch đột nhiên nhớ ra mình từng lưu lại vân tay trên ổ khóa, hô hấp anh hỗn loạn, ấn sai vị trí rất nhiều lần, cuối cùng mới khó khăn mở ra được.

“Tích ——”

Trong nháy mắt khóa vân tay mở ra, Từ Ý Bạch hất văng cửa, xông vào trong. Không có người, anh không tìm được Thẩm Yểu, ngay cả một cơ hội chuyện trò cũng không có.

Từ Ý Bạch chỉ tìm được chiếc di động hết pin trong phòng ngủ, anh cào tóc ngồi lên giường, đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng, sau khi sạc màn hình di động tự động sáng lên.

Quan Thù!

Từ Ý Bạch tóm lấy di động, đứng dậy đi ra ngoài. Anh với Thẩm Yểu không liên lạc suốt một tuần, Quan Thù ngược lại chỉ liều mạng gọi điện thoại cho Thẩm Yểu trong hai ngày nay.

Yết hầu anh lăn xuống, nặng nề đá cửa đi ra ngoài, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ —— Quan Thù! Quan Thù khẳng định biết điều gì đó!

“Anh không tìm thấy Thẩm Yểu, vậy sao lại có di động của cậu ta thế?”

Câu “Bạn trai cũ” kia chẳng khiến cho Quan Thù có chút chột dạ, ánh mắt hắn khóa vào màn hình di động đang lắc lư. Bên trong có một chuỗi cuộc điện thoại bị lỡ đỏ rực, không chỉ có của hắn gọi cho Thẩm Yểu, mà còn của Từ Ý Bạch, chiếm đầy một màn hình, kéo xuống còn rất nhiều nữa.

Quan Thù mặc đồng phục màu đen trên người, thời điểm đứng thẳng bất giác mang theo tác phong quân đội, khi nghiêm mặt nâng mắt nhìn người còn vô cớ có chút như đang thẩm vấn: “Anh không tìm được cậu ta, chưa được phép đã xông vào tư gia người khác, còn tùy tiện mang đồ cá nhân của người khác ra ngoài, thì là gì hả?”

Quan Thù chen chân vào tình cảm của anh và Thẩm Yểu, lại chẳng hề lộ ra chút cảm giác tội lỗi.

Ngón tay siết di động của Từ Ý Bạch tái nhợt, anh vẫn duy trì bình tĩnh: “Khóa vân tay nhà Yểu Yểu có vân tay của tôi, cho nên nhà em ấy đối với tôi không phải là nhà riêng. Mật mã di động tôi cũng biết, dù em ấy có biết tôi chưa hỏi đã lấy di động đi, em ấy cũng sẽ không giận.”. Truyện Xuyên Không

Khóe miệng vốn dĩ mím chặt nay lại càng kéo căng, đèn đường trên đỉnh đầu đột ngột chớp tắt, phát ra tiếng vang ken két.

Quan Thù đứng nơi tối tăm, hoàn toàn không để người khác nhìn thấy vẻ mặt.

Từ Ý Bạch có vân tay nhà Thẩm Yểu, hắn thì không. Chắc chắn là vì sau khi Thẩm Yểu thi đại học xong mới dọn khỏi Trầm gia, khi đó hắn với Thẩm Yểu đã tan nát rồi.

Bằng không hắn nhất định cũng có thể sở hữu mật mã khóa vân tay, Từ Ý Bạch thì có gì mà khoe khoang chứ.

Quan Thù nhếch khóe miệng, khó hiểu đọc một dãy số, kế tiếp mới nói: “Chỉ là mật mã di động, chẳng lẽ tôi lại không biết ư?”

Thời điểm trung học Thẩm Yểu rất được chào đón, mỗi ngày nhận thư tình cùng quà cáp đến mỏi tay. Quan Thù không thể trực tiếp nhảy ra nói mình đang yêu đương với cậu, chỉ có thể cuống cuồng hoảng hốt trong lòng.

Hắn bị rất nhiều người nói rằng quá hung hãn, bộc trực, không biết chăm sóc người, cho nên Quan Thù luôn sợ bản thân không đối tốt với Thẩm Yểu, sợ Thẩm Yểu không thích hắn nữa.

Vì thế Quan Thù thường xuyên ngồi bên cạnh Thẩm Yểu, giống như con chó to xác trông coi Thẩm Yểu. Mãi cho đến khi Thẩm Yểu cười đưa di động cho hắn, hắn mới ra vẻ lãnh đạm mà ôm cậu vào lòng, sau đó nghiến răng nghiến lợi mà từ chối sạch những lời mời kết bạn.

Sáu con số chẳng hề liên quan đến nhau, đã qua nhiều năm như vậy, Quan Thù tưởng rằng bản thân hẳn đã quên rồi.

Nhìn cậu nhập mật mã vô số lần liền ghi nhớ vào trong đầu, không thể xóa nhòa, sau khi buột khỏi miệng mới chợt nhận ra mình đang nói cái gì.

Quan Thù không kiềm nổi sững người, vô tình không để ý đến con ngươi của Từ Ý Bạch bất chợt co lại.

Từ Ý Bạch rất nhanh khôi phục biểu cảm bình tĩnh, lần đầu tiên trong đời nói dối: “Vậy sao? Nhưng mà Yểu Yểu đã sớm đổi mật mã rồi, đổi thành sinh nhật của tôi.”

Không khí bị đè nén, giống như chỉ cần châm ngòi sẽ liền bùng nổ.

“Cậu ta đổi cả mật mã thành sinh nhật anh, anh còn hỏi tôi tìm cậu ta làm gì chứ? Anh không biết cậu ta ở nơi đâu, thì sao tôi biết được? Hiện giờ tôi với cậu ta chẳng có quan hệ gì, tôi cũng không giấu cậu ta đi. Anh không thấy tôi gọi điện thoại cho Thẩm Yểu nhiều như vậy à, vì sao còn cho rằng tôi biết cậu ta ở đâu chứ?” Hai mắt Quan Thù như sao lạnh, bàn tay đặt bên chân hết siết chặt lại buông lỏng, lạnh như băng nói, “Sao hả? Bạn trai hiện tại kém cỏi đến mức phải đi hỏi người cũ xem bạn trai mình đi đâu rồi à?”

Từ Ý Bạch không chịu nhượng bộ nửa bước, chất vấn nói: “Vậy cậu điện thoại cho em ấy nhiều như thế để làm gì?”

Tầm mắt giao đấu giữa không trung, ai rời đi trước thì liền coi như đã thua trận tranh tài này. Quan Thù cười lạnh một tiếng, có chút ngả ngớn nói: “Tôi gọi điện thoại Thẩm Yểu là bởi vì cậu ta có thứ bỏ quên tại chỗ tôi.”

“Quan Thù.”

Từ Ý Bạch đầu tiên là bình tĩnh hô tên hắn, sau đó chợt nâng tay đánh một quyền tới, vừa nhanh vừa chuẩn.

Anh không xuất thân từ trường quân đội giống như Quan Thù, nhưng từ nhỏ đến cấp hai vẫn luôn luyện tán thủ. Ngón tay của nghệ sỹ dương cầm quý giá, từ sau khi quyết tâm đi theo con đường âm nhạc, Từ Ý Bạch không còn luyện tập nữa.

Sau này khi anh ở bên Thẩm Yểu, Thẩm Yểu bị Alpha khác nhốt vào trong nhà kho, suýt nữa bị cường bạo.

Liên tiếp một tháng, khi Từ Ý Bạch nhắm mắt say ngủ lại toát đầy mồ hôi lạnh choàng tỉnh dậy, anh một mực mơ thấy Thẩm Yểu đang khóc, song không có cách nào đến ôm cậu cả.

Sau một hồi trăn trở suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Từ Ý Bạch đưa ra quyết định. Anh biết điều này này cực kỳ ngu ngốc, nhưng anh muốn bảo vệ Thẩm Yểu, sẵn lòng gánh chịu phần mạo hiểm này vì Thẩm Yểu.

Từ Ý Bạch một lần nữa luyện tán thủ, anh vẫn luôn giấu mọi người, ngay cả Thẩm Yểu cũng không biết.

Cú đấm xé gió phá không, mạnh mẽ xông thẳng vào mặt. Lúc thường Quan Thù hoàn toàn có thể né tránh, nhưng chiều ngày hôm qua khi hắn ra ngoài làm nhiệm vụ bởi lòng dạ thấp thỏm mà bị thương, hiện tại lưng xanh tím một mảng, chỉ nhìn cũng cảm thấy ghê người.

Khi hắn lui bước ra sau liền động đến vết thương, cơn đau chiếm cứ trên lưng liền lan đến toàn thân. Quan Thù là người có thể chịu đau, nhưng thoáng chốc đã đau đến mức trên trán toát một lớp mồ hôi lạnh.

Đau đớn làm chậm động tác, má phải liền bị nắm đấm của Từ Ý Bạch đánh trúng. Sức lực của Từ Ý Bạch cũng không hề nhỏ, nện một quyền đến, nếu trúng người gầy yếu hơn một chút, có thể trực tiếp đánh ngã xuống đất không dậy nổi.

Quan Thù cũng lảo đảo lui lại mấy bước, trên lưng áo sơmi đã bị mồ hôi thấm ướt. Hắn nắm tay đặt dưới xương gò má, thời điểm nâng mắt, ánh nhìn đã hoàn toàn thay đổi, thấp giọng nói:

“Ông cũng nhịn mày lâu lắm rồi đấy.”

Hắn chậm rãi cởi khuy cổ áo cùng cổ tay gò bó, dựa vào bản năng giống như dã thú, phớt lờ cơn đau khó lòng chịu đựng trên lưng.

Quan Thù là kẻ nợ máu phải trả bằng máu, hắn không chút do dự giáng một quyền về phía mặt Từ Ý Bạch.

Từ Ý Bạch không trốn, anh biết bản thân không tránh kịp, cho nên gắng gượng hứng một đấm này, đồng thời khuỵu gối dùng lực thúc lên trên.

Đấu pháp của anh là kiểu kéo nhau chết chùm*. Từ Ý Bạch đã hoàn toàn mất đi lý trí, sau khi trúng một đấm cũng không biết đau mà tiếp tục chất vấn: “Có phải là mày đã cưỡng bức Yểu Yểu hay không?!”

*Nguyên văn (伤自己一千, 也伤对方一千): tổn thương bản thân một nghìn, cũng đánh được đối phương một nghìn.

Đây là tia hy vọng cuối cùng của Từ Ý Bạch, anh đến tìm Thẩm Yểu cũng là muốn biết đáp án.

Hai Alpha nháy mắt lao vào ẩu đả, trong khoảng thời gian ngắn khó phân cao thấp.

“Rầm ——”

Quan Thù bắt đúng cơ hội, dùng một đòn vật vai kỹ thuật mười phần, quật ngã Từ Ý Bạch xuống đất. Điều này làm cho vết thương trên lưng trầm trọng hơn, trước mắt hắn cũng chợt tối sầm.

Hắn hoàn toàn dựa vào ý chí cúi đầu xuống, giọng điệu khi cất lời khó hiểu, làm cho người ta không nghe được cảm xúc: “Cưỡng bức ư? Tao thừa nhận trong quá khứ đã từng làm như vậy, là bởi vì Thẩm Yểu ngoại tình.”

Quan Thù nhìn Từ Ý Bạch nghiêng ngả loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất, đòn vừa nãy hẳn là rất đau, nhưng Từ Ý Bạch lại như thể không biết đau bổ nhào đến.

Đau đớn làm cho đầu óc Quan Thù vô cùng tỉnh táo, lần này hắn không đánh đấm với Từ Ý Bạch nữa, chỉ đưa tay cản anh lại.

Hắn nói về chuyện quá khứ giữa mình và Thẩm Yểu, cũng không phải là dùng thân phận bạn trai cũ chia xẻ kinh nghiệm cho bạn trai hiện tại của Thẩm Yểu.

“Có vẻ như mày rất tò mò vì sao tao với Thẩm Yểu lại ở bên nhau, vậy để tao nói cho mà hay.” Quan Thù rũ mắt nhìn anh chòng chọc, tiếp tục nói, “Tao với Thẩm Yểu lên giường, là bởi vì cậu ta chủ động nói muốn làm nhân tình của tao. Tao có hỏi cậu ta có Alpha nào khác không, thì cậu ta bảo không có.”

“Tao không hề phá hoại tình cảm của mày cùng Thẩm Yểu, mà là cậu ta không cần mày nữa.” Quan Thù kéo dài từng chữ nói, “Từ Ý Bạch, mày nói tao là bạn trai cũ, nhưng mày hẳn cũng sắp thành bạn trai cũ rồi phải không? Hay hiện tại đã là như thế rồi......?”

Từ Ý Bạch không muốn yếu thế trước mặt tình địch, anh vùng thoát khỏi sự kiềm giữ của Quan Thù, bình ổn hô hấp, ánh mắt tựa hồ sâu tối đen không đáy: “Tao không tin, câm miệng đi.”

“Mày không biết sao?” Quan Thù hạ mắt, trong ánh mắt thế mà còn mang chút hương hại, “Ngoại trừ tao, Thẩm Yểu còn có thằng đàn ông khác, lại còn là kẻ được cậu ta công khai bên ngoài nữa.”

Hô hấp của Từ Ý Bạch như nghẹn lại, đầu óc bắt đầu choáng váng một hồi, như thể đã rơi vào trong bãi lầy, thế nào cũng không thoát ra nổi.

“Đi hỏi chị mày đi.” Quan Thù xoay người rời khỏi, trước lúc đi còn nói, “Chị ấy biết Thẩm Yểu ở nơi nào, cậu ta đã từng cùng gã đàn ông khác đến gặp chị mày đấy.”

Hắn hy vọng Từ Ý Bạch có thể dùng thái độ tương tự đối xử với Yến Tri Hành, khiến Yến Tri Hành biết Thẩm Yểu đang làm cái gì sau lưng. Đã đến tình trạng này rồi, Từ Ý Bạch hẳn sẽ chia tay với Thẩm Yểu, Yến Tri Hành cũng sẽ không cần Thẩm Yểu nữa.

Thẩm Yểu sẽ trở thành không nơi nương tựa, giả như cậu ấy khóc lóc van xin hắn, hắn có thể miễn cưỡng đồng ý tiếp tục làm nhân tình của Thẩm Yểu.

*

Thẩm Yểu ở tại một tòa nhà riêng biệt nhỏ trong Yến gia, cậu biết đây là chỗ ở riêng của Yến Tri Hành. Môi trường rất tốt, phong cảnh cũng không tệ. Ngoại trừ Trần Song, Yến Tri Hành và cả người hầu, cậu không hề gặp những người khác.

Ánh nắng buổi sớm rực rỡ, trong vườn hoa ngập tràn hương thơm, người làm vườn đang cắt sửa cây cối, không dám hướng tầm mắt về chỗ ngồi phía bên phải.

Nữ giúp việc nhẹ tay nhẹ chân đặt cafe xuống chiếc bàn bên cạnh Thẩm Yểu. Cậu quay sang, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp kia của Thẩm Yểu được phủ ánh sáng thùy mị hơn rất nhiều.

Cậu thấp giọng nói lời cảm ơn, sau đó nâng cốc lên, khẽ nhấp một ngụm.

Vị đắng chát thổi tan cảm giác mệt mỏi không nhiều lắm, Thẩm Yểu lại hạ cốc xuống bàn. Cậu tiếp tục cúi đầu, xem quyển sách trên tay, bên tai có tiếng chim hót vây quanh.

Mặt trời dần dần chiếu nghiêng, vị trí dưới bóng cây hoàn mỹ mà cậu đã chọn lựa, hiện tại bị ánh nắng chiếu thẳng xuống, hắt lên trang sách, có chút chói mắt.

Thẩm Yểu tập mãi thành quen, không chút hoang mang nhích ra phía sau, nhắm mắt lấy sách che lên mặt.

Điều kiện nơi này không tồi, thoải mái hơn rất nhiều so với Thẩm Yểu từng nghĩ. Tuyệt nhất là Yến Tri Hành rất bận rộn, một ngày cũng không đụng phải y mấy lần, ngay cả đến bữa cũng chẳng phải ăn chung.

Tai cậu cũng xem như nhạy bén, bất chợt nghe được tiếng bước chân không nặng không nhẹ. Thẩm Yểu vươn tay đỡ lấy đáy gáy sách, ngón tay dài nhỏ bị ánh nắng chiếu sáng, chậm rãi đưa lên trên dời cuốn sách ra.

Sách dời đi bao nhiêu, ánh chiều tà lại chiếm cứ thêm bấy nhiêu trên mặt cậu, ngay cả đồng tử cũng bị phủ một màu như nhựa thông tan chảy.

Thẩm Yểu nhìn về phía tiếng bước chân lại gần, người không có khả năng xuất hiện bây giờ nhất lại xuất hiện ở trước mặt cậu. Cậu tức thì nở nụ cười, hỏi: “Sao ngài lại đến đây vậy?”

Yến Tri Hành đứng cách đó mấy thước, bên cạnh y có một bụi hoa thược dược đang lắc lư trong gió. Y nhìn về phía Thẩm Yểu, nhàn nhạt hỏi: “Quan Thù hỏi có phải tôi đã mang cậu đi nuôi cá mập không.”

Vẻ mặt, ngữ khí này của y, khiến Thẩm Yểu cũng phải hoài nghi có phải là y đang kể mấy chuyện cười nhạt nhẽo hay không.