Chẳng Đắm Chìm

Chương 7



Thời điểm Từ Ý Bạch rời giường, Thẩm Yểu liền tỉnh. Cậu không mở mắt, cũng không ngồi dậy, chỉ trở mình kéo chăn lên đắp, tiếp tục giả vờ ngủ.

Động tĩnh bên tai vốn nhẹ lại càng thêm khẽ khàng.

Mí mắt Thẩm Yểu nhắm chặt, nhưng sớm đã chẳng còn chút mỏi mệt. Phòng ngủ ở tầng hai, cơ hồ không nghe được âm thanh dưới tầng, cậu cuộn mình trên giường, cảm thấy Từ Ý Bạch hẳn là đã rời đi rồi, mới chầm chậm bò dậy khỏi giường.

Đã mấy ngày không ngủ ngon lắm, hôm nay tâm tình lúc Thẩm Yểu tỉnh dậy lại không tồi.

Bộ Âu phục tối qua Thẩm Yểu chẳng muốn mặc lại nữa, cậu lấy quần áo Từ Ý Bạch mới mua cho từ trong tủ ra thay đổi.

Thẩm Yểu đứng sau tay vịn cầu thang, nhìn vọng xuống, dưới tầng quả nhiên đã không còn một bóng người.

Từ Ý Bạch rất thích sạch sẽ và dọn dẹp, tất cả đồ đạc đều được bày biện ngay ngắn, y chang với lúc cậu đến cách đây không lâu.

Lúc đó cậu cũng là đứng ở chỗ này, quang minh chính đại nghe Từ Ý Bạch gọi điện thoại.

Cậu không nghe được âm thanh đầu kia, song có thể phỏng đoán được câu chuyện trước sau qua lời nói chuyện của Từ Ý Bạch.

“Bảo cha mẹ đừng giới thiệu Omega cho em...... Em không về đâu, thật sự đã có bạn trai rồi, chẳng phải chị đã biết sao?”

Im lặng cách quãng mấy giây, Từ Ý Bạch mím chặt môi, có chút giận dữ nói: “Không chia tay, cũng không cãi nhau gì hết, tình cảm của bọn em rất tốt.”

Anh rất cố chấp nói: “Yểu Yểu mới vừa tốt nghiệp, chờ khi em ấy bằng lòng, em sẽ đưa về nhà.”

“Giờ không nói nữa.” Đại khái là trò chuyện không quá vui vẻ, Từ Ý Bạch nói, “Không phải là chơi bời, em ấy cũng không thèm muốn thứ gì của em hết, chỉ là vì thích nên mới ở bên nhau. Bọn em rồi sẽ kết hôn.”

Từ Ý Bạch không biết cậu đã nghe được cuộc điện thoại này, bởi vì thời điểm anh lên tầng, Thẩm Yểu đã giả vờ ngủ rất khá.

Thẩm Yểu vịn cầu thang lầu xuống tầng, lấy tấm vé mời từ túi Âu phục, lại cầm cả giấy bút của Từ Ý Bạch.

Khi viết cậu cắn đầu bút ra chiều suy tư, sau đó giãn mày cười, viết xuống ba câu đã phác thảo sẵn trong lòng.

Cậu tin rằng Từ Ý Bạch sẽ thích.

Làm xong hết thảy, cậu vỗ tay mở cửa rời đi.

Từ Ý Bạch chẳng hề làm sai điều gì, chỉ là mối quan hệ này đã duy trì lâu lắm rồi, dừng lại tại đây là tốt nhất, như là một hồi cảnh đẹp như mộng như ảo.

*

Bài múa đơn đêm nay đích xác là rất quan trọng với cậu, nhưng thời gian tập luyện bắt đầu từ chín giờ sáng, mà hiện tại kim đồng hồ mới quá bảy, từ nhà Từ Ý Bạch đến nhà hát, chỉ cần có hai mươi phút.

Cậu có thừa thời gian để ở lại chờ anh, nhưng Thẩm Yểu đã có hẹn trước cùng người khác.

Quán cafe này không có quá nhiều người, ngay cả nhân viên cũng vừa mới vào ca, chuẩn bị trong cơn buồn ngủ, trong lòng cũng trộm mắng vị khách ngồi trong góc mới sáng sớm đã đến đây rồi.

Cửa được người bên ngoài kéo ra, chuông gió treo trên nắm tay cửa phát tiếng lanh lảnh. Omega xinh đẹp tiến vào, nhân viên cửa hàng nhìn đến sững sờ giây lát, tâm tình đi làm sáng sớm rốt cuộc khá hơn không ít.

Bước chân Thẩm Yểu không ngừng tiến về phía góc tường, kéo ghế dựa ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Cậu đang ngủ hay thức đấy?”

Omega ngồi đối diện cậu ngẩng mặt lên, giả lả cười nói: “Ngủ ba tiếng rồi, hẳn là không chết được đâu.”

Thẩm Yểu gật đầu, uống cốc cafe trước mặt đã được chuẩn bị sẵn, an tâm nói: “Vậy là tốt rồi.”

Dù sao quan hệ lợi ích giữa cậu và Cao Văn Vãn là kiên cố nhất cũng mong manh nhất, dẫu rằng Thẩm Yểu không muốn dùng sự so sánh ghê tởm này, nhưng bọn họ quả thật là hai con châu chấu bị buộc chung trên một sợi dây thừng*.

*Nguyên văn 栓在一条绳上的蚂蚱: Mang nghĩa hai kẻ cùng chung cảnh ngộ sai trái, không một ai có thể chối bỏ trách nhiệm. Có câu tương tự là “Đồng hội đồng thuyền”

Nếu Cao Văn Vãn chết, cậu cũng rất phiền toái.

Tại buổi tiệc hôm qua, Cao Văn Vãn cũng ở đó, thận trọng sắm vai đứa con riêng khúm núm.

Cậu ta náu mình tại một vị trí xa nhất, thời điểm chạm mắt với Thẩm Yểu, liền chầm chậm nâng ly rượu về phía trước.

“Alpha có thể khiến chú cậu kiêng dè tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có vài người. Song bao nhiêu Alpha như vậy mà cậu đều chướng mắt, lại chọn hẳn thứ khó gặm như Yến Tri Hành á? Tôi có nhìn thấy y tại bữa tiệc, với bộ dáng ngồi tít trên cao đó, tôi còn hoài nghi y là thứ lãnh cảm ấy chứ.”

“Biết làm sao đây.” Thẩm Yểu lại cắn miếng sandwich trước mặt, chân thành nói, “Tôi thích Alpha đẹp mã mà.”

Bất kể là Từ Ý Bạch, hay là mối tình đầu, tuy rằng khí chất loại hình bất đồng, song đều là trai đẹp ngàn dặm mới tìm được một.

Yến Tri Hành cũng vậy.

“Giả như phải ngủ với kẻ bộ dạng xấu xí.” Thẩm Yểu thoáng ngừng rồi nói, “Tôi chắc sẽ ghê tởm đến muốn nôn mất.”

Cao Văn Vãn nhịn không được cười nhạo một tiếng, châm chọc khiêu khích: “Đằng nào cũng chết đến nơi rồi, thế mà còn kén cá chọn canh à?”

Thẩm Yểu nâng mặt lên, ánh mắt nhìn ra bên ngoài qua cửa kính, giọng điệu thoáng hoang mang: “Nếu tôi chết thật, thì có ích lợi gì với cậu không?”

Cậu luôn như vậy, bất kể người khác nổi trận lôi đình trước mặt, thì kỳ quái là, cậu vẫn chẳng hề tức giận.

Lời hỏi vặn lại chung quy lại đánh trúng tử huyệt của người khác.

Cao Văn Vãn không còn tâm tình tiếp tục đâm chọc cậu, cũng sa vào vòng xoáy trầm lặng.

Cao Văn Vãn phiền muộn khuấy thìa, khó hiểu nói: “Thẩm Phục Lâm muốn mượn cậu để trèo lên cành cao, vậy sao không dứt khoát làm giống Cao gia, trực tiếp tìm cho cậu một Alpha thông gia đi?” Cậu ta chẳng bận tâm nhún vai, cười trên nỗi đau của kẻ khác nói: “Vốn tưởng ràng năm sau tôi bị đóng gói tống đi kết hôn đã đủ thảm rồi, sao cậu lại còn thảm hại hơn cả tôi thế?”

Lòng hiếu kỳ của cậu ta thông thường không dồi dào như vậy, nhưng hiện tại lại nhịn không được nói: “Mối quan hệ thông gia ràng buộc chẳng phải là có lợi cho Thẩm gia sao, Thẩm Phục Lâm vì lẽ gì......?” Vì sao lại muốn biến cậu thành đồ chơi tặng cho nhiều người như vậy.

Cũng chính bởi vì ý định điên khùng này của Thẩm Phục Lâm, mà Thẩm Yểu mới phải gấp rút tìm chỗ dựa.

Thẩm Yểu nhẹ giọng ngắt lời cậu ta: “Cao Văn Vãn, quan tâm tôi đến vậy, là thích tôi rồi sao?”

Cao Văn Vãn biết là bản thân đã vượt giới hạn, cậu ta không nên đào sâu chuyện riêng của Thẩm Yểu. Sau một hồi lâu im lặng, cậu ta mới nói: “Hành tung của Yến Tri Hành rất bí ẩn, tôi chỉ biết mấy ngày từ khi về nước y thường xuyên đến U Lan Hiên.”

Nghe đến tên câu lạc bộ này, Thẩm Yểu căm ghét nhíu mày, dùng sức cắn nát viên đá trong miệng, đáp lời: “Đã rõ.”

Thời gian đã gần đến, Thẩm Yểu cầm hóa đơn đứng dậy.

Cao Văn Vãn lại ngăn cậu, hỏi tiếp: “Chuyện trên tầng hôm đó là thế nào, cậu tóm được Yến Tri Hành rồi sao?”

Thẩm Yểu cười rộ lên, dung mạo diễm lệ đến rung động động lòng người, ngay cả một Omega như Cao Văn Vãn cũng mất tự nhiên nuốt nước bọt.

Nụ cười trong nháy mắt tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Thẩm Yểu rất lãnh đạm nói: “Y dường như cực kỳ khinh thường tôi.”

Thẩm Yểu ngay cả câu từ biệt cũng không để lại, Cao Văn Vãn từ xa nhìn khóa vào dóng dáng Thẩm Yểu xa dần, tâm tư có chút tản mát.

*

Lần đầu tiên cậu ta gặp Thẩm Yểu là tại vườn hoa trong nhà.

Cao Văn Vãn là con riêng, bởi thân phận Omega mới được Cao gia dẫn về. Cậu ta vẫn là đứa bé ngây thơ, nhưng từ trong ánh mắt khinh thường của người khác, liền biết là sự tồn tại không được đón chào.

Cậu thường xuyên bị anh chị trên danh nghĩa của mình đưa ra ngoài chơi, nói với các cô cậu chủ khác, cậu ta chính là thứ đồ chơi có thể tùy ý bắt nạt sai khiến.

Cao Văn Vãn trốn trong chăn khóc gọi điện thoại cho mẹ xin giúp đỡ, lại bị lời nói sắc nhọn của đối phương yêu cầu ở lại.

Lâu ngày bị ức hiếp, Cao Văn Vãn đã học được nghe lời không phản kháng.

Đứa bé bốn, năm tuổi đang thuở tinh lực dồi dào nhất, Đới Tinh Huy đá quả bóng cao su đến mặt cỏ đối diện, sau đó vỗ đầu Cao Văn Vãn, từ miệng phát ra tiếng huýt sáo, tựa như sai khiến con chó nhỏ nói: “Đi đi!”

Cao Văn Vãn thở hổn hển đuổi theo hướng bóng cao su lăn, sau lưng là một mảng cười vang.

Bóng cao su lăn thật sự xa, Cao Văn Vãn một đường khom eo nhìn chằm chằm quả bóng. Quả bóng không lăn đến bờ tường rồi dừng lại như trước kia, mà là đập vào một đôi giày trắng nhỏ sạch sẽ, bị văng ra, lăn ra sau vài vòng.

Cao Văn Vãn luống cuống tay chân ôm lấy bóng, mới bất giác ngẩng đầu, sau đó ngồi xổm trên mặt đất ngơ ngác há hốc miệng.

Dưới gốc đa cực đại có đặt một chiếc ghế dựa nhỏ, bên trên có một Omega môi hồng răng trắng đang ngồi, lông mi cong vút, xinh xắn tựa như thiên sứ nhỏ Cao Văn Vãn từng thấy trong truyện cổ tích.

Chỉ là khuôn mặt thiên sứ nhỏ kia lạnh như băng, mím đôi môi vừa căng lại đỏ. Vừa nhìn đã thấy là một cậu chủ nhỏ cao quý, không bao giờ lăn lộn với đám nhóc con kia. Chẳng những thế, còn cách bọn nó rất xa, rất im lặng tự mình đọc sách.

Bóng cao su đụng vào chân, cậu cũng không để tâm.

Đại khái là bị nhìn chòng chọc có chút chán ghét, ánh mắt Omega chuyển từ quyển sách đến người cậu ta, dùng cặp mắt đen nhánh như quả nho mà nhìn, chẳng nói một lời.

Mông Cao Văn Vãn đập xuống đất, gấp gáp nhặt bóng lên bỏ chạy.

Cậu mang bóng cao su về giao vào tay Đới Tinh Huy, lần này bóng không bị ném xa, ngược lại đập thẳng lên người cậu.

Cao Văn Vãn theo bản năng nâng cánh tay một chút, cảm thấy đau, song không dám kêu thành tiếng.

Cậu nhìn thấy Đới Tinh Huy lại nhặt bóng cao su ném ra ngoài, lần này gã không sai khiến Cao Văn Vãn nữa, mà tự mình phấn khởi chạy đi nhặt.

“Đới Tinh Huy sao lại đi tìm Thẩm Yểu chơi thế?” Một Omega có bộ dạng có chút tương tự với Thẩm Yểu bĩu môi nói, “Thẩm Yểu có thèm để ý đến gã đâu, chơi cùng thì có gì thú vị chứ.”

Thẩm Yểu đại khái là tên của Omega xinh đẹp mới nãy, Cao Văn Vãn lập tức nhớ kỹ cái tên này.

Cậu ta trốn ở bên cạnh, nghe bọn họ thảo luận về Thẩm Yểu.

Cao Văn Vãn rốt cuộc biết Thẩm Yểu không phải câm điếc, cậu chỉ là không nói chuyện, còn biết nhảy múa nữa. Cậu ta còn nghe nói nhóm Alpha đều thích cậu ấy, tặng kẹo tặng đồ ăn, muốn được chơi cùng với cậu.

Song Thẩm Yểu không để ý tới người khác, bất cứ ai cũng không, lại còn vứt thẳng mặt những thứ bọn họ tặng.

Sau đó Cao Văn Vãn lại gặp Thẩm Yểu vài lần, khi đó cậu ta mới biết được, Thẩm Yểu cũng là cậu bé thích làm nũng.

Cậu không đáp lại những Alpha đó, chỉ đơn thuần bởi vì không muốn để ý. Mỗi lần cha mẹ Thẩm Yểu tới đón, cậu đều khép sách lại, sau đó rất ngoan xòe tay ôm chân cha mẹ.

Cao Văn Vãn không cẩn thận nghe được Thẩm Yểu thầm thì nói muốn ôm một cái.

Nhưng kể từ ngày đó, Cao Văn Vãn có một khoảng thời gian rất dài không thấy Thẩm Yểu, thời điểm gặp lại một lần nữa cậu trở nên càng thêm diễm lệ, thịt trên mặt lại mất đi không ít.

Cậu vẫn giống như trước kia, một mình ngồi ở vị trí khuất nhất, cầm sách đọc. Trong tiếng bỡn cợt, Đới Tinh Huy tiến lại, hy vọng đầy cõi lòng đưa kẹo cho Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu cúi đầu nhìn thoáng qua, lại không chút do dự lựa chọn vứt đi.

Không đếm nổi là lần thứ bao nhiêu Đới Tinh Huy bị từ chối trước mặt mọi người, gã nghe được tiếng cười nhạo của bọn Hồ Thánh Hiên cùng Trương Tư Ngữ, thẹn quá hóa giận đẩy Thẩm Yểu, mắng: “Cha mẹ mày đều đã chết hết rồi! Mày không cần kẹo của tao! Thì sau này cũng không còn ai mua kẹo cho mày đâu!”

Thẩm Yểu suýt nữa ngã xuống khỏi ghế, cậu vịn ghế dựa, gắt gao trừng mắt nhìn Đới Tinh Huy.

Sau đó bất chợt nhào lên phía trước, giống như con thú nhỏ hung dữ bóp cổ Đới Tinh Huy, cánh tay gầy guộc như dùng hết tất cả khí lực.

Đới Tinh Huy đạp chân, bất lực đập tay Thẩm Yểu, như thể sắp chết.

Chẳng ai ngờ cậu sẽ động thủ, đến khi phản ứng lại, Hồ Thánh Hiên cùng Trương Tư Ngữ mới nhào đến thô bạo lôi Thẩm Yểu ra.

Thẩm Yểu ngã thật mạnh xuống đất, cậu dường như không biết đau, lại nhìn chòng chọc vào Đới Tinh Huy cố gắng bò dậy.

Cánh tay bị một trái một phải đè xuống, Đới Tinh Huy bị mất thể diện đến vậy, đã sớm quên Thẩm Yểu là Omega, một quyền trực tiếp nện xuống gò má Thẩm Yểu.

Sức lực của Omega không có khả năng so với ba Alpha, Thẩm Yểu hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, nghiến chặt răng dùng đầu hung hãn đập vào trán Đới Tinh Huy.

Tình trạng đột phát này làm cho đám trẻ con bên cạnh luống cuống sợ hãi.

Cuối cùng là một cô bé hét lên, người lớn trong phòng nghe thấy, mới kết thúc trò hề này.

Đối tượng bọn họ bắt nạt không chỉ mình Cao Văn Vãn, từ sau lần cãi vã này, Thẩm Yểu cũng bị cho thêm vào danh sách.

Chẳng qua bọn họ sợ Thẩm Yểu tố cáo với người nhà, nên không dám nặng tay, cùng lắm chỉ là đẩy vai cậu, hoặc là cướp sách từ trong tay cậu, xé vụn.

Thẩm Yểu không đánh lộn với bọn nó nữa, song cũng chưa từng cầu xin tha thứ.

Cao Văn Vãn vốn tưởng rằng Thẩm Yểu là nhẫn nhịn giống mình.

Cậu ta theo thường lệ làm chân chạy, ôm một đống đồ ăn vặt cố hết sức chạy từ dưới hết năm tầng lầu. Rất kỳ quái, trong hành lang không có bóng người, cậu ta chạy từng bước lên, lại nghe được tiếng khóc cùng cầu cứu không quá rõ ràng.

Cao Văn Vãn dừng bước chân ở đầu cầu thang, cửa phòng trưng bày nằm ở cuối hành lang đóng chặt. Nơi này là nhà tổ Cao gia, Cao Văn Vãn trong lúc vô tình đã từng tiến vào căn phòng này.

Bên trong đã rất lâu không quét dọn, đèn cũng đã hỏng, dưới ánh sáng mù mịt, những đồ trưng bày hiếm có cổ quái khiến cậu sợ đến mức phát khóc.

Tiếng khóc biến mất ở phía sau cửa, như bị nhốt trong chiếc hòm khóa chặt.

Thẩm Yểu đứng kề sát cửa, trong tay cầm chuỗi chìa khóa, xinh đẹp tinh xảo như búp bê.

“Vì sao không trả thù?” Lần đầu tiên Thẩm Yểu nói chuyện cùng Cao Văn Vãn, nghi hoặc khó hiểu, “Cười với bọn nó thì có ích gì.”

Đồ ăn vặt ôm trong tay Cao Văn Vãn rơi lộp bộp xuống mặt đất, cậu chẳng nói nổi một lời, nửa hiểu nửa không mở to mắt.

*

Buổi tối sáu giờ rưỡi.

Sân khấu nhà hát lớn rộng rãi sáng ngời, còn chưa mở màn, ghế khán giả vẫn còn thưa thớt.

Từ Ý Bạch soát vé xong ngồi xuống, hai vị trí bên người còn trống, tấm vé Thẩm Yểu tặng anh là thuộc dãy năm có tầm nhìn rất tốt.

Anh mặc Âu phục đen bình thường nhưng vừa vặn, Từ Ý Bạch cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại tạm thời nhìn lên sân khấu trống rỗng.

Từ Ý Bạch chẳng mảy may biết gì về sân khấu mà Thẩm Yểu chuẩn bị, bất kể là trang phục, hay thiết kế vũ đạo.

Anh rũ mắt phỏng đoán một hồi dựa theo phong cách ưa thích của Thẩm Yểu, cuối cùng bởi vì thật sự không tìm được manh mối, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu.

Trong lúc vô tình, khóe mắt Từ Ý Bạch thoáng nhìn Alpha đi tới từ bên kia, phía sau y còn có một nữ Omega, hẳn là mẹ của y.

Trên người Alpha tóc vàng mắt xanh cũng ăn vận nghiêm trang, y ngồi xuống bên cạnh Từ Ý Bạch, không quấy nhiễu đến không gian của anh, mà tự nhiên đặt tay lên tay vịn bên phải.

Y không giống như là đến nhà hát xem múa, mà lại càng như thể nghiêm túc ngồi tại bàn đàm phán.