Chàng Khờ

Chương 268-269-270



Nghe lời Tam trưởng lão nói, sắc mặt Đường Chấn Phong tối sầm. Ông ta đã hiểu, Tam trưởng lão nói cho nhà họ một con đường sống, nhưng nhà ở đây, chỉ bao gồm vợ chồng Đường Chấn Phong và con gái Đường Dĩnh, chứ không bao gồm con rể là Ngô Bách Tuế.

Hơn nữa, ba người nhà họ muốn sống thì Đường Chấn Phong phải tự tay giết chết Ngô Bách Tuế và tất cả người nhà họ Ngô.

Đây chính là cơ hội duy nhất mà Tam trưởng lão cho Đường Chấn Phong.

Đường Chấn Phong trầm mặc, đứng im tại chỗ.

Ngô Bách Tuế, Ngô Thanh Đế, Ngô Thiên cùng người nhà họ Ngô không hẹn mà cùng nhìn Đường Chấn Phong đứng ngây người.

Khuôn mặt của Ngô Bách Tuế căng thẳng, anh không biết Đường Chấn Phong sẽ lựa chọn thế nào. Nếu như trước đây, Ngô Bách Tuế không ngần ngại cho rằng Đường Chấn Phong là người không đáng tin cậy. Nhưng sau sự việc hôm nay, Ngô Bách Tuế đã phát hiện ra một mặt khác của Đường Chấn Phong. Anh cảm thấy Đường Chấn Phong không phải là một người hoàn toàn vô tình. Nhưng giờ phút này, đứng trước cơ hội duy nhất để bảo vệ gia đình ba người của họ, liệu Đường Chấn Phong có bận tâm đến tính mạng của Ngô Bách Tuế và của tất cả các thành viên nhà họ Ngô?

Vẻ mặt của Ngô Thanh Đế càng thêm khó coi, ông không tin bất cứ người nào nhà họ Đường, nhà họ Đường sẽ không buông tha nhà họ Ngô. Cái mà Tam trưởng lão gọi là nương tay, thì cũng chỉ là dành cho ba người nhà họ Đường thôi, chứ sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào nhà họ Ngô. Xem ra nhà họ Ngô hôm nay thật sự gặp họa diệt tộc rồi.

Lòng Đường Dĩnh lúc này cũng vô cùng hồi hộp, cô biết nhà họ Đường là những kẻ máu lạnh, tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, bố cô là Đường Chấn Phong trước đây cũng là một đao phủ không có tình cảm, nhưng bây giờ Đường Dĩnh đã thay đổi cái nhìn về bố mình. Bố cô vẫn có tính người, nhưng cô cũng biết rằng bố cô lo lắng cho tính mạng của mẹ con cô. Nếu bố cô thật sự tàn sát người nhà họ Ngô, vậy phải làm sao?

Đường Dĩnh không dám nghĩ thêm, cô vội vàng nhìn Đường Chấn Phong, trầm tư gọi một tiếng: “Bố…”

Cô muốn nói bố giơ cao đánh khẽ, đừng xuống tay với nhà họ Ngô, nhưng cô có tư cách gì yêu cầu như vậy? Là cô đã kéo bố mẹ vào đống rắc rối này, lẽ nào giờ đây cô còn bắt bố mẹ chết cùng Ngô Bách Tuế?

Trái tim Đường Dĩnh tan nát.

Đường Chấn Phong nhìn Đường Dĩnh, rồi dời ánh mắt sang Tam trưởng lão, trịnh trọng nói: “Tam trưởng lão, tôi không làm được”.

Đường Chấn Phong biết con gái bận lòng với Ngô Bách Tuế nhiều thế nào, nếu tự tay ông ta giết Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh chắc không sống nổi, cho dù còn sống cũng sẽ mang khúc mắc cả đời không hóa giải được. Tương lai, bố con họ không có cách nào chung sống hòa thuận được. Đường Chấn Phong không muốn cứa một nhát dao vào tim con gái, cuối cùng ông ta đã hành động theo con tim mách bảo.

Nghe câu trả lời của Đường Chấn Phong, Đường Dĩnh cả kinh, nước mắt lưng tròng, cô xúc động mạnh mẽ.

Sắc mặt của Ngô Bách Tuế cũng thay đổi, lựa chọn của Đường Chấn Phong nằm ngoài dự kiến của anh, cái nhìn về Đường Chấn Phong cũng khác đi thêm chút nữa.

Ngô Thanh Đế càng kinh ngạc, ông không ngờ Đường Chấn Phong vứt bỏ cơ hội quý báu này.

Sắc mặt của Tam trưởng lão thoáng cái lạnh thấu xương, ánh mắt lão lạnh như băng nhìn chằm chằm Đường Chấn Phong, khô khốc hỏi: “Cậu chắc chắn?”

Người nhà họ Đường không được phép có lòng nhân từ của phụ nữ, phải kiên quyết và dứt khoát, câu trả lời của Đường Chấn Phong đã vượt ra ngoài dự đoán của Tam trưởng lão, khiến lão phẫn nộ, trong mắt lão lộ ra sát ý nhàn nhạt.

Chạm phải sát khí phát ra từ người Tam trưởng lão, nội tâm Đường Chấn Phong không khỏi dao động. Khuôn mặt bình tĩnh của ông ta thoáng hiện một tia do dự, cuối cùng ông ta vẫn kiên định trả lời: “Chắc”.

Chữ này phát ra chắc nịch, thể hiện quyết tâm của Đường Chấn Phong.

Nghe vậy, sát khí trong mắt Tam trưởng lão càng nồng đậm, khuôn mặt lão tàn ác, lạnh lùng nhìn chòng chọc Đường Chấn Phong rồi nói: “Đường Chấn Phong, tôi đã cho cậu cơ hội nhưng chính cậu không biết quý trọng, nếu vậy cậu cũng đừng trách tôi không khách khí”.

Nói xong, sát khí của Tam trưởng lão tăng thêm một bậc, bây giờ lão giống như Thần Chết, có thể tùy ý đoạt mạng người ta bất cứ lúc nào.

Lục trưởng lão thấy vậy, nghiêm túc nói với Tam trưởng lão: “Tam trưởng lão, tôi nghĩ Đường Chấn Phong này nhất định đã phản bội nhà họ Đường, nếu không, tại sao cậu ta lại đến nhà họ Ngô? Hơn nữa cậu ta thà bỏ qua cơ hội được sống cũng không nỡ giết người nhà họ Ngô? Theo tôi, chúng ta giết hết bọn họ, coi như vì nhà họ Đường thanh lý môn hộ”.

Vừa rồi lúc nghe Tam trưởng lão đồng ý cho Đường Chấn Phong một cơ hội, Lục trưởng lão đã âm thầm lo lắng, lão ta thực sự sợ Tam trưởng lão sẽ tha cho Đường Chấn Phong lần này. Hôm nay lão ta bị vợ chồng Đường Chấn Phong đánh bị thương, thù này không báo, lão ta không cam tâm. Nhưng nếu Tam trưởng lão chịu tha cho Đường Chấn Phong, lão ta cũng không làm trái được. Nhưng mà lúc này, chính Đường Chấn Phong không biết chắt chiu cơ hội, chủ động từ chối đề nghị của Tam trưởng lão. Lục trưởng lão biết rằng cơ hội lại tới, lão ta phải thừa cơ thuyết phục Tam trưởng lão tiêu diệt cả nhà Đường Chấn Phong. Đương nhiên, cả nhà họ Ngô ắt cũng sẽ bị diệt tộc.

Tam trưởng lão ảm đạm lên tiếng, lạnh lùng nói: “Ông nói đúng, chúng ta nên dọn sạch một thể”.

Giọng nói của Tam trưởng lão không có chút hơi ấm, lão dùng ánh mắt tràn ngập sát khí liếc nhìn cả nhà Đường Chấn Phong, Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế và toàn thể người nhà họ Ngô một lượt, cuối cùng ác độc chốt một câu: “Giết sạch đi”.

Một câu nói đã tuyên án tử cho hàng ngàn con người.

Nghe vậy, sắc mặt Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, Đường Dĩnh, Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế đều đồng loạt tái đi.

Ngô Thiên nghe xong cũng chấn động, nghe những người này nói qua nói lại, đại khái hắn cũng đoán bọn họ là người nhà họ Đường. Ngô Bách Tuế từng nói với hắn về sức mạnh của nhà họ Đường, bây giờ hắn cũng có thể tự cảm nhận được khí thế đáng sợ ấy. Quả nhiên, nhà họ Đường là sự tồn tại vô địch. Tuy Ngô Bách Tuế cứu được Ngô Thanh Đế trở về, nhưng lại dẫn dụ đoàn ác quỷ của nhà họ Đường đến đây. Nhà họ Ngô sắp tàn, trong phút chốc, Ngô Thiên cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực.

Phía sau Ngô Thiên, hàng ngàn người đang kinh hãi tột độ, trang viên nhà họ Ngô sắp bị san bằng thành bình địa, ngày tận thế của nhà họ Ngô đã đến.

Những cao thủ áo đen của nhà họ Đường nhận lệnh từ Tam trưởng lão, lập tức hành động.

Đúng lúc này, Ngô Thanh Đế bỗng đứng dậy, nhìn thẳng Tam trưởng lão, cấp bách nói: “Tam trưởng lão, tôi có chuyện muốn nói”.

Tâm trí Ngô Thanh Đế ngập tràn tuyệt vọng, nhưng ông không thể trơ mắt nhìn nhà họ Ngô diệt vong, không đến cuối cùng ông tuyệt đối sẽ không đầu hàng.

Tam trưởng lão hơi nâng cánh tay, ra hiệu cho những người khác ngừng lại, sau đó lão liếc nhìn Ngô Thanh Đế, lạnh nhạt hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Trong mắt Tam trưởng lão, Ngô Thanh Đế và người nhà họ Ngô đều đã là cá nằm trên thớt, lão có thể xử bất cứ lúc nào lão muốn, cho nên lão cũng không cần gấp gáp làm gì. Lão cũng muốn nghe xem lúc này rồi Ngô Thanh Đế còn muốn nói gì nữa.

Ngô Thanh Đế hơi run run, nghiêm trang nói: “Ông nội của tôi là Ngô Lại còn sống, nếu các người tàn sát nhà họ Ngô, ông nội tôi nhất định sẽ đến tìm nhà họ Đường trả thù”.

Ngô Thanh Đế đã bị dồn đến đường cùng, kì thực ông không biết tình hình hiện tại của Ngô Lại. Nhưng đâu còn cách gì nữa, giờ phút này ông chỉ có thể đem danh tiếng của Ngô Lại ra để ra oai, hi vọng dọa được người nhà họ Đường, mở một đường sống cho con cháu nhà họ Ngô.

Nghe thấy cái tên Ngô Lại này, đáy mắt Tam trưởng lão thoáng hiện một loại tâm tình phức tạp. Lão hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Ngô Thanh Đế hỏi: “Theo tôi biết Ngô Lại đã chết rồi, cậu muốn ở đây hù dọa ai chứ?”

Thấy Tam trưởng lão có vẻ bị danh tiếng của Ngô Lại uy hiếp, Ngô Thanh Đế khấp khởi mừng, ông không nghĩ ngợi gì nhiều, thẳng người chắc nịch nói: “Ông ấy chưa chết, ông ấy chỉ bế quan tu luyện, bây giờ đang ở Bạch Long Quán, nếu các người không tin có thể đi tìm ông ấy”.

Ngô Thanh Đế nói năng rành mạch, hoàn toàn không giống như là đang bịa chuyện.

Đây là biện pháp cuối cùng của Ngô Thanh Đế, ông biết Dương Kim Dương đang ở Bạch Long Quán, hơn nữa Dương Kim Dương lại là người duy nhất có thể giúp được nhà họ Ngô, cho nên Ngô Thanh Đế đã nghĩ đến việc dẫn dụ nhà họ Đường đến Bạch Long Quán, tránh cho nhà họ Ngô kiếp nạn lần này.

Tam trưởng lão nghe vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ thâm trầm, cân nhắc một hồi, sau đó lão âm trầm nhìn Ngô Thanh Đế rồi nói: “Cho dù ông ta thật sự còn sống thì đã sao? Cậu thật sự cho rằng nhà họ Đường sẽ sợ ông ta sao?”

Giọng điệu của Tam trưởng lão vô cùng nghiêm nghị, không chút lưu tình. Nói xong, lão mạnh mẽ vung tay, hung hãn ra lệnh: “Giết!”


Vừa dứt lời, bầu không khí nhất thời thay đổi, tất cả thành viên nhà họ Ngô đều chấn động.

Các cao thủ của nhà họ Đường đều giống như quỷ thần đến từ địa ngục, người nào người nấy bùng nổ sát khí, bộc lộ khí thế ngập trời.

Tuy nhiên, khi bọn họ vừa định ra tay, Ngũ trưởng lão đột nhiên khẩn trương kêu lên: “Chờ đã!”

Sau đó, Ngũ trưởng lão tiến đến chỗ Tam trưởng lão, kề sát tai Tam trưởng, nói nhỏ: “Tam trưởng lão, cứ vậy mà tiêu diệt nhà họ Ngô, e rằng không ổn!”

Tam trưởng lão lườm Ngũ trưởng lão, lãnh đạm nói: “Không ổn thế nào?”

Ngũ trưởng lão nhìn chăm chăm Ngô Thanh Đế, sau đó tiếp tục thận trọng nói nhỏ vào tai của Tam trưởng lão: “Những gì Ngô Thanh Đế mới nói không hẳn là giả, nếu đúng như lời cậu ta nói, Ngô Lại chưa chết, chúng ta cứ như vậy mà tàn sát nhà họ Ngô, sợ rằng Ngô Lại sẽ trở lại trả thù điên cuồng. Theo ý tôi, chúng ta có thể đưa năm người bọn họ trở về nhà họ Đường, sau đó phái người đến Bạch Long Quán tìm hiểu. Đến lúc đó giết bọn họ cũng chưa muộn.”

Ngũ trưởng lão đề nghị như vậy cũng là cẩn tắc vô áy náy. Lỡ như Ngô Lại còn sống, việc này nhất định là mạo hiểm. Đối với Ngô Lại, nhà họ Đường cũng nể nang mấy phần.

Nghe được sự lo lắng của Ngũ trưởng lão, Tam trưởng lão khẽ nhíu mày, âm trầm nói: “Không được, nếu lúc này chúng ta rút đi, thì bọn họ thật sự cho rằng nhà họ Đường chúng ta sợ Ngô Lại. Tôi không cần biết Ngô Lại còn sống hay đã chết, hôm nay tôi nhất định phải tiêu diệt nhà họ Ngô”.

Giọng điệu của Tam trưởng lão rất kiên quyết, không có gì để băn khoăn, nhà họ Đường lớn như vậy sao có thể e ngại Ngô Lại. Mặc dù Ngô Lại là nhân vật không thể coi thường, nhưng nhà họ Đường tuyệt đối không thể vì Ngô Lại mà làm con rùa rụt cổ. Nhà họ Đường chính là Chúa Tể thiên hạ, không thể làm mất thể diện của gia tộc được.

Thấy thái độ của Tam trưởng lão kiên quyết như vậy, Ngũ trưởng lão cũng không tiếp tục khuyên nữa, nhà họ Đường khó lòng có thể nhượng bộ được.

Tam trưởng lão hung ác, ra lệnh thẳng thừng: “Giết, không chừa một ai!”

Mệnh lệnh đưa ra rung chuyển đất trời.

Nghe vậy, các cao thủ của nhà họ Đường lập tức bùng nổ khí thế, vận động chân nguyên của mỗi người.

Đột nhiên, toàn bộ khung cảnh được bao phủ bởi một luồng khí khủng bố và nguồn chân nguyên cuồn cuộn. Không gian rộng lớn này dường như ngay lập tức chìm vào trong khu vực của ma quỷ, những tầng mây bắt đầu xáo động, sắc trời u ám, không khí ngưng trệ, sát khí ngập trời.

Hơn một nghìn người nhà họ Ngô giờ này bị khí tức đồ sộ này ép đến nghẹt thở. Họ như rơi xuống tận cùng tuyệt vọng. Bất kể bình thường họ lợi hại đến đâu, nhưng khi đối mặt với chân nguyên của Vũ Thánh, họ cũng chỉ có thể bó tay chịu trận, chỉ chờ cái chết ập đến.

Ngô Thanh Đế lo lắng đến phát điên, ông cố ý nhắc đến tên Ngô Lại, thế nhưng cũng không dọa được đám người nhà họ Đường. Ông đã hết cách, nhà họ Ngô cuối cùng đã đi đến bước đường diệt vong!

Lúc chân nguyên đạt đến sức mạnh tối cao, toàn bộ cao thủ nhà họ Đường nâng tay lên, xuất chiêu.

Ngay lúc này, một giọng nói hùng hồn đột nhiên cất lên: “Dừng tay!”

Hai chữ này, mạnh mẽ đanh thép, thức tỉnh giác ngộ, vang rền tận mây xanh.

Cao thủ nhà họ Đường bất giác ngừng động tác, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Tất thảy người nhà họ Ngô đang trong cơn tuyệt vọng bỗng nhiên chấn động, thế giới trước mặt như bừng sáng.

Cơ mặt Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão nhất thời cứng đờ, không hẹn mà đều quay nhìn nhau.

Chỉ thấy phía sau đoàn quân nhà họ Ngô có một người chậm rãi bước ra.

Đây là một ông cụ khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi, mặc đạo bào màu trắng, tay áo bay bay trong gió, trên cằm có chòm ria mép, đung đưa theo từng bước ông đi. Bước chân của ông rất chậm và nhẹ, không hề phát ra tiếng động, ông mang đến cho người khác cảm giác thần tiên đạo mạo, siêu phàm thoát tục.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, ông cụ để ria mép tiêu diêu tự tại, ánh mắt kiên định, từ tốn đi đến chỗ đám người Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão hơi híp mắt nhìn chằm chằm ông cụ, lạnh lùng cất tiếng: “Ông là ai?”

Suốt cuộc đời mình, Tam trưởng lão gặp không biết bao nhiêu người, nhìn thấy đủ loại cao thủ, nhưng ông cụ để ria mép trước mặt lại khiến cho Tam trưởng lão không nhìn ra bất cứ mối đe dọa nào, dường như ông chỉ là một ông cụ bình thường.

Mặt ông cụ rất yên tĩnh, ánh mắt thư thái như nhìn thấu đáo vạn vật, ông vừa chậm rãi bước đi, vừa thản nhiên đáp: “Quán chủ Bạch Long Quán, Quy Hư Đạo Nhân”.

Bạch Long Quán là một đạo quán có lịch sử lâu đời và cũng là tín ngưỡng được hàng ngàn người tôn thờ. Trải qua bao thời gian, vật đổi sao dời, xã hội tiến bộ, vạn vật xoay vần, nhưng Bạch Long Quán vẫn luôn giữ được dáng vẻ cổ kính vốn có, không chịu ảnh hưởng của thế tục, cũng không bị sự thay đổi của xã hội đào thải. Thậm chí, theo năm tháng, danh tiếng của Bạch Long Quán ngày càng vang xa, được nhiều người biết đến. Tất cả đều mong mỏi được đến nơi này để cầu phúc, lễ thần. Đây là nơi kí thác của tâm linh, cũng là nơi đại diện của thần linh.

Mà quán chủ của Bạch Long Quán – Quy Hư Đạo Nhân, là người đứng đầu Bạch Long Quán, được rất nhiều người trong đạo quán tôn sùng. Ông là cao nhân đắc đạo chân chính, đạt được cảnh giới phi thường. Người bình thường không dễ có cơ hội gặp được Quy Hư Đạo Nhân, bởi vì có tin đồn rằng ông chỉ độ người có duyên.

Tuy nhiên, một người bí ẩn và cao thâm như vậy, hôm nay đã đích thân đến trang viên của nhà họ Ngô, hơn nữa còn ra mặt để ngăn cản nhà họ Đường tàn sát nhà họ Ngô.

Hơn một nghìn người nhà họ Ngô nghe thấy tên Quy Hư Đạo Nhân thì ngạc nhiên đến mở to mắt, ngực kịch liệt phập phồng, họ không phải người sùng đạo, nhưng họ đều đã nghe danh Bạch Long Quán và Quy Hư Đạo Nhân. Họ đều biết Quy Hư Đạo Nhân được mệnh danh là cao nhân đắc đạo. Một nhân vật tầm cỡ như vậy hôm nay ghé đến nhà họ Ngô, khiến họ vô cùng kích động. Họ như được nhìn thấy muôn trượng hào quang tỏa ra từ người Quy Hư Đạo Nhân. Trái tim u ám của họ như được thắp sáng, cuối cùng họ cũng nhìn thấy được một tia hi vọng le lói.

Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế mắt sáng ngời, lòng đầy phấn chấn. Hai người hiểu hơn ai hết sự quan trọng của Bạch Long Quán. Ngô Lại để lại một mảnh giấy bảo họ đi Bạch Long Quán tìm Dương Kim Dương. Họ còn chưa kịp đi Bạch Long Quán thì quán chủ của Bạch Long Quán đã chủ động đi đến nhà họ Ngô. Điều này chứng tỏ có lẽ Dương Kim Dương đã biết nhà họ Ngô gặp nạn. Lòng Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế trong phút chốc vô cùng hy vọng.

Lúc này, Đường Chấn Phong không khỏi phấn khích, ông ta biết Dương Kim Dương của Bạch Long Quán có lẽ là hy vọng duy nhất giúp bọn họ vượt qua đại nạn, ông ta tưởng rằng hy vọng này đã tan thành mây khói, nhưng không ngờ người của Bạch Long Quán đã chủ động tiếp cận, khiến Đường Chấn Phong một lần nữa nhen nhóm hy vọng. Hai mắt ông ta sáng rực nhìn chằm chằm Quy Hư Đạo Nhân, lòng không ngừng sôi sục.

Tam trưởng Lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão đều cùng lúc đổi sắc mặt, ánh mắt bọn họ đều dâng lên một loại tâm tình khác thường.

Trầm mặc một lát, Tam trưởng lão mở lời, trầm giọng hỏi Quy Hư Đạo Nhân: “Ông tới nhà họ Ngô làm gì?”

Giọng nói của Tam trưởng lão nặng nề, ngữ khí khó chịu, lão không ngờ Ngô Thanh Đế vừa nhắc đến Ngô Lại ở Bạch Long Quán thì đúng lúc này người của Bạch Long Quán đã can thiệp.

Quy Hư Đạo Nhân dừng bước, thản nhiên nhìn Tam trưởng lão, thẳng thừng đáp: “Có người nhờ tôi đến bảo vệ nhà họ Ngô”.

Nghe lời này, cả năm người Ngô Bách Tuế, Ngô Thanh Đế, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên và Đường Dĩnh đều run lên. Lúc này, ai cũng đều nghĩ đến Dương Kim Dương, lẽ nào Dương Kim Dương đã nhờ Quy Hư Đạo Nhân đến? Nhưng mà làm sao Dương Kim Dương biết nhà họ Ngô gặp nạn?

Phía bên kia, Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão cũng hoang mang. Nghe lời vừa rồi, đầu tiên bọn họ nghĩ đến Ngô Lại. Lúc trước Ngô Thanh Đế nói Ngô Lại ở Bạch Long Quán, bọn họ còn không tin. Nhưng hiện tại, bọn họ không khỏi nghi ngờ, hay là Ngô Lại đang thực sự ở Bạch Long Quán.

Trầm ngâm một lát, Tam trưởng lão nhìn Quy Hư Đạo Nhân, u ám hỏi: “Không lẽ là Ngô Lại gọi ông tới?”

Quy Hư Đạo Nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Tôi không thể tiết lộ”.

Câu trả lời lấp lửng này khiến Tam trưởng lão càng chắc chắn Quy Hư Đạo Nhân là do Ngô Lại nhờ đến, nhưng mà kể cả như vậy lão cũng không rút lui. Lão nhìn chăm chăm Quy Hư Đạo Nhân, ngoan cố nói: “Tôi tin rằng ông biết chúng tôi là ai, không lẽ ông cho rằng chỉ với một đạo quán nhỏ nhoi như Bạch Long Quán có thể ngăn cản nhà họ Đường chúng tôi hành động sao?”

Nói dứt lời, trên người Tam trưởng lão toát ra một luồng khí thế lạnh lẽo đáng sợ.

Rõ ràng, Tam trưởng lão xem Bạch Long Quán ra gì, cũng không nể nang gì Quy Hư đạo nhân.

Quy Hư Đạo Nhân tất nhiên cảm nhận được khí thế trên người Tam trưởng lão, nhưng sắc mặt ông vẫn bình tĩnh trầm ổn, ông cất cao giọng, tiếng nói vang vọng: “Tôi khuyên ông tốt nhất đừng để nơi đây nhuốm máu, bằng không, ông không lãnh nổi hậu quả đâu”.

Lời nói của Quy Hư đạo nhân cực kì khí thế, vô cùng có sức uy hiếp.

Nghe vậy, ánh mắt Tam trưởng lão hơi run run, nhưng lão ta trầm giọng đáp trả: “Thật không? Hôm nay tôi thật muốn nhìn xem, rốt cuộc hậu quả gì mà tôi không gánh nổi?”

Dứt lời, ánh mắt Tam trưởng lão liếc nhìn một lượt đại quân nhà họ Ngô.

Trong mắt lão sát khí lồng lộn, khí thế trên người lão bốc lên, tay phải soạt một cái vung lên. Ngay sau đó, lão ầm ầm đẩy chân nguyên trong lòng bàn tay về phía người nhà họ Ngô.


Tam trưởng lão bùng nổ khí thế, trời đất đổi màu, một luồng sức mạnh uy hiếp đáng sợ phút chốc bao trùm lên vạn vật.

Hơn ngàn người nhà họ Ngô đều bị luồng khí tức kinh hoàng này khóa chặt. Bọn họ như mất hồn, đứng hình tại chỗ, không nhúc nhích. Bọn họ chỉ có thể đứng nhìn Tam trưởng lão tung chưởng.

Một chưởng này tung ra, lập tức chân nguyên trong lòng bàn tay lão tràn ra như một trận lũ quét, điên cuồng cuốn đến chỗ người nhà họ Ngô, nó ẩn chứa một luồng huyết khí âm trầm khủng bố, dường như muốn san bằng nơi đây thành địa ngục rực lửa, thiêu đốt từng người từng người một.

Mạnh! Mạnh kinh khủng!

Tam trưởng lão vừa ra tay đã như Thần Chết ra oai, hơi thở chết chóc nồng nặc bao trùm lên tất cả.

Nhà họ Ngô đông như vậy, nhưng chỉ cần trúng đòn thì đều sẽ tan thành tro bụi!

Nhưng, ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Quy Hư Đạo Nhân bỗng nhiên nâng tay, mạnh mẽ đón chặn chân nguyên của Tam trưởng lão đang ầm ầm tràn tới.

Ầm!

Hai nguồn sức mạnh va chạm nhau, phát ra âm thanh rền vang.

Nguồn chân nguyên khát máu đáng sợ của Tam trưởng lão, trong khoảnh khắc hóa những đốm lửa nhỏ tản ra bốn phía.

Làn sóng khí kình tàn dư mạnh mẽ đến mức như khiến không khí biến dạng, nhiều người nhà họ Ngô bị đợt dư chấn này quật ngã.

Một lúc sau, tất cả khôi phục trạng thái yên tĩnh, tất cả những nguồn sức mạnh đều tan vào hư không.

Người nhà họ Ngô đã được cứu.

Quy Hư Đạo Nhân dùng thân mình đỡ lấy đợt tấn công khí thế ngập trời của Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão sa sầm mặt, vẻ mặt chợt thay đổi, lão nhìn chòng chọc Quy Hư Đạo Nhân, khó tin hỏi: “Thì ra ông là Vũ Thánh?”

Vũ Thánh đối với nhà họ Đường mà nói cũng không phải là cái gì ghê gớm. Nhưng ở thế giới bên ngoài, Vũ Thánh không được phép tồn tại, nếu một người có thực lực đạt đến cảnh giới Vũ Thánh, thì ắt sẽ bị nhà họ Đường tiêu diệt. Ngô Thanh Đế bị truy giết cũng là do đã để lộ thực lực Vũ Thánh.

Nhưng mà giờ đây, quán chủ một đạo quán cỏn con cũng là một Vũ Thánh ẩn mình. Điều khiến Tam trưởng lão khiếp sợ chính là Quy Hư Đạo Nhân không phải là một Vũ Thánh tầm thường, ông có thể đỡ được một chưởng uy lực khôn cùng của mình, Tam trưởng lão khó lòng mà tin được.

Ngô Thanh Đế bị đám cao thủ nhà họ Đường bao vây cũng kinh ngạc tột độ, lúc trước họ kí thác hi vọng ở Quy Hư Đạo Nhân là vì người này xuất thân từ Bạch Long Quán. Bạch Long Quán là nơi Dương Kim Dương ở. Họ đều cho rằng Dương Kim Dương đã nghĩ ra đối sách gì, nên nhờ Quy Hư Đạo Nhân đến giải quyết. Nhưng không ngờ bản thân Quy Hư Đạo Nhân đã có thực lực khủng bố như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của nhiều người.

Quy Hư Đạo Nhân điềm nhiên nhìn Tam trưởng lão đang khiếp đảm trước mặt, chậm rãi nói: “Có thể nói như vậy!”

Quy Hư Đạo Nhân trước sau vẫn duy trì một vẻ mặt thư thái, giống như không ai lọt được vào trong mắt ông, ông cũng không để ai trong mắt.

Tam trưởng lão co rút đồng tử, lạnh giọng hỏi: “Ông tu luyện với ai?”

Một người luyện võ muốn đơn độc phá vỡ cảnh giới Vũ Thánh là chuyện khó hơn lên trời, Quy Hư Đạo Nhân là người tu đạo, làm sao có thể trở thành Vũ Thánh có thực lực tày trời, Tam trưởng lão không tin sau lưng người này không có cao nhân dẫn dắt.

Quy Hư Đạo Nhân thản nhiên nói: “Việc này tôi không cần phải báo cáo với ông nhỉ?”

Đối mặt với Tam trưởng lão, Quy Hư Đạo Nhân không chút rụt rè, giọng điệu nói chuyện với Tam trưởng lão từ đầu đến cuối bình tĩnh mà thản nhiên, vô cùng tự tin và kiêu ngạo, cho dù ông biết thân phận của Tam trưởng lão thì vẫn không có gì thay đổi.

Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, âm u nói: “Xem ra Đường Tranh Vanh đã chểnh mảng để cho ngoại giới sản sinh ra một Vũ Thánh”.

Người đàn ông bệnh tật Đường Tranh Vanh được nhà họ Đường cử ra thế giới bên ngoài, nhiệm vụ chính của lão là thay mặt nhà họ Đường điều phối sự cân bằng của thế giới, lão không được phép để cho một Vũ Thánh tồn tại ở thế giới bên ngoài. Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế đột nhiên lộ diện, có thể xem như là ngoài ý muốn. Nhưng Quy Hư Đạo Nhân trước mắt rõ ràng đã là Vũ Thánh nhiều năm, vậy mà Đường Tranh Vanh không phát hiện ra, đây chính là vì Đường Tranh Vanh tắc trách.

Quy Hư Đạo Nhân khoan thai, sâu xa khó lường nói: “Vạn vật trên thế gian đều tự thân tìm cách sinh tồn, tôi khuyên nhà họ Đường các người đừng tìm cách can thiệp quá sâu”.

Quy Hư Đạo Nhân quá hiểu nhà họ Đường độc đoán thống trị thế giới, và rõ ràng ông không tán thành cách làm này.

Tam trưởng lão mắt run run, khô khốc nói: “Ông cho rằng trở thành Vũ Thánh là có tư cách can thiệp chuyện của nhà họ Đường sao? Ông quá đề cao bản thân rồi đấy nhỉ?”

Giọng điệu của Tam trưởng lão rất hằn học, phong thái cao thâm khó lường của Quy Hư Đạo Nhân khiến lão khó chịu. Mà bây giờ, ông còn cả gan bàn luận chuyện của nhà họ Đường, điều này càng khiến Tam trưởng lão tức điên.

Quy Hư Đạo Nhân nặng nề lắc đầu, thở dài nói: “Vẫn ngoan cố như vậy, đến một ngày nhà họ Đường sẽ phải trả giá cho lòng tham của mình”.

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tam trưởng lão trong nháy mắt tăng vọt, đáy mắt hiện lên sát khí, ánh mắt lão ngoan độc nhìn chằm chằm Quy Hư Đạo Nhân, ngang ngược nói: “Dù sao thì hôm nay chúng tôi đến đây để diệt cỏ tận gốc, Vũ Thánh đã tự dâng mình đến cửa, tôi cũng muốn diệt trừ luôn một thể”.

Quy tắc của nhà họ Đường là bất di bất dịch. Bất luận thế nào, thế giới bên ngoài cũng không được phép tồn tại Vũ Thánh. Ngay khi Quy Hư Đạo Nhân bộc lộ thực lực của Vũ Thánh, Tam trưởng lão đã liệt ông vào danh sách phải chết. Đối với Tam trưởng lão, Quy Hư Đạo Nhân có lợi hại hơn nữa cũng sẽ trở thành oan hồn dưới tay nhà họ Đường bọn họ. Nhà họ Đường hôm nay không chỉ đuổi cùng giết tận nhà họ Ngô, mà đồng thời phải tiêu diệt cả tên Quy Hư Đạo Nhân không biết trời cao đất dày này.

Quy Hư Đạo Nhân đâu dễ bị dọa, ông khoan thai cười, thản nhiên nói: “Muốn diệt trừ tôi sao? Chỉ e không dễ dàng như vậy!”

Ông vẫn vô cùng tự tin và kiêu ngạo như trước.

Ngô Thanh Đế và mấy người kia nghe vậy, đều không nhịn được nhìn Quy Hư Đạo Nhân chăm chú. Cái ngông của Quy Hư Đạo Nhân làm bọn họ kinh ngạc, bọn họ cũng hi vọng Quy Hư Đạo Nhân có thể giúp họ hóa giải kiếp nạn này. Nhưng mà nói thật, Tam trưởng lão cùng với tá cao thủ của nhà họ Đường liên kết lại có thể tập trung được sức mạnh khó lòng tưởng tượng nổi. Bên phía bọn họ, cho dù có thêm một Quy Hư Đạo Nhân nữa cũng chưa hẳn nắm chắc phần thắng. Sao Quy Hư Đạo Nhân trước sau đều có thể tự tin đến mức phát ngôn ngạo mạn đến vậy?

Tam trưởng lão nghe xong rốt cuộc đã triệt để bùng nổ, lão căm tức nhìn Quy Hư Đạo Nhân, điên cuồng rống lên: “Khẩu khí lớn thật, nếu ông đã muốn chết như vậy, tôi sẽ giải quyết ông trước”.

Dứt lời, ánh mắt Tam trưởng lão trở nên vô cùng dữ tợn, trên người lão tản ra một luồng khí thế cuồng bạo lạnh thấu xương.

“Huyết Sát Chưởng!”

Tam trưởng lão bùng nổ khí thế, đột nhiên rống lớn.

Âm thanh này kinh thiên động địa, vang rền khắp nơi.

Cùng lúc giọng nói vang lên, toàn thân Tam trưởng lão bộc phát ra một lượng chân nguyên to lớn, một luồng ánh sáng đỏ thấp thoáng hiện lên, mùi máu tanh nồng nặc lan ra. Lúc này đây, Tam trưởng lão quả thật giống một huyết ma bước ra từ địa ngục.

Một giây sau, Tam trưởng lão tung nắm đấm tay phải ra, trong nháy mắt, chân nguyên cuồng bạo cuồn cuộn như sóng dữ, gào thét quét về phía Quy Hư Đạo Nhân. Huyết ảnh quanh người lão trùm lên người Quy Hư Đạo Nhân, thứ ảo ảnh nhuốm đỏ màu máu này có tác dụng nhiễu loạn lòng người. Một khi tinh thần đối thủ nao núng, chỉ cần chần chừ một khắc thôi cũng có nguy cơ mất mạng.

Tất cả mọi người tại hiện trường đều bị áp chế bởi một luồng khí thế vô hình, tàn ảnh màu máu kia khiến cả bầu trời dường như bị nhuộm đỏ, hơi thở tanh máu xuyên qua phổi khiến mọi người khó chịu.

Thấy Huyết Sát Chưởng của Tam trưởng lão lao về phía mình, Quy Hư Đạo Nhân cũng không hề hoang man, ông khẽ vung tay lên.

Vèo!

Tưởng như chỉ là một cái phất tay đơn giản, nhưng nó lại nổ ra một luồng sức mạnh tày trời, có uy lực chấn động thiên hạ, nháy mắt lớp màn màu máu trên hiện trường bị đánh tan không còn một mảnh.

Sau khi tàn ảnh màu máu tiêu tan, Quy Hư Đạo Nhân phẩy tay đẩy nguồn chân nguyên mạnh mẽ không thể chống đỡ về phía Tam trưởng lão.

Ầm!

Hai luồng chân nguyên va đập giữa không trung, cú va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn, kình khí phát ra rung chuyển đất trời.

Liền sau đó, người ta chỉ thấy chân nguyên của Tam trưởng lão do Huyết Sát Chưởng tạo ra ầm ầm vỡ vụn, tan biến vào hư không.

Mà chân nguyên của Quy Hư Đạo Nhân vẫn uy lực như cũ, chứa đựng sức mạnh dời núi lấp bể tiếp tục tràn về phía Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão bất ngờ không kịp trở tay, trúng đòn nặng nề, cả người lão bị hất ngược về phía sau.