Chẳng Nhận Ra Nàng

Chương 3



7.

Ngụy Kỳ trở về phòng, trong phòng có vài bộ y phục của ta, hai đĩa bánh ngọt ta ăn còn dư lại, và một cuốn sách ta đọc dở trên bàn.

Trước đây ta không biết nhiều chữ nghĩa, sau khi cưới Ngụy Kỳ ta không phải làm việc nữa nên bắt đầu học viết chữ, đọc sách.

Ta muốn đặt cho mình một cái tên thật hay. Ta không muốn bị gọi là A Man nữa. Miền Bắc có quá nhiều cô gái tên là A Man. Ta muốn có một cái tên cho riêng mình.

Có lần ta nhờ Ngụy Kỳ chọn cho ta một cái, chàng là con một gia đình quý tộc, đọc rất nhiều sách, ta nghĩ cái tên chàng chọn chắc hẳn rất hay.

Nhưng hôm đó chàng chỉ chuyên tâm tắm rửa cho chiến mã, không thèm để ý nói: “A Man không phải là một cái tên hay sao?”

Từ đó ta không còn đề cập đến việc này nữa.

Nếu biết trước mình sẽ chết sớm, ta sẽ không bao giờ lãng phí nhiều thời gian như vậy chỉ để chọn lựa một cái tên hay.

Cho đến khi chết, ta vẫn không có tên gọi của riêng mình.

Ngụy Kỳ cầm cuốn sách lên nhìn rồi lại đặt xuống, thay y phục rồi nằm lên giường.

Ta thế mà cũng ngủ quên trên chiếc ghế dài gần đó, không hiểu sao gần đây ta càng ngày càng mệt mỏi.

Ma mà cũng mệt nữa hả?

Ngụy Kỳ đang nằm trên giường, chưa ngủ được, lại ngửi mùi chăn bông chúng ta từng đắp, rồi đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Chẳng lẽ chăn có mùi như chưa được giặt sạch sao?

Ta bay qua ngửi thử, nhưng không ngửi ra được mùi gì hết.

Ta bay ra ngoài tìm, thấy chàng đang nói chuyện với một binh sĩ: “Mang theo vài người, nhanh chóng quay về phía Bắc đón Hắc Hổ tới đây”.

Hắc Hổ là một con sói do chính tay chàng nuôi lớn.

Ta hiểu rằng chàng muốn sử dụng khứu giác nhạy bén của Hắc Hổ để tìm ta.

Chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu, liệu còn chút xíu nào mùi của ta trên cái chăn đó không?

8.

Khi Hắc Hổ được đưa đến Thiên Đô, đó là một ngày trước sinh thần của Công chúa Tấn Dương.

Trong khoảng thời gian này, nhà họ Ngụy phái rất nhiều người đi tìm nhưng chẳng có tí manh mối gì về hành tung của ta.

Người ở Thiên Đô cũng biết thê tử của thiếu gia Ngụy gia biến mất khi hắn đang trấn giữ thành, có người nói ta gặp nguy hiểm, có người nói ta bị người bắt cóc.

Người ta kể rằng trong thời gian quân phản loạn bao vây kinh thành, bọn nha dịch đã lợi dụng sự hỗn loạn, bắt cóc nhiều phụ nữ đem bán.

Ngụy Kỳ cũng đến trại quân phản loạn, giờ đã bị thiêu rụi thành đống tro tàn.

Công chúa Tấn Dương nói sẽ đốt x*c ta, không biết bây giờ ta đã thành tro bụi chưa?

Nếu vậy ta cũng sẽ không còn cơ hội đi đầu thai chuyển kiếp nữa.

Ta là một nữ tử thích náo nhiệt.

Ta sợ phải sống trong thế giới này, nơi ta có thể nhìn, có thể nghe mà cũng giống như không nhìn được, không nghe được.

Chàng dẫn Hắc Hổ vào phòng, nhặt quần áo của ta lên cho Hắc Hổ ngửi.

Ta nhìn Hắc Hổ đầy mong đợi, hy vọng nó sẽ sớm tìm thấy ta, cho dù đó là một x*c ch** đã cháy thành than.

Mùa xuân đang đến rồi, ta chưa từng được ngắm mùa xuân ở Trung Châu.

Ngụy Kỳ từng nói, mùa xuân ở Trung Châu có thể nhìn thấy thảm thực vật xanh tốt, núi non cũng đầy sức sống, không giống như sự hoang tàn lạnh lẽo ở phương Bắc chúng ta.

Ta muốn nhìn ngắm một mùa xuân tràn đầy sức sống như vậy trước khi chết.

Hắc Hổ khụt khịt, đột nhiên dừng lại, rồi đi vòng quanh phòng, cuối cùng nằm xuống dưới chân ta, rên rỉ buồn bã.

Ta sửng sốt, thăm dò sờ sờ đầu nó: “Hắc Hổ, ngươi nhìn thấy ta phải không?”

Ta từng nghe nói động vật hoang dã có thể nhìn thấy linh hồn con người.

Nhưng Hắc Hổ không quay đầu lại nhìn ta, chỉ nhẹ nhàng dùng bàn chân nó chạm lên tay ta.

Ta đoán nó không thể nhìn thấy, nhưng nó có thể cảm nhận được ta, cũng biết ta đã ch** rồi.

Nhưng Ngụy Kỳ lại không hiểu điều này, chàng quỳ xuống, nghi ngờ nhìn Hắc Hổ: “Ngươi làm sao vậy?”

Hắc Hổ lại rên rỉ, sau đó cắn nhẹ vào cổ tay Ngụy Kỳ rồi ủi tay chàng lên tay ta.

Nó muốn nói với chàng rằng ta đang ở đây.

Chính là ở trong tay chàng.

Giống như mấy ngày trước khi chúng ta đến Thiên Đô, Ngụy Kỳ không muốn cho ta đi cùng, nên ta tức giận một mình cưỡi ngựa đến thảo nguyên ngắm sao.

Tối đó chàng và Hắc Hổ đến tìm ta, ta tức giận đến mức không quay lại nhìn chàng.

Chàng ngồi xuống cạnh ta, không nói một lời an ủi nào, vẫn cứ nhàm chán như thế.

Hắc Hổ nhìn ta rồi nhìn Ngụy Kỳ, cuối cùng cắn vào tay Ngụy Kỳ và đặt nó vào tay ta.

Tuy không nói được nhưng nó hiểu được bản chất con người.

Lúc đó ta còn tức giận muốn rút tay ra nhưng bị Ngụy Kỳ tóm lại.

Chàng ôm ta bằng đôi bàn tay mảnh khảnh mà rắn chắc, cuối cùng cũng đồng ý: “Ta sẽ đưa nàng đến đó, nhưng nàng phải hứa khi ta đi rồi tuyệt đối không được chạy lung tung, nói gì làm gì đều phải cẩn thận, không nên nói thì đừng nói...."

Ta vui vẻ đẩy chàng xuống bãi cỏ khô, hôn lên môi chàng: “Được, cái gì ta cũng hứa với chàng hết.”

Chàng nói rằng ta vui vẻ đến mức ông trời cũng chê cười.

Nhưng ta biết chàng không phải thực sự đang cười nhạo ta, vầng trăng sáng trên cao hay là sao trời phản chiếu trong mắt chàng, khiến ta như bị mê hoặc.

Ta nghĩ đứa trẻ chắc đã được thụ thai vào đêm ấy.

Ngày đó cứ tưởng ta đã hoàn thành được hai ước nguyện của đời mình, nhưng cuối cùng lại đều chịu thua số phận.

9.

Ngụy Kỳ ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay mình.

Trong giây lát, dường như ta nhìn thấy sự hoảng loạn và đau đớn trong mắt chàng.

Chàng nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục để Hắc Hổ ngửi mùi y phục của ta.

Ta nghĩ đây cũng không phải cách.

Thế là ta bay ra ngoài, thử dẫn Hắc Hổ đi theo tìm x*c ta.

Quả nhiên cách này có tác dụng, ta vừa rời đi, Hắc Hổ lập tức đi theo, Ngụy Kỳ thấy vậy cũng cưỡi ngựa theo sau nó.

Ta trôi dạt ra khỏi thành, nhưng khi đi ngang qua cung điện, Hắc Hổ dừng lại, dù ta có gọi thế nào nó cũng không chịu đi theo nữa.

Một lúc sau, nó đột nhiên chạy như bay về phía cổng cung điện như một mũi tên tuột khỏi dây.

Ta không biết chuyện gì xảy ra với nó nên ta bay theo.

Thấy một con sói lớn lao về phía mình, lính gác cổng rút kiếm định đâm chết nó.

“Dừng tay.” Ngụy Kỳ đi tới đột nhiên hét lớn, nhảy xuống ngựa an ủi Hắc Hổ.

Hắc Hổ huých nhẹ chàng, rồi lại bắt đầu cất tiếng hú trước cổng cung điện uy nghi, cứ như đang thổn thức khóc than vậy.

Ta biết nó hẳn đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng nó không thể nói như con người.

Ngụy Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn cung điện, chàng đứng đối diện với ánh nến trên tường thành, ta nhìn không rõ biểu cảm trên mặt chàng.

Chàng bước từng bước về phía trước.

Cho đến khi bị thị vệ ngăn cản: “Ngụy tướng quân, không thông báo trước thì không được vào cung.”

Rồi chàng dừng lại.

Chàng không báo trước nên không thể qua cửa, nhưng ta thì có thể