Chẳng Nhận Ra Nàng

Chương 6



13.

Liên tiếp ba ngày, công chúa Tấn Dương không gây phiền toái gì cho Ngụy gia, nàng tựa hồ cũng không nhận ra rằng đêm đó đã có một người đàn ông khác cùng nàng lên giường.

Mấy ngày nay Ngụy Kỳ bận việc trong quân nên ta không đi theo chàng mà ở lại Ngụy phủ.

Từ lần trước dính chút dương khí của chàng, ta cứ như bị nghiện, khi đến gần chàng, ta chỉ muốn lao tới cắn vào môi chàng mà mút mát.

Còn chàng thì chẳng biết gì hết nên cứ để ta mặc sức cắn.

Vì thế ta cố gắng tránh càng xa chàng ấy càng tốt.

Vào ngày thứ tư, ta đang chơi với Hắc Hổ thì bất ngờ có hai sợi chỉ đỏ trói tay ta rồi kéo ta lên không trung.

Sợi chỉ đỏ kéo theo ta bay về phía hoàng cung, ta giãy giụa nhưng không thể thoát ra được, ta tuyệt vọng nhận ra rằng hôm nay có thể sẽ là ngày ta được mai mối cho một cuộc minh hôn.

Hắc Hổ đuổi theo ta trên đường khiến người dân sợ hãi tưởng nó là chó điên.

Nó nhảy lên và thực sự cắn vào sợi dây màu đỏ, dùng hết sức kéo ta quay về phía Ngụy phủ.

Có lẽ vì Hắc Hổ nó là sói nên có thể nhai được sợi dây đỏ mà tự ta không thể cắn đứt.

Không còn gì kiềm giữ, ta hoảng sợ bay vội về phía Ngụy Phủ, nhưng ngay sau đó, một sợi dây màu đỏ dày hơn quấn chặt quanh cổ ta.

Hắc Hổ cố gắng hết sức để cắn một lần nữa, và khi nó cắn sắp đứt, một thanh gỗ đập vào người nó khiến nó phát ra tiếng kêu chói tai.

“Con chó này điên rồi, mau đánh chết nó đi.” Người dân không biết chân tướng nên dùng gậy gỗ đánh mạnh vào Hắc Hổ.

“Hắc Hổ, mau chạy đi, mặc kệ ta.” Ta vừa khóc vừa hét lên.

Nhưng con chó ngu ngốc này thậm chí đã nôn ra máu rồi mà vẫn vượt khó bò về phía ta.

Cuối cùng, ta ngày càng bay đi xa hơn cho đến khi không còn nhìn thấy nó nữa.

14.

Ta bị kéo vào cung rồi nặng nề rơi xuống một cỗ quan tài.

Ta nhìn thấy cơ thể mình nằm trong đó, đội vương miện phượng hoàng, mặc một bộ váy đẹp và khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ.

"Được rồi, xong rồi." Một nữ tử trông giống như nữ tế lên tiếng, đứng bên cạnh là công chúa Tấn Dương.

“Nàng ta tới chưa?” công chúa Tấn Dương hỏi.

Nữ tế mỉm cười nói: "Dù không muốn cũng phải đến. Chưa ai có thể thoát khỏi tay ta cả".

Công chúa Tấn Dương cau mày: “Vậy nàng ta có nghe lời Dương Chiêu không? Nàng ta sẽ không chạy trốn chứ?”

“Ta có cách khiến nàng ta vâng lời người chồng quá cố của công chúa.” Nữ tế đặt một người rơm có tên ta lên quan tài, dùng chỉ đỏ quấn lại và đóng đinh bằng gỗ đào.

Ta bị trói chặt vào quan tài, không thể cử động được.

Công chúa Tấn Dương nhìn quan tài và nói: "Từ A Man, bổn công chúa biết ngươi có thể nghe thấy lời ta. Được làm thế thân của ta là may mắn của ngươi. Từ giờ phút này bổn công chúa sẽ yêu Ngụy Kỳ cho đến khi chúng ta sinh con đẻ cái rồi già đi."

Ta giãy giụa, mắng nàng: “Ta nguyền rủa ngươi bị ngàn đao chém thành từng mảnh, hồn phi phách tán, không thể siêu sinh”.

Chuông đồng dưới mái hiên điện kêu leng keng, là oán khí của ta đánh vào.

Nữ tế cũng sợ hãi, khuyên Công chúa Tấn Dương chớ có chọc giận ta nữa.

Sau khi quan tài được di chuyển ra khỏi cung điện, Công chúa Tấn Dương thực sự đã chuẩn bị một đoàn hộ tống gồm hàng trăm người đi cùng, thậm chí còn có cả quân lính hoàng thất.

Thật nực cười.

Người dọc theo con đường dài nhìn theo, đều nói công chúa là người nhân hậu, trước kia nàng đã hi sinh vì đại nghĩa, bây giờ lại đối xử tốt với người chồng quá cố của mình. Nói ta thật có phúc, chết rồi vẫn được kết minh hôn với phò mã gia, hưởng vinh dự như một công chúa.

Họ không biết rằng nàng công chúa được bách tính ủng hộ lại dùng mạng sống của người khác để thực hiện âm mưu của mình, họ cười nói bàn tán về việc thân x*c của ta có bị làm nhục sau khi bị giao cho phản quân hay không.

"Những kẻ phản loạn đó đều là nông dân hoặc là cửu vạn, cho dù chỉ là thị nữ của công chúa, nàng ấy cũng là tiên tử trong mắt họ. Bọn họ chắc sẽ không buông tha đâu."

“Ngươi nói đúng, chỉ là ta cũng không hiểu cảm giác đó như thế nào?”

"Cảm giác thế nào ấy hả? Lần sau tìm một thi th* đẹp đẽ nếm thử liền biết?"

Ta nhìn những khuôn mặt đang cười cợt này với đôi mắt đỏ hoe, chỉ muốn nhào lên cắn nát cổ họng chúng, uống hết máu chúng.

Nhưng ta không thể làm gì được, chỉ có thể để cơn gió lạnh thổi tung góc váy.

15.

Đột nhiên, đoàn người dừng lại, người xem cũng ngừng cười, tất cả đều nhìn về phía cuối con đường dài.

Ta nhìn theo ánh mắt của họ, trông thấy Ngụy Kỳ đang cưỡi ngựa đứng đó, với cây cung dài trên lưng cùng một thanh kiếm sắc bén trong tay, áo giáp va vào nhau leng leng, mặt đầy sát khí.

Theo sau chàng là hàng chục binh lính trang bị giáp giống như chàng, đây là bộ giáp họ vẫn thường mặc mỗi lần ra trận.

Công chúa Tấn Dương nhất thời sửng sốt khi nhìn thấy chàng: "Ngụy tướng quân, chàng không phải đang truy lùng tàn quân phản loạn sao?"

Ngụy Kỳ không trả lời, chỉ nói với nàng ta: “Lúc ta ba tuổi, gia gia kể cho ta nghe, Đại Chu từ xưa dựa vào công chúa để có thể duy trì hòa bình, những nàng công chúa đi hòa thân nước khác đều chết thảm ở đó. Cho nên con cháu nhà họ Ngụy cần phải nhớ, đã được hoàng đế sủng ái thì phải bảo vệ lãnh thổ Đại Chu không có bóng xâm lược, để không có công chúa nào bị gửi đi hòa thân.”

"Lần đầu tiên gặp ngươi hồi năm tuổi, gia gia nói cho ta biết, đây chính là công chúa mà Ngụy gia cần bảo vệ. Từ nay trở đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

"Ta coi việc bảo vệ ngươi là vinh nhục cả đời, và ta đã nghĩ ngươi cũng thành thật với ta như vậy."

Công chúa Tấn Dương có chút áy náy: "Ngụy tướng quân, chàng làm sao vậy? Có chuyện gì về cung hẵng nói..."

Ngụy Kỳ không để ý tới nàng ta, cưỡi ngựa từng bước một hướng về phía nàng: “Lúc ngươi mười bảy tuổi, ngươi bị Thế tử Tây Triệu khinh bạc, ta tranh cãi với hắn để bảo vệ ngươi, nhưng hắn lại ngã xuống, trúng kiếm mà chết. Những kẻ tiểu nhân bên cạnh cha ngươi còn đứng ngay trước mặt ta nói xấu ta, nói nhà họ Ngụy của ta cố ý kích động chiến tranh giữa hai nước.”

“Gia gia của ta vì chuyện này mà tự sát trước cửa cung, a di của ta Ngụy quý phi treo cổ tự vẫn trong cung, những người còn lại trong nhà họ Ngụy bị đày đi xa cả ngàn dặm. Có người chết vì bệnh tật, có người chết trên chiến trường, cả một gia tộc thoáng chốc chỉ còn lại khoảng ba mươi người.”

“Còn ngươi thì sao, không những không nói rõ sự thật mà còn giữ im lặng, khiến người ta lầm tưởng ta là kẻ gi** người.”

“Cha ta nói vua muốn thần chết thì thần phải chết, khi đó bách tính thiên hạ mới có thể thái bình.”

"Ta cũng đã nghĩ như vậy, phía Bắc tuy rằng hoang vu lạnh lẽo, nhưng tự do tự tại, ta vốn là dự định ở chỗ đó cả đời."

Chàng chưa bao giờ nói nhiều lời như vậy cùng một lúc, ta luôn cho rằng đó là vì chàng sống nội tâm, không thích nói chuyện.

Nhưng hóa ra trong lòng chàng tràn ngập nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời.

“Nhưng ngươi…” Đôi mắt chàng đỏ hoe, “Ngươi đã giết A Man của ta trong khi ta vì Lý gia của ngươi mà đổ máu.”

A Man của ta ư?

Ta ngơ ngác nhìn chàng, đây là lần đầu tiên chàng gọi tên ta như vậy.

Công chúa Tấn Dương luôn miệng phủ nhận: “Ngụy tướng quân ta không có, chàng đừng nghe người khác nói bậy.”

Ta không hiểu làm thế nào mà đến lúc này rồi nàng ta vẫn có thể tiếp tục nói dối.

Ngụy Kỳ trừng mắt nhìn nàng, giơ trường kiếm chĩa thẳng vào công chúa Tấn Dương: “Ngươi biết nàng có thai, ngươi vẫn gi** nàng, còn yêu cầu ta tự mình giao nàng cho quân phản loạn. Ta, Ngụy Kỳ, một mực bảo vệ ngươi mười hai năm, nhưng... ta không biết ngươi lại là một con quỷ độc ác đến vậy.”

Chàng còn chưa dứt lời, đám thị vệ đã lần lượt rút kiếm ra: “Ngụy Kỳ, ngươi muốn làm phản à?”

Ngụy Kỳ cười dữ tợn: “Vậy thì sao?”

Ngày hôm nay, Ngụy Kỳ đã gi** rất nhiều người, thanh kiếm của chàng vung lên không ngừng nghỉ, cướp đi mạng sống của những kẻ khác.

Ta chưa bao giờ thấy chàng gi** nhiều người như vậy, chàng giống như thú dữ bị thương, điên cuồng ché* gi**, trong mắt không có sự sống, chỉ có chiến đấu.

Đó là một ngày giống như vô số ngày chàng chiến đấu trên chiến trường trong sáu năm qua.

Người dân la hét bỏ chạy tán loạn, hàng trăm cấm quân đã rệu rã từ lâu cũng không thể sánh được với hàng chục con sói phương Bắc này.

Công chúa Tấn Dương đang muốn lén lút trốn vào trong cung, nàng ta là một kỵ sĩ giỏi, vừa định chạy trốn thì một mũi tên sắc nhọn bắn tới xuyên qua người nàng, khiến nàng ngã ngựa.

Mũi tên do chính Ngụy Kỳ bắn ra.

Nàng ta vẫn chưa chết, cố gắng dùng hết sức lực bò về phía trước.

Ngụy Kỳ ở phía sau từng bước một đi về phía nàng, người chàng đầy máu, một phần là của chàng, còn phần lớn là của kẻ khác.

Chàng bắn thêm hai mũi tên nữa, ghim chặt chân nàng ta xuống đất.

Kỹ năng bắn cung của chàng luôn rất tốt, có thể bắn trúng bất cứ thứ gì chàng muốn.

Có lần ta nhờ chàng dạy ta, chàng dạy một cách rất nghiêm túc.

Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của chàng lại khiến ta cảm động, khi chàng ôm eo ta, nâng tay ta lên rồi cúi đầu xuống dạy ta cách sử dụng sức mạnh, ta liền nhân cơ hội hôn chàng.

Lúc ấy chàng sẽ bịt miệng ta lại và nói: "Đừng nghịch ngợm."

Ta không chịu, lại lặng lẽ gây sự, cuối cùng chàng không chịu nổi mà bế ta đi.

Mùa hè năm ấy, ta vẫn chưa học được cách bắn cung