Chàng Nông Dân Cực Phẩm

Chương 14: Chị dâu làm vợ lẽ cho em



Nghe được lời nói phát ra từ miệng Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường cảm thấy phởn phơ, ôm chặt lấy cô, như sợ cô sẽ bỏ chạy mất, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm và ẩm ướt trong lồng ngực, anh mới biết rằng chị dâu của mình đang rơi nước mắt.

“Chị dâu, chị sao thế? Nếu làm khó cho chị thì thôi vậy, em thích chị và muốn ở bên chị, nhưng em không muốn làm chị dâu bưồn và khóc. Nếu như vậy em thà ở không cả đời còn hơn.”

“Em nói bậy gì thế, chị dâu khóc vì vui mừng. Chị dâu không nghĩ được răng thế mà em lại không ghét phụ nữ đã có gia đình, chỉ là em muốn ở bên chị dâu cũng được nhưng chị có điều kiện, nếu em đồng ý thì chị dâu sẽ theo em. Nếu em không đồng ý, sau này chúng ta nên chia tay đi, tốt cho em và tốt cho chị”

Thịt đã dâng tận miệng, Triệu Hùng Cường sao có thể không đồng ý? Anh vô cùng nghiêm túc nói: “Chị dâu, chị nói đi, cho dù cho em lên núi đao xuống biển lửa em cũng đồng ý.

“Chị dâu không cần em phải lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần em có thể khiến bố mẹ chúng ta đồng ý, chị dâu sẽ đồng ý ở bên em, thậm chí làm vợ lẽ cho em chị dâu cũng đồng ý” Nói xong, Tống Ngọc Thanh ngượng ngùng cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Triệu Hùng Cường.

Triệu Hùng Cường cũng bị lời nói của Tống Ngọc Thanh làm cho ngạc nhiên, anh muốn cưới Tống Ngọc Thanh, nhưng không ngờ Tống Ngọc Thanh lại nói ra những lời như vậy, ý của những lời đó chẳng phải là sau khi cưới chị dâu anh còn được chơi những người phụ nữ khác sao? Quả đúng là những quyền lợi thật tốt, có được quyền lợi tốt như vậy mà thậm chí chẳng phải lên núi đao xuống biển lửa gì. Triệu Hùng Cường hít mùi thơm trên tóc Tống Ngọc Thanh, hơi kích động nói: “Chị dâu, em không muốn chị bị tủi thân, em cũng không quan tâm ánh mắt người khác, em chỉ muốn cưới chị làm vợ em, hơn nữa trong lòng em chỉ có chị chứ không có người khác. Tuy em nhỏ tuổi hơn chị nhưng em biết thế nào là yêu.”

Nói đến đây, trong lòng Triệu Hùng Cường đột nhiên nghĩ đến rất nhiều, nhưng lúc này anh đã nói ra tiếng lòng của mình. Ánh mắt Tống Ngọc Thanh ngượng ngùng liếc nhìn Triệu Hùng Cường, bị Triệu Hùng Cường bắt được, anh liền nâng khuôn mặt xinh đẹp này lên rồi nhẹ nhàng hôn đôi môi đỏ mọng thanh mảnh này.

Ưm... Một tiếng kêu phát ra từ mũi Tống Ngọc Thanh, hơi thở ấm áp khiến cả người Triệu Hùng Cường kích động run rẩy không thôi, đồng thời anh lặng lẽ mở hàm răng đối phương ra, chậm rãi đưa lưỡi vào cố gắng khuấy động bên trong. Sau khi bị Triệu Hùng Cường làm như vậy, thân thể Tống Ngọc Thanh lập tức mềm nhữn ra, đồng thời phía dưới vừa ướt vừa nóng, khiến cô càng ngượng ngùng hơn.

Hít hít... Triệu Hùng Cường cố hít hương thơm đó, Tống Ngọc Thanh hơi nheo mắt lại, nhưng có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Hùng Cường, trong lòng cô cũng chậm rãi chấp nhận người đàn ông này. Ngay khi Triệu Hùng Cường đưa tay vào trong quần áo cô, Tống Ngọc Thanh đã từ chối. “Tiểu Cương... Tiểu Cương... hiện tại chúng ta không thể làm như vậy được. Đợi bố mẹ đồng ý, chị sẽ cho em...cho em... chơi mỗi ngày” Nói xong, Tống Ngọc Thanh đẩy Triệu Hùng Cường ra, sắc mặt đỏ bừng, ôm giỏ thuốc chạy đến phía xa tiếp tục tìm nấm thông, nhìn dáng người quyến rũ của Tống Ngọc Thanh từ phía sau, nghĩ đến chuyện vừa làm với cô, Triệu Hùng Cường không khỏi chép chép miệng, có thể được nếm mùi thơm rồi.

Đúng như lời thầy nói, sau khi nếm xong răng vẫn còn mùi thơm, có điều thầy nói là rượu, còn thứ anh nếm lại là mật hoa của chị dâu. Vừa nghĩ cách làm thế nào để bố mẹ đồng ý chuyện này, Triệu Hùng Cường đã cảm thấy đau đầu, nhưng mà Tống Ngọc Thanh cuối cùng cũng đã cho anh hy vọng, để anh biết rằng Tống Ngọc Thanh cũng có tình cảm với mình. Nhìn thấy Tống Ngọc Thanh sắp đi xa, Triệu Hùng Cường lập tức đuổi theo sau, sợ cô gặp nguy hiểm, cũng thích nhìn thấy cái lưng trắng như tuyết của chị dâu khi đang hái nấm thông, thậm chí anh còn thấy bông hoa nhỏ đang rung rinh trong gió.

“Chị dâu, chị từ từ thôi, cánh đồng trên núi này là của gia đình chúng ta, chị đừng vội.”

“Đây là cánh đồng trên núi của nhà em, không liên quan gì đến chị” Tống Ngọc Thanh vừa nói vừa ngại ngùng tìm nấm thông, hàm ý trong lời Triệu Hùng Cường nói sao cô có thể không hiểu? Cô không phải là đồ ngốc.

“Hì hì, cánh đồng trên núi này sớm muộn gì cũng là chúng †a mà? Chị dâu, đừng quên lời vừa rồi chị đã hứa với em nhé.”

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh trợn mắt nhìn Triệu Hùng Cường và nói: “Bớt ảo tưởng lại đi, em có thể thuyết phục được bố mẹ chúng ta mới lạ. Người trong thôn nhìn thấy chị như thấy thần xui xẻo, họ đều nói chị là đồ đen đủi, không đuổi chị ra khỏi thôn là may. lảm rồi, bố mẹ chúng ta còn khó hơn, chị khuyên em nên từ bỏ ý định đó đi”

Miệng Tống Ngọc Thanh nói như vậy, nhưng trong lòng. cô rất mong đợi, mong đợi có thể nhận được sự đồng ý của bố mẹ Triệu Hùng Cường.

Từ khi nhìn thấy cái đó của Triệu Hùng Cường, cô thậm chí còn nghĩ răng cho dù bố mẹ của anh không đồng ý, thì cũng chỉ cần Triệu Hùng Cường đồng ý, cô cũng sẽ bằng lòng để đối phương chơi một trận thỏa thích.

Đương nhiên những lời này cô chỉ nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, bởi vì một khi nói ra, cô sợ Triệu Hùng Cường sẽ không nhìn mình như trước kia nữa, sẽ coi cô như một thứ gái lăng loàn.

Triệu hùng Cường bị Tống Ngọc Thanh khinh bỉ làm cho. mê mẩn sững sờ, anh ở với chị dâu lâu vậy, chị dâu chưa bao giờ bày ra vẻ mặt đùa giỡn như vậy với anh cả? Dáng vẻ đùa giỡn đáng yêu khiến Triệu Hùng Cường muốn đè Tống Ngọc Thanh xuống đất trêu chọc cô.

“Oa... Tiểu Cường, em nhanh đến đây, ở đây có rất nhiều nấm thông, một mảng lớn luôn” Trong lúc Triệu Hùng Cường đang nhớ lại, Tống Ngọc Thanh lại phát hiện ra mảng lớn nấm thông khác, hơn nữa lần này có phạm vi khá lớn. Triệu Hùng Cường bước tới, kinh ngạc nhìn thấy trong đám cỏ có một mảnh nấm thông, phạm vi lớn đủ để anh và Tống Ngọc Thanh thu hoạch trong ba ngày.

“Chị dâu, chị giỏi thật, vậy mà chị lại có thể dễ dàng phát hiện ra một khu vực lớn như thế này.”

“Không có gì, do chị may mắn thôi, nhanh đi hái với chị nào, hái xong chúng ta mang đi bán lấy tiền, chị dâu còn đang nợ tiền của người ta kia kìa.”

Tống Ngọc Thanh vừa nói vừa hái. Triệu Hùng Cường cũng bắt nhịp với Tống Ngọc Thanh cùng nhau hái nấm, đồng thời không quên lén nhìn góc nghiêng của cô, góc nghiêng. hoàn hảo làm cho Triệu Hùng Cường cảm thấy vô cùng xinh đẹp. Chẳng bao lâu, hai người đã hái được hai giỏ lớn nấm thông, Tống Ngọc Thanh nhìn nấm thông phía sau vui vẻ như trẻ con, dọc đường không ngừng cảm ơn Triệu Hùng Cường.

“Tiểu Cường, nếu những thứ này thật sự có thể bán được. nhiều tiền, chị dâu cũng không biết phải cảm ơn em thế nào. Hay là sau khi bán có tiền chị dâu mua một con cá to để tẩm bổ cho em nhé."

“Tẩm bổ gì chứ? Em giúp chị dâu là điều nên làm, sau này chúng ta không chỉ kiếm tiền từ nấm thông thôi đâu.”

Sau khi nghe điều này, Tống Ngọc Thanh hơi khó hiểu nhìn Triệu Hùng Cường nói: “Ngoài nấm thông có thể bán lấy tiền, thì trên núi này còn có thứ gì chứ?”

“Ha ha, sau này chị sẽ biết, nhưng mà em đột nhiên nghĩ ra một vấn đề”

“Vấn đề gì em nói đi, chị dâu biết sẽ chỉ cho em biết.”

Tống Ngọc Thanh hái một giỏ thuốc lớn chứa đầy nấm thông, tâm trạng của cô vô cùng tốt.

“Chị dâu, không phải chị nói muốn cảm ơn em sao? Nếu em muốn chị dâu dùng cách khác để thể hiện sự biết ơn thì chị dâu có đồng ý không?” Lời nói của Triệu Hùng Cường khiến Tống Ngọc Thanh ngay lập tức cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt lên, sao cô không biết Triệu Hùng Cường có ý gì chứ? Nhất là khi chỗ đó của đối phương nhổng lên thì cô có thể nhìn hình dáng nó một cách lờ mờ ngay cả khi đang đi, cô càng cảm thấy mong đợi và ngượng ngùng hơn.

“Đợi bố mẹ chúng ta đồng ý.” Nói xong, cô đột nhiên hơi sợ Triệu Hùng Cường cảm thấy bị chê trách: “Nếu em thật sự muốn, chị dâu... chị dâu... chị dâu hứa sẽ cho em... em đâm một lần.”