Chàng Nông Dân Cực Phẩm

Chương 6: Say mê trong phòng



Tống Ngọc Thanh không ngờ Triệu Hùng Cường thật sự làm một cách nhanh chóng, không chút do dự như vậy.

Thật ra Triệu Hùng Cường cũng không muốn nhanh như vậy, nhưng thấy Tống Ngọc Thanh thực sự tức giận, nên lúc này anh cũng không suy nghĩ nhiều được.

"Ưm.." Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng truyền ra từ miệng Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường đang dồi dào sinh lực nghe thấy thì sao chịu nổi, ngay lập tức dưới chiếc quần lại phồng lên một đống.

Triệu Hùng Cường liếc mắt thấy Tống Ngọc Thanh khế căn đôi môi đỏ, đôi bàn tay trắng như phấn hết siết chặt lại buông ra, không khỏi lặng lẽ vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Hành động này khiến cho đóa hoa nhỏ của Tống Ngọc Thanh nở rộ, một chút mật ngọt có hương thơm mê người lập tức chảy ra từ phía dưới.

"Tiểu... Cường, em... đừng... làm... loạn, mút ra cho chị

với." "Chị dâu, em đang mút đây, chỉ là dưa chuột đã để một đêm trong đó, giờ mút ra cũng không dễ."

Nói xong lời này, Triệu Hùng Cường liền lặng lẽ mút một chút, nhưng anh không ngờ là mình lại thật sự mút ra được tận một phân, đây cũng không phải là kết quả mà anh muốn.

Thế là anh liền nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đẩy trở về.

Tống Ngọc Thanh chỉ cảm thấy cảm giác kỳ lạ kia sắp lấn át chút lý trí cuối cùng của mình rồi, cô cố kìm nén tiếng hét trong cổ họng hỏi: "Tiểu Cường, đã ra chưa?"

"Chị dâu, nhanh thôi, sẽ rất nhanh thôi." Nhìn hai bàn tay ngọc ngà của Tống Ngọc Thanh liên tục sờ soạng khắp người, ngọn lửa nhỏ trong lòng Triệu Hùng Cường lập tức bùng lên và lan ra khắp cơ thể, ngày bình thường chị dâu ngây thơ như vậy, không nghĩ tới rằng khi bị kích thích lại có thể làm ra những hành động khiến người ta cực kỳ muốn phạm tội.

Dáng vẻ quyến rũ của Tống Ngọc Thanh khiến Triệu Hùng Cường ngứa ngáy trong lòng.

"Tiểu Cường, chị dâu... chị dâu... chịu không nổi..." Triệu Hùng Cường nhìn đôi mắt đẹp mê ly, nghe thấy giọng nói nỉ non say lòng người của Tống Ngọc Thanh, thì không muốn tiếp tục chơi đùa đơn giản như vậy nữa.

Anh hít sâu một hơi, đè nén cảm giác nóng rực trong người xuống, trực tiếp dùng một lực lớn hút ra.

Dưa chuột trải qua một đêm ở bên trong, hơn nữa lại còn nhỏ hơn một nửa so với kích thước ban đầu thì làm sao có thể chịu nổi lực hút lớn như vậy của Triệu Hùng Cường được.

Bóc... một âm thanh như tiếng mở nắp bình rượu vang vọng khắp phòng, mà lúc này Tống Ngọc Thanh cũng trực tiếp. rên to lên như phượng hót trong phòng.

Lúc đầu Triệu Hùng Cường muốn thở ra một hơi lại bị hai đùi ngọc của Tống Ngọc Thanh kẹp chặt đầu, đồng thời hai tay cô cũng ấn chặt đầu của anh lên đó.

Triệu Hùng Cường không ngờ chỉ hút một trái dưa chuột ra mà Tống Ngọc Thanh lại có phản ứng lớn như vậy.

Lúc Triệu Hùng Cường đang muốn ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Tống Ngọc Thanh, thì lại cảm thấy sức lực trên tay Tống Ngọc Thanh tăng lên, đồng thời cái eo thon với đôi chân kia cũng không ngừng uốn éo.

Vừa nhìn tình cảnh này, Triệu Hùng Cường đã biết là xảy. ra chuyện gì, đây là trạng thái sắp đến cao trào, nhưng mà còn chưa hoàn toàn đạt cực khoái.

Lúc này Triệu Hùng Cường liền chuẩn bị châm thêm một mồi lửa, sau đó thuận theo tự nhiên mà làm với chị dâu của mình.

Hít... Triệu Hùng Cường có kinh nghiệm nên không lâu đã quen với tình huống trước mắt, hơn nữa lúc trước anh cũng học được không ít lý thuyết từ mấy bộ phim của Nhật Bản, hiện tại chỉ cần áp dụng vào là được.

Tống Ngọc Thanh chỉ mới kết hôn với Triệu Đại Bảo được mấy ngày, cô với anh ấy đã bao giờ cùng nhau chơi kiểu này. đâu, hơn nữa sau khi Triệu Đại Bảo chết thì cô luôn khăn đơn gối chiếc để thủ tiết vì chồng, mà mỗi khi đêm khuya buông xuống Tống Ngọc Thanh đều nghe rõ tiếng rên rỉ của người phụ nữ sát vách, khiến cô càng muốn có được một cái gì đó.

Hôm qua, khi Tống Ngọc Thanh nghe thấy đôi vợ chồng nhà bên cạnh vui vẻ với nhau, cô đã thầm nghĩ trong lòng nếu có Triệu Hùng Cường ở bên thì mình có thể chủ động cưỡi lên người anh hay không, chẳng qua khi bình minh lên cô lại nén tất cả mọi cảm xúc suy nghĩ của mình xuống đáy lòng.

Triệu Hùng Cường cảm nhận được vòng eo thon của Tống Ngọc Thanh vặn vẹo ngày càng điên cuồng, tiếng rên cũng càng lúc càng lớn.

lều này làm Triệu Hùng Cường cảm thấy thời cơ đã chín muồi, thế là liền trực tiếp cởi áo và cởi thắt lưng.

Lúc này Tống Ngọc Thanh vừa cảm nhận được cảm giác sung sướng đã lâu không thấy, nên càng muốn nhiều hơn, nhưng bỗng cảm nhận được Triệu Hùng Cường ngẩng đầu lên, cũng vừa đúng lúc nhìn thấy Triệu Hùng Cường cởi quần và thứ đồ chơi to lớn của anh đang ngẩng đầu không ngừng nhảy lên.

Ừng ực... Tống Ngọc Thanh nuốt nước bọt, vừa sợ hãi lại vừa chờ mong, căng thẳng nhìn Triệu Hùng Cường thở hỗn hển nói ểu Cương, chị... chị là... chị dâu của em, em... em không thể..." Cô còn chưa nói xong, Triệu Hùng Cường đã kích động mở miệng.

"Chị dâu, em... thật ra... vẫn luôn rất thích..." Một từ "chị" còn chưa kịp nói ra đã nghe thấy ngoài cổng vang lên tiếng đập cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, Triệu Hùng Cường với Tống Ngọc Thanh đều bị doạ tỉnh cả người.

Triệu Hùng Cường vội vàng kéo quần lên, bối rối nhìn Tống Ngọc Thanh nói: "Chị dâu, em phải trốn ở chỗ nào đây."

Hôm nay Tống Ngọc Thanh mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối, khác với váy dài chạm đất ngày hôm qua, mà nhìn quanh trong nhà chỉ có mấy chỗ có thể giấu người, nên nói thẳng: "Em tránh trong tủ quần áo của chị một chút, chị đi xem là ai tới."

Nói xong, Tống Ngọc Thanh đứng dậy, nhanh chóng chỉnh sửa lại mấy nếp nhăn trên quần áo, nhìn thoáng qua nửa đoạn dưa chuột trên giường, có chút xấu hổ liếc qua tủ quần áo. đang đóng chặt một cái, tiện tay cầm luôn dưa chuột lên rồi đi ra ngoài.

"Ra đây, ra đây, đừng gõ nữa." Tống Ngọc Thanh vừa nói, vừa mở cửa lớn ra.

Tống Ngọc Thanh mở cửa ra thì thấy hàng xóm sát vách là Lý Thúy Hoa cười mỉm nhìn cô, nụ cười vừa nhìn đã biết là không có ý tốt, cô ta vẫn luôn không thích Tống Ngọc Thanh, không chỉ vì cô lớn lên xinh đẹp hơn cô ta, mà còn vì ánh mắt quyến rũ biết mê hoặc người khác của Tống Ngọc Thanh khiến cho chồng của cô ta mất hồn mất vía, hôm nay mới sáng sớm đã không thấy chồng mình đâu, vừa rồi lại nghe thấy tiếng rên rỉ của Tống Ngọc Thanh, nên cô ta không nhịn được mà nghỉ ngờ.

"Chị Thúy Hoa, có chuyện gì không?"

“Ngọc Thanh này, chị ghé thăm cô một chút xem trong phòng cô có ai đột nhập vào không, vừa rồi cô kêu như vậy làm chị giật cả mình, chị còn tưởng cô bị thằng đàn ông hoang dã nào chà đạp nữa đấy."

Nghe thấy lời này, Tống Ngọc Thanh lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, nhỏ giọng giải thích: "Chị Thúy Hoa, chắc là chị nghe lầm rồi, tôi là đồ sao chổi, sao có tên đàn ông nào dám bén mảng tới đây chứ”

"Vậy thì chưa chắc, cô là người đẹp nhất trong cái thôn này, tối qua, chồng chị làm với chị còn bảo chị bắt chước giọng nói của cô gọi anh ta là chồng cơ, một người đàn ông đã kết hôn còn thế này, thì cô nói xem mấy người đàn ông độc thân chưa kết hôn có thể chịu được người phụ nữ như cô quyến rũ không?”

Lý Thúy Hoa cố ý nói lớn tiếng, để cho người đàn ông trong phòng nghe được, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Tống Ngọc Thanh, cô ta càng chắc chẳn người đàn ông nhà mình đang ở trong phòng Tống Ngọc Thanh, nghĩ đến đêm qua mới làm được một nửa thì không làm nữa, hoá ra là để sáng nay tiếp tục làm với Tống Ngọc Thanh, Lý Thúy Hoa càng nghĩ càng cảm thấy sự thật đang ở ngay trước mắt.

Thế nhưng lời này lại khiến cho vẻ mặt Tống Ngọc Thanh thay đổi.

"Chị, chỉ cần người đàn ông đó yêu mình, thì cho dù là tiên cũng không quyến rũ được, hơn nữa tôi cũng không quyến rũ chồng của chị, chính chị quản không tốt người đàn ông của mình thì cũng đừng dội nước bẩn lên người tôi, mình không có bản lĩnh lại trách móc người khác."

Tống Ngọc Thanh nói xong thì ngay lập tức muốn đóng cửa vào, cho dù cô lương thiện, hiền lành nhưng cũng không có nghĩa là cô để mặc cho người khác bắt nạt, nếu không như vậy thì mấy lời đồn đại nhảm nhí kia cũng đủ để khiến cô tự sát rồi.

Lý Thúy Hoa nghe thấy lời này thì lập tức nổi giận, lúc đầu cô ta chỉ nghi ngờ người đàn ông của mình bị Tống Ngọc Thanh quyến rũ, bây giờ cô nói như vậy thì có khác gì trực tiếp thừa nhận không.

"Ôi trời, không ngờ nhìn cô dịu dàng động lòng người thế này, mà lại độc mồm độc miệng như vậy, đừng cho là chị không biết, vừa rồi cô rên rỉ trong phòng chắc chẳn là đang làm với người đàn ông của chị đúng không? Thế nào? Có phải cảm thấy chồng chị rất lợi hại, mới sáng sớm đã khiến cô kêu †o như vậy."

"Trương Phú Quý, anh ra đây cho tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết anh ở bên trong, hôm nay nếu anh mà không ra thì tôi sẽ ly hôn với anh." Lý Thúy Hoa vừa nói vừa muốn xông vào phòng.