Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 22: Không được xúc phạm vợ tôi



" Được! Được lắm! Lâm Kỳ Văn, ông giỏi lắm, liên kết với hai người ngoài khi dễ chị ruột của ông đúng không, các người chờ đấy!" Mẹ Vương Vũ kéo Vương Vũ một cái: “Chúng ta đi!"

Vương Vũ đi theo sau lưng mẹ mình, thù hận nhìn Trương Bá Sinh một cái, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

"Đã ai cho phép các người đi đâu?" Trương Bá Sinh trở tay bắt lấy cổ áo Vương Vũ.

“Anh đừng có được voi đòi tiên!" Vương Vũ trong nháy mắt, đưa tay ra chỉ vào Trương Bá Sinh, vừa mở miệng.

Liền nghe thấy ba tiếng "Bốp! Bốp! Bốp!" giòn vang.

Tựa như Trương Bá Sinh đã nói vậy, ước chừng ba bạt tay, đánh vào mặt Vương Vũ, tốc độ nhanh đến nỗi Vương Vũ ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, cuối cùng một cái tát kia, lại đem Vương Vũ tát lật ngã trên đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

"Nói xin lỗi." Trương Bá Sinh vẫn là ba từ đó.

Trương Bá Sinh đi về phía Vương Vũ năm trên đất đang bò dậy, ở trong khoảnh khắc này, Vương Vũ chỉ cảm thấy không khí xung quanh liền trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, thời tiết nóng nực như vậy, mà cả người hắn lại nổi da gà.

"Tôi!" Vương Vũ bò dậy, vừa định nói vài lời cay độc, nhưng lại thấy Trương Bá Sinh nâng cánh tay lên, trên cánh tay còn có cơ bắp, nhất thời liền đem lời cay độc nuốt vào trong bụng: “ Xin, xin lỗi, tôi không nên nói anh như vậy."

Vương Vũ làm gì còn để ý mặt mũi gì nữa, làm gì còn có dũng khí gì, cao ngạo gì nữa, dưới vài bạt tay của Trương Bá Sinh, bị phá hủy hoàn toàn!

"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!" Bốn tiếng giòn tan vang lên liên tục, 'Vương Vũ vừa mới bò dậy lại bị tát lật ngã trên đất, máu tươi phủ đầy hai hàm răng bị hắn phun ra ngoài, đủ để chứng minh Trương Bá Sinh ra tay nặng bao nhiêu.

Trương Bá Sinh như cũ dùng ngón tay cái cọ xát lòng bàn tay, giọng nhẹ tênh nói: "Không phải xin lỗi tôi, là xin lỗi vợ tôi."

Vương Vũ năm trên đất, hướng về phía Lâm Thùy Hân cầu xin tha thứ: “ Xin, xin lỗi!"

"Đừng có nói bừa nữa, nói thêm một câu nào xúc phạm vợ

tôi nữa, tôi sẽ đánh chết anh, thật đấy." Trương Bá Sinh nhìn Vương Vũ chăm chăm.

Giờ phút này, Vương Vũ cảm giác mình giống như bị một con thú dữ để mắt tới, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh làm ướt hết lưng hắn, hắn thật sự rất sợ.

"Được rồi, các người tiếp tục trò chuyện đi." Trương Bá Sinh vỗ tay một cái, lại ngồi vào sofa: “Nhưng nói cho rõ này, có thể làm nhục tôi, nhưng dám nói vợ tôi một câu nào, tôi sẽ đánh chết hắn, như vậy đi."

Nói xong, Trương Bá Sinh thay Lâm Thùy Hân rót trà, thận trọng đưa tới trước mặt Lâm Thùy Hân, nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận nóng, uống chậm một chút."

Lâm Thùy Hân nhìn ly trà trước mắt được Trương Bá Sinh đưa tới, ánh mắt cô dần dần thay đổi, thấy được khuôn mặt kia của Trương Bá Sinh, da mặt sần sùi chứng minh người đàn ông trước mắt cũng không chăm sóc gì, gió sương để lại dấu vết trên mặt hẳn.

Sửng sốt hơn mười giây, Lâm Thùy Hân mới nhận lấy ly trà, nhẹ giọng đối với Trương Bá Sinh nói: "Cảm ơn."

Đây là lần đầu tiên cô cùng Trương Bá Sinh nói ra hai chữ cảm ơn, là phát ra từ nội tâm.

Trương Bá Sinh trên mặt mang nụ cười: “Em nói tôi là chủ nhân của cái nhà này, vậy bảo vệ em, không phải là việc tôi nên làm sao?"

Lâm Kỳ Văn đứng ở một bên, ánh mắt mang theo tán dương nhìn Trương Bá Sinh một cái, sau đó mở miệng nói: "Thùy Hân, con cùng Trương Bá Sinh nghỉ ngơi cho khỏe đi, có một số việc, ngày khác ta giải thích cho con!"

Lâm Kỳ Văn nói xong, cũng không để ý những người khác, xoay người đi ra ngoài.

"Chúng ta cũng đi thôi." Cô út của Lâm Thùy Hân, cũng mang con gái rời đi.

Từ Uyên len lén giơ ngón tay cái với Trương Bá Sinh, khoác †ay mẹ, đi ra ngoài.

"Đi!" Cô hai của Lâm Thùy Hân kéo con trai mình đi, như sợ Trương Bá Sinh sẽ lại làm ra chuyện gì khác thường vậy, bước nhanh rời đi.

"Các người chờ đấy, sớm muộn sẽ có một ngày, tôi sẽ cho các người đẹp mắt!" Mẹ Vương Vũ kéo con trai mình đi ra cửa, hung hăng lườm Trương Bá Sinh và Lâm Thùy Hân một cái, ánh mắt kia, như hận không thể đem hai người ăn tươi nuốt sống vậy.

Trương Bá Sinh đảo cặp mắt trắng dã, căn bản không quan tâm đến sự uy hiếp của mẹ Vương Vũ, anh đối với người phụ nữ bên cạnh lộ ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Lâm, bớt giận, cơ thể là của mình, em uống nước chút đi, tôi đi lau sàn trước đã."

"Hôm nay...' Lâm Thùy Hân nhìn về phía Trương Bá Sinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn làm một bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Tổng giám đốc Lâm, có chuyện gì em nói nhanh đi."

"Đừng lau sàn nữa, cùng tôi đi đến nơi này đi" Lâm Thùy. Hân thở dài, giống như là vừa làm một quyết định gì vậy, trong tiếng thở dài, có vài phần bất đắc dĩ, cũng có vài phần buông tay.

Trương Bá Sinh bị biểu cảm kỳ lạ của Lâm Thùy Hân làm bất ngờ, chợt gật đầu một cái: “ Được."

Mùa hè sẽ không thiếu được những cơn giông, một giây trước mặt trời chiếu rực rỡ, một giây sau liền mưa to như trút nước.

Trương Bá Sinh đi cùng Lâm Thùy Hân với một bộ âu phục màu đen đi đến trang viên Thanh Sơn Lăng.

Mưa to trút xuống, Trương Bá Sinh cầm một chiếc ô màu đen che cho Lâm Thùy Hân, nhìn những giọt nước to như hạt đậu ở trước mắt không ngừng rơi xuống, hai bên đường nổi lên sương mù, những tấm bia đá dày đặc như ẩn như hiện giữa sương mù.

"Tổng giám đốc Lâm, nếu em nói phải tới đây, tôi đã thay bộ quần áo khác rồi." Trương Bá Sinh cười khổ một cái, nhìn chiếc quần short màu hồng của mình, không hề hợp hoàn cảnh này chút nào, anh giống như một thứ kì lạ trên trái đất Vậy.

"Không sao." Lâm Thùy Hân không thèm để ý läc đầu một cái: “Anh vốn là người không liên quan gì, không cần phải cố gắng thay đổi."

Lâm Thùy Hân tay cầm một bó bách hợp, đứng trước bia mộ, trên bia khảm một bức ảnh màu trằng hơi vàng, chủ nhân của bức ảnh, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, có bảy phần giống Lâm Thùy Hân, vô cùng có khí chất, khi còn sống chäc hẳn cũng có vô số người theo đuổi.

"Mẹ, con đến thăm người." Lâm Thùy Hân đối mặt với bia mộ nhẹ nhàng cúi người, đem bó hoa trong tay đặt trước bia, mắt to xinh đẹp tràn đầy nhớ nhung.

Đây là lần đầu tiên sau khi Trương Bá Sinh tới Lâm Gia nghe được chuyện liên quan tới mẹ của Lâm Thùy Hân.

Trương Bá Sinh cũng cúi đầu một cái thăm người."

“Mẹ, chúng con đến

Một tiếng mẹ này của Trương Bá Sinh, đã đón lấy ánh mắt trách cứ của Lâm Thùy Hân, nhưng cô cũng không nói gì.

“Trương Bá Sinh, biết không, từ sau khi tôi tốt nghiệp đại học, rồi tiếp quản Nhất Lâm, quan hệ của tôi cùng những người họ hàng kia, tựa như kẻ thù vậy." Lâm Thùy Hân ngồi ở trước. bia, khuôn mặt nhỏ nhản tựa lên bia mộ, tựa như nơi này, chính là bến đỗ của cô vậy.

Trương Bá Sinh đứng ở bên cạnh cô, thay cô che ô, yên lặng lắng nghe.

Lâm Thùy Hân không quan tâm nước đọng trên đất, mặc kệ việc quần mình bị ướt, ngồi bệt xuống "Nhất Lâm là doanh nghiệp hàng đầu của thành phố Châu Xuyên, nhìn rạng rỡ, nhưng thật ra thì nguy cơ tứ phía, không chỉ có ảnh mắt dòm ngó từ bên ngoài, ngay cả người của Lâm Gia, cũng đều muốn chiếm đoạt Nhất Lâm, từ sau khi tôi tiếp quản Nhất Lâm, tôi chính là kẻ thủ của những người trong Lâm Gia"

Lúc Lâm Thùy Hân nói đến đây, trong mắt lộ ra mệt mỏi.

"Tôi biết, rất nhiều người gọi tôi là cái gì mà tổng giám đốc lạnh lùng như núi tuyết, ai có thể thích một người mỗi ngày đều xụ mặt như vậy chứ, chỉ là tôi sợ, tôi cười nhiều, sẽ không có ai sợ tôi, không có ai tôn trọng tôi, nhiều cặp mắt nhìn chăm chằm vào tôi như vậy, bây giờ tôi, chỉ cần làm sai một chuyện, cũng sẽ bị người khác đẩy xuống vực sâu vạn trượng, nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng vậy, biết không, hôm nay ông nội, cho chúng tôi xem di chúc của ông, ông còn nhiều nhất ba tháng, những người đó đã không đợi được rồi, bọn họ nghĩ đủ cách cướp lấy chỗ tốt từ ông nội, muốn đem vị trí tổng giám đốc này của tôi đạp xuống!"