Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 25: Chối cãi kiểu gì



Hai nam cảnh sát đang định thả người, nghe nói như vậy, như bị điện giật đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh sát trưởng, lại nhìn Hàn Châu, không dám lên tiếng, bọn họ rất rõ, hai người này, một người là lãnh đạo, một người khác ở phía sau có hậu đài, không khác lãnh đạo là bao.

"Được! Hàn Châu, chuyện ngày hôm nay, tôi phải đi tìm thầy của cô nói chuyện một chút." Cảnh sát trưởng chỉ Hàn Châu, miệng thở hổn hển.

"Tùy ông." Hàn Châu hất đầu một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng thẩm vấn, bên ngoài phòng thẩm vấn vang lên giọng Hàn Châu: “Coi chừng mấy người này cho tốt vào, hôm nay nếu có ai chạy thoát, sẽ bị truy cứu theo luật pháp!"

Hai cảnh sát viên nhìn cảnh sát trưởng, chờ chỉ thị kế tiếp của ông.

Ợ ất cả ra ngoài đi!" Cảnh sát trưởng mặt không vui phất phất tay.

Hai cảnh sát viên như được tha tội, chạy ra ngoài.

Chờ đến khi phòng thẩm vấn không có người, cảnh sát trưởng mới đóng cửa lại, mặt đầy cười nịnh đi tới trước mặt Trương Bá Sinh: “Cậu Trương, cái này... cậu cũng thấy đấy, Hàn Châu kia lấy pháp luật ra uy hiếp tôi, cậu cũng biết, chúng tôi là người chấp hành pháp luật, không thể phạm pháp, cậu yên tâm, tôi bảo đảm, cậu ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không bị đối xử bất công."

"Kệ đi, cởi còng tay ra cho tôi, tôi không đi là được." Trương Bá Sinh sao cũng được nói.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu Trương đã hiểu." Cảnh sát trưởng mặt đầy cảm kích, vội vàng cởi còng tay ra.

Hàn Châu nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi đồn cảnh sát, lái xe cảnh sát đi, chạy thẳng tới địa điểm xảy ra vụ án, cô không biết cảnh sát trưởng tại sao phải bảo vệ tên vô lại đó, trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ, dùng hết khả năng của mình tìm được chứng cứ, sau đó đem cái tên vô lại đó trừng trị theo pháp luật!

Bây giờ sáu tên côn đồ bị đánh còn đang hôn mê, căn bản không có cách nào làm biên bản, Hàn Châu không thể làm gì khác hơn ngoài việc đến địa điểm xảy ra chuyện tìm chứng cứ.

Con hẻm nhỏ xảy ra chuyện gần một trạm xe buýt gần đây, bây giờ rất nhiều trạm xe buýt đều có camera giám sát, đã trấn áp rất nhiều tội ác của bọn trộm, với thân phận và quyền hạn của Hàn Châu, rất dễ dàng điều ra video giám sát trạm xe buýt.

Hàn Châu từ trong camera giám sát nhìn thấy bóng người Trương Bá Sinh, khóe miệng nở một nụ cười: “Hừ, camera thấy anh rồi, tôi muốn biết anh sẽ chối cãi kiểu gì!"

Theo như Hàn Châu nghĩ, Trương Bá Sinh nhất định là ở trạm xe buýt tập hợp mọi người, sau đó cùng những người đó đánh nhau, nhưng khi nhìn thấy sáu tên côn đồ xuất hiện trong video, lại chủ động bắt Trương Bá Sinh đi, Hàn Châu mới cảm thấy không đúng cho lắm.

Cái này không phải... Không phải tên khốn kiếp kia chủ động đánh nhau!

Trong video, Hàn Châu có thể thấy rõ nụ cười gắn trên mặt sáu tên côn đồ, hóa ra bọn họ mới là người cố ý gây chuyện.

"Chẳng lẽ, mình hiểu lầm hản rồi sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Châu trong nháy mắt đỏ bừng, trái tim nhỏ cũng nhảy lên lợi hại, nếu quả thật là hiểu lầm hẳn, vậy mình hôm nay, thật đúng là quá mất mặt rồi.

Không đúng! Coi như hăn là người bị bắt đi, vậy việc cánh tay sáu người kia bị gãy, bên trong xuất huyết là như thế nào? Chuyện này nhất định là hän làm, phải thẩm vấn rõ mới được!

Nghĩ tới đây, Hàn Châu trực tiếp lái xe trở về sở cảnh sát, vọt vào trong phòng thẩm vấn, nhưng phát hiện phòng thẩm vấn vốn đang nhốt Trương Bá Sinh đã không còn một bóng người, chỉ có một ngọn đèn đang chiếu sáng chiếc ghế không có một bóng người.

'Thấy một màn này, lửa giận trong lòng Hàn Châu bùng lên, gầm thét: "Người đâu! Ai thả người đi rồi!"

"Phó... Phó đội trưởng." Một tên cảnh sát viên run rẩy trả lời Hàn Châu: “Người vẫn chưa đi, ở, ở bên ngoài:

Cảnh sát viên chỉ chỉ vào văn phòng của đội điều tra tội phạm, mắt không dám nhìn Hàn Châu.

"Hả?" Hàn Châu liếc nhìn văn phòng của đội điều tra tội phạm, sau đó sải bước đi tới, vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, Hàn Châu liền nhìn thấy một cảnh làm cô nổi giận.

Cái tên vô lại đó, bây giờ lại, ngồi ở trong phòng làm việc của đội điều tra tội phạm, còn ngồi ngay tại bàn làm việc của mình, thoải mái vắt hai chân lên, ăn phở!

"Bốp!" Hàn Châu vỗ một cái lên bàn, làm cho sách trên mặt bàn cũng rung động theo: “Anh! Anh! Anh đứng lên cho tôi! Ai cho hắn ra ngoài, nhốt lại vào trong phòng thẩm vấn đi!"

"Phó... Đội phó, là cảnh sát trưởng cho anh Trương ra ngoài làm biên bản." Một sĩ quan cảnh sát trong đội điều tra tội phạm nhỏ giọng nói.

"Biên bản? Làm biên bản với bộ dáng này sao? Ai cho phép hắn ăn ở đây!" Hàn Châu tức giận, ngực không ngừng phập phồng.

"Tôi cho hẳn ăn." Một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục từ bên ngoài đi vào phòng làm việc.

Vừa thấy người đàn ông trung niên, toàn bộ sĩ quan cảnh sát của đội điều tra tội phạm đều đứng thẳng tắp: “Đội trưởng."

"Ừ”" Người đàn ông trung niên gật đầu một cái: “Ôn Nhu à, cô bây giờ căn bản cũng không có chứng cứ gì tố cáo cậu Trương, theo tôi thấy, thả người đi."

Hàn Châu liếc nhìn Trương Bá Sinh, phát hiện tên vô lại này đang dửng dưng ngồi ở đó, tiếp tục ăn phở, giống như chuyện bên này đối với hắn một chút cũng không liên quan Vậy.

"Không thải! Tôi nói rất rõ ràng, ai tự tiện thả hẳn, thì đừng trách tôi trở mặt!" Hàn Châu cảm thấy mình không thể ở chỗ này một giây một phút nào nữa, thấy tên vô lại đó, liền không nhịn được muốn đánh hẳn: “24h, 24h sau tôi không tìm được chứng cứ, các người cứ việc thả người!"

Nói xong, Hàn Châu vặn cửa, lao ra khỏi phòng làm việc.

Các sĩ quan cảnh sát bên trong phòng làm việc cũng nhìn nhau cười khổ.

Thôn Thủy Miên thành phố Châu Xuyên.

Lâm Thùy Hân cùng Mễ Thanh về nhà, phát hiện bên trong nhà không có bóng dáng Trương Bá Sinh, Lâm Thùy Hân cảm thấy có chút kỳ lạ, cô cùng Trương Bá Sinh kết hôn đã một năm, đây là lần tiên tan làm về nhà không thấy Trương Bá Sinh ở nhà, trà trên bàn đã lạnh ngắt.

Mễ Thanh quét biệt thự một vòng: “Thùy Hân, chồng cậu đâu? Hôm nay bạn học tụ họp, cậu có một người chồng ưu tú như vậy, cũng phải kéo ra ngoài khoe một chút chứ, mau gọi điện thoại cho hắn đi."

"Bỏ đi, chắc hắn vẫn còn đang bận việc của mình, chúng †a đi trước đi." Lâm Thùy Hân thở phào nhẹ nhõm, sau khi biết được hôm nay có buổi họp lớp, cô vẫn luôn lo lắng, nếu hôm nay Trương Bá Sinh đi, hì phải làm thế nào, dù sao hắn cũng không phải là nghệ sĩ thật, những lý thuyết kia đều tra ở trên mạng, đến buổi họp lớp, cũng không có cơ hội để hắn tra.

"A?" Mễ Thanh trên mặt lộ ra chút mất mát, cô hôm nay. đều đã chuẩn bị xong, trong buổi họp lớp sẽ hỏi Trương Bá Sinh mấy vấn đề, phơi bày diện mạo dối trá của hẳn, nếu không đi, kế hoạch của mình coi như rơi vào khoảng không rồi.

"Ai ya, mau đi thay quần áo, đi thôi!" Lâm Thùy Hân vội vội vàng vàng kéo Mễ Thanh, thúc giục.

"Đúng rồi Thùy Hân, hôm nay họ Tống kia cũng đến, cậu nói xem, hẳn sẽ không tiếp tục theo đuổi cậu nữa chứ, haha." Mễ Thanh phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Nhà hàng Tân Khải Châu Xuyên, nằm ở trung tâm thành phố Châu Xuyên, cao bảy tầng, mỗi một tầng đều mang phong cách sang trọng, nguy nga lộng lẫy, trong bãi đậu xe to lớn, 70% xe đỗ ở đây đều là những chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu đô.

Một chiếc Mercedes gt màu đỏ rực đỗ ở đây, cửa xe mở ra trong nháy mắt, hấp dẫn vô số ánh mắt.