Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 29: Buổi hòa nhạc



Trương Bá Sinh dùng sức ôm Lâm Thùy Hân, ở bên tai cô nói nhỏ: “Tổng giám đốc Lâm, như thế nào, biểu hiện lần này của tôi tốt chứ? Tôi từ tối hôm qua mới bắt đầu luyện tập, hôm nay mất không ít sức lực người ta mới chịu để cho tôi lên sân khấu đấy."

"Hừ!" Lâm Thùy Hân kịp phản ứng lại, đẩy Trương Bá Sinh ra, vừa vặn thấy Trương Bá Sinh không ngừng nháy mắt với mình, tức giận: "Được. rồi, mau ngồi xuống thưởng thức buổi hòa nhạc. đi, vé cũng đã mua cho anh rồi, mà anh mãi không đến."

"Hì hì" Trương Bá Sinh cười nịnh một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ, lần này coi như thoát nạn rồi.

Mễ Thanh ở một bên nhìn biểu hiện của Trương Bá Sinh, trong lòng liền tức giận, người này, thật là biết diễn! Nhưng thành tựu trong âm nhạc của hẳn, thật sự rất sâu sắc, xem ra những vấn đề thông thường không có cách nào làm khó hẳn, phải tìm chút mánh khóe để phơi bày hắn mới được!

Tống Thiên ngồi cách Lâm Thùy Hân không xa, gương mặt biến thành màu gan lợn, rất khó coi, hôm nay, hẳn đặc biệt chuẩn bị ván cờ này, lại không nghĩ đến bị người khác phá hỏng như: vậy, đó chính là chồng của Lâm Thùy Hân đúng không! Nếu như không phải là hẳn, tin tức ngày mai của Châu Xuyên chăn chẳn sẽ là chủ đề liên quan tới mối quan hệ đời tư của tổng giám đốc Nhất Lâm! Cổ phiếu của Nhất Lâm cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng vì hắn! Mà tất cả mọi thứ đều uổng phí rồi!

"Ôi Ôi, nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh ta, còn tưởng là bạch mã hoàng tử đấy, hóa ra người ta đã có chồng rồi, anh ta mới là người thứ ba nhúng tay vào, thật đúng là không biết tự lượng sức mình, nhìn cách chồng người ta bày tỏ, lại nhìn đến cách tỏ tình chán ngắt của anh ta, thật là quá đủ rồi!" Một cô gái ngồi sau Tống Thiên mặt đầy khinh bỉ nói.

Tống Thiên trợn mắt nhìn cô gái đó một cái, nhưng không nói gì, hôm nay mình coi như hoàn toàn bị vứt lại rồi.

Đợi Trương Bá Sinh biểu diễn xong, Michelle cuối cùng vẫn phải đem lòng đặt ở buổi biểu diễn, hơn nữa vì muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Trương Bá Sinh, có thể nói Michelle đã thể hết khả năng của mình ra, muốn để lại ấn tượng tốt cho vị thân âm nhạc trong lòng mình.

Giai điệu đẹp đẽ, kỹ năng điêu luyện, người nghe đều cảm thấy say mê.

Lúc mọi người còn đang mê man, buổi hòa nhạc của nghệ sĩ Michelle tiến vào hồi cuối, Lâm Thùy Hân và Mễ Thanh vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng dương cầm du dương.

"Haiz, Thùy Hân, tôi thực sự muốn có được. chữ ký của Michelle." Ánh mắt Mễ Thanh lưu luyến nhìn theo ánh đèn trên sân khấu đang dần hạ xuống, đôi mắt tràn đầy cảm xúc.

"Bỏ đi." Lâm Thùy Hân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong mắt long lanh, nhưng nhiều hơn chính là sự thất vọng: “Tôi chưa bao giờ nghe thấy bất cứ ai có thể có được chữ ký của Michelle."

Thời điểm hai cô gái đang lưu luyến nhìn về phía sân khấu, Trương Bá Sinh cười hì hì, từ trong áo móc ra hai cái đĩa hát màu đen: “Cho hai người, tôi vừa gặp Michelle ở phía sau sân khấu, anh ta đưa cho tôi hai bản, có chữ ký của anh ta đích thân ký đó."

"Thật... Thật sao?" Trong mắt Lâm Thùy Hân †ỏ ra vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, cô từ rất nhiều năm trước chỉ hy vọng có được một chiếc đĩa hát như vậy.

"Dĩ nhiên, có muốn hay không?" Trương Bá Sinh dùng sức quơ quơ đĩa hát trong tay.

"Muốn, dĩ nhiên muốn." Lâm Thùy Hân không đợi được cầm lấy đĩa hát trong tay Trương Bá Sinh, từ từ vuốt ve, nhìn cái tên tiếng anh phía trên, trong mắt đều là vui mừng, theo bản năng liền nói: “Trương Bá Sinh, cái này coi như tôi mua lại, bao nhiêu tiền anh nói đi."

"Đây là tôi tặng cho hai cô, tiền nong cái gì, cất đi." Trương Bá Sinh không thèm để ý phất phất tay.

Lâm Thùy Hân liền ý thức được lời mình nói có vấn đề, liền hướng Trương Bá Sinh bày tỏ ánh mắt tràn đầy áy náy.

Mễ Thanh thì không nghĩ nhiều như vậy, vui mừng nhận lấy đĩa hát, ánh mắt nhìn đĩa hát kia, như nhìn người mình yêu vậy, trong miệng hừ hừ nói: "Trương Bá Sinh, không tệ lắm, sao anh lại làm được vậy, không thể nào anh vừa xin Michelle chữ ký, anh ta liền cho anh chứ?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lời của Mẽ Thanh, làm cho Lâm Thùy Hân đang vui mừng trong lòng đột nhiên căng thẳng!

Đúng vậy, sao hẳn có thể có được vậy, Michelle không thể dễ dàng ký tên mình lên đĩa rồi tặng cho người khác như vậy được, hän có thể lấy được hai chiếc đĩa, nhất định mất không ít công sức, còn nữa, tiết mục vừa rồi của hẳn, mặc dù hắn không nói, nhưng có thể ở buổi hòa nhạc của Michelle cho hắn thời gian, cho hắn đánh một bản nhạc, hắn phải cầu xin bao nhiêu người đây? Một khúc kia, âm sắc mượt mà đầy. đặn, hắn vì mình, luyện tập suốt một đêm sao?

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lâm Thùy Hân càng thêm áy náy, mình chỉ vì một phút nhanh miệng, lại để cho hẳn phải tốn nhiều tâm tư như vậy.

Lâm Thùy Hân nhìn người đàn ông trước mặt, cô thấy, Trương Bá Sinh không ngừng nháy mắt với mình, trong khoảnh khắc này, Lâm Thùy Hân đột nhiên có một cảm giác, người đàn ông này, hình như... Cũng không tệ lắm?

Đồng thời, phía sau sân khấu buổi hòa nhạc.

Michelle mặc áo đuôi én đang giương mắt nhìn thanh niên đẹp trai, giọng tràn đầy dò xét, thận trọng hỏi: "Anh này, tôi có thể gặp lại vị kia được không? Nếu như thầy tôi biết, hắn nhất định sẽ rất vui cho tôi."

"Nghĩ gì vậy?" Thanh niên đẹp trai đảo cặp. mắt trắng dã: “Hôm nay lão đại có thể nhận lấy hai cái đĩa của anh, đã đủ để anh kiêu ngạo cả đời rồi, mau trở về cho báo tin vui cho thầy anh đị"

"Dạ! Dạ!" Michelle gật đầu liên tục, trong giọng nói cũng có chút hưng phấn, hắn hiểu, ở trên thế giới này, rất nhiều người cũng muốn tặng quà cho vị đại nhân kia, nhưng hình như không có người nào đủ vinh dự để vị đại nhân kia nhận lấy, hôm nay mình, thật đúng là làm phúc tám đời mới đổi được may mản như vậy!

Sau buổi hòa nhạc, ba người đi ra khỏi nhà hát, có thể là vì Lâm Thùy Hân có cảm giác thiếu nợ Trương Bá Sinh, hoặc là vì hai tấm đĩa hát kia, Lâm Thùy Hân lần đầu tiên chính thức nói muốn cùng Trương Bá Sinh đi ăn cơm, làm cho Trương Bá Sinh vui vẻ vô cùng, gật đầu liên tục, như thể rất sợ Lâm Thùy Hân đổi ý vậy.

Ngay tại thời điểm ba người lái xe rời đi, Tống Thiên mặt đầy u ám đứng ở lối vào nhà hát, cặp mắt gắt gao nhìn chăm chăm chiếc xe rời đi.

Đợi đến khi chính mắt nhìn thấy ba người đó rời đi, Tống Thiên mới đi về phía bãi đậu xe, nhanh chóng lái xe đi.

Thị trấn Hồ Thiên Nga Châu Xuyên, đây là khu dân cư nổi tiếng như thôn Thủy Miên, có thể mua nhà ở đây, tài sản tất nhiên phải có mấy trăm vạn.

'Tống Thiên lái xe vào giữa tiểu khu, dừng lại trước một căn biệt thự, Tống Thiên nhìn căn biệt thự ngoài cửa xe, ở trong xe đợi chừng năm phút, mới mở cửa xe xuống xe, gõ cửa biệt thự.

Một nữ bảo mẫu trẻ tuổi xinh đẹp mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Tống Thiên, nữ bảo mẫu cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cậu Tống, cậu Vương bảo cậu trực tiếp lên lầu."

"Cảm ơn”" Tống Thiên gật đầu một cái, đi vào. phòng khách, sau đó đi lên tầng hai của biệt thự.