Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 39: Có phải là do anh đã tìm đến, đúng không?



Một đám thành viên trong xã đoàn tiện tay nhặt những đồ vật xung quanh, hoặc băng ghế, hoặc chai rượu rồi lao về phía Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh vẫn đứng ở nơi đó, nhìn đám thành viên trong băng đảng đang kích động xông đến. Anh nghiêng cổ dãn gây khớp, tự mình nói: “Ái chà, đã lâu không ra tay rồi, cảm thấy có khác lạ.”

Đúng lúc nói xong, Trương Bá Sinh liền đá vào một thành viên của nhóm xã đoàn lao đến trước, tên thành viên xã đoàn này bị đá bay ra rồi đập ngay vào mấy tên đồng bọn.

Đột nhiên, trong đại sảnh quán bar không ngừng vang lên tiếng “bụp, bụp” là tiếng nắm đấm đập vào da thịt.

Lúc này, Lê Công cùng ông Ba Rắn Độc đều trợn mắt ngoác mồm, bởi vì bọn họ nhìn thấy hơn trăm người dưới trướng nhưng lại không có ai có thể làm bị thương người thanh niên này, ngược lại đám người đó còn bị người thanh niên đánh đến mức nằm la liệt trên mặt đất.

Nắm đấm của Trương Bá Sinh rất cứng,

đến nỗi dường như chỉ cần một nắm đấm thôi đã đủ khiến cho một người ngã xuống mà không thể nào gượng dậy lên được.

Chỉ trong hơn năm phút đồng hồ, tất cả hơn một trăm năm mươi người dều nằm rạp trên mặt đất, rên rỉ đau đớn. Nhìn xung quanh toàn bộ đại sảnh quán bar, ngoại trừ Trương Bá Sinh và ba ông chủ bang Lam Diệp đang đứng ra thì chẳng còn ai cả.

Giờ phút này, đám người Lê Công nhìn Trương Bá Sinh như thể nhìn thấy ma. Bọn họ lán lộn bên ngoài mấy chục năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một nhân vật như vậy, một chọi hơn một trăm người. Cái này dù có là trong sách viết thì cũng chẳng có mấy ai tin?

Trương Bá Sinh phẩy phẩy tay, lau mồ hôi trên trán, rồi thở dài một tiếng: “Đã lâu không vận động rồi, có chút người mà đã đổ nhiều mồ hôi như vậy!”

Trương Bá Sinh vừa nói vừa đi về phía Lê Công. Anh ấy giẫm lên người của đám thành viên xã đoàn, thậm chí những tên bị anh dẫm lên không dám nói ho he tỉêhg, ánh mắt ai nấy nhìn Trương Bá Sinh tràn đầy sợ hãi, bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng ra điều này… Trên thế giới sẽ có một nhân vật đáng sợ như vậy.

Trương Bá Sinh nhìn Lê Công, trên mặt nở nụ cười: “Cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết ai kêu ông đối phó với tôi thì tôi có thể bảo đảm các người sẽ sống sót.”

Trán Lê Công lấm tấm mồ hôi, đối mặt với một người như vậy, ngay cả người đứng đầu một băng đảng như ông ta cũng không biết phải làm sao. Đám người và thực lực mà ông ta vẫn từng kiêu ngạo, nhưng đứng trước mặt người này lại chẳng là gì cả.

Hiện tại, thậm chí Lê Công còn cảm thấy buồn cười, không ngờ lại phải đỉ đối phó với một nhân vật như vậy, hơn một trăm năm mươi người dưới trướng của ông ta đều ngã rạp xuống đất, không gượng dậy nổi.

“Tôi nói.” Đôi mắt tên Rắn Độc u tối, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Bá Sinh, trong lòng Rắn Độc đã nghĩ ra không dưới mười cách để giết tên thanh niên trong giây lát. Nhưng Rắn Độc lại phát hiện ra rằng ông ta không có dũng khí, hoặc là nói rằng ông ta không thể làm được. Đối mặt với người có thực lực, cái gọi là phương pháp của ông ta chỉ là một trò đùa.

“Không được nói!” Lê Công hét lên: “Bang Lam Diệp chúng ta đã có chỗ đứng ở Thành phố Châu Xuyên này mười mấy năm, lời nói chính là một quy tắc, là sự danh dự và chữ tín!”

“ông biết không, lúc trước tôi làm việc đều có nguyên tắc.” Trương Bá Sinh nhàn hạ đi vài bước về phía Lê Công: “Gặp phải kẻ cứng đầu, trước tiên phải giết chết, sau đó xem ai còn dám cứng miệng, giết tiếp!”

Trương Bá Sinh đột nhiên tung một cú đấm, cú đấm này nhanh đến mức khiến cho Lê Công không thể nhìn rõ được.

“Bụp!”

“Không được nhúc nhích!”

Cửa quán bar bị khóa lại bị người khác đá ra, một tiếng quát rõng rạc vang lên. Trương Bá Sinh không cần nhìn cũng biết là aỉ tới, lúc này Trương Bá Sinh cũng không buồn quay đầu lại. Anh ấy trực tiếp lôi Lê Công bên cạnh ra, không tới một giây đã xác định được vị trí người kia, lấy tốc độ cực nhanh biến mất khỏi đại sảnh quán bar, sau đó từ cửa sau đỉ ra ngoài.

Cửa quán bar bị đá mở, tay Hàn Châu cầm súng lục, chỉ thấy một bóng người biến mất trước mặt cô, thậm chí cô ấy còn không nhìn rõ đường nét.

Hàn Châu dùng đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn lướt qua toàn bộ sảnh bar. Khi nhìn thấy cả đám đàn ông nằm la liệt trên mặt đất, khuôn mặt cô bừng bừng tức giận: “Đánh nhau quy mô

lớn! Lam Diệp, đám người các ông dám không coi pháp luật ra gì!”

Hàn Châu lấy máy bộ đàm ra, tại hiện trường yêu cầu huy động thêm người mau đến quán bar Sắc Nguyệt.

Vốn đr những thành viên trong bang hội khi gặp phải cảnh sát thì đều cảm thấy đau đầu. Nhưng hôm nay bọn họ gặp được Hàn Châu, khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười vô cùng thân thiết!

Trương Bá Sinh rời quán bar Sắc Nguyệt từ cửa sau, vươn tay gãi gãi gãi đầu: “Con hổ cái này mỗi lần đều xuất hiện vào đúng thời điểm quan trọng.”

Không lâu sau khỉ Trương Bá Sinh rờỉ quán bar Sắc Nguyệt, anh nhận được tin nhắn zalo từ Hàn Châu.

“Anh ở đâu?”

“ở nhà đó, cô cảnh sát.”

“Đến đồn cảnh sát ngay, ngay lập tức!”

Trương Bá Sinh tỏ ra bất lực rồi đi chậm về phía đồn cảnh sát.

Lúc Trương Bá Sinh đến đồn cảnh sát thì đã là năm giờ chiều.

“Sao này, hỏi ra gì chưa?1′ Hàn Châu tay cầm một tách trà nóng hỏi cảnh sát đang làm nhiệm vụ,

“Không có.” Người cảnh sát lắc đầu: “Họ không nói cái gì cả. Tôi nghỉ ngờ nó có liên quan đến Sấm Sét Đen. Đám người Lam Diệp có đến hơn một trăm người, chỉ có Sấm Sét Đen mới dám liều mạng đến Sắc Nguyệt ra tay với đám người này. Hơn nữa, kẻ hỏi thăm tin tức đám người Lam Diệp này có bóng dáng tương tự Sấm Sét Đen.”

Hàn Châu “Hừ” lạnh hai tiếng: “Đợi cái tên họ Trương đến là sẽ biết thôi.”

Ngay khỉ lời của Hàn Châu vừa dứt, giọng nói của Trương Bá Sinh liền vang lên sau lưng cô.

“Cảnh sát, có chuyện gì vậy?” Trương Bá Sinh mặc áo vest trắng và quần đi biển, đứng sau lưng Hàn Châu.

Viên cảnh sát vừa lập biên bản, khi nhìn thấy Trương Bá Sinh, anh ta liền giơ ngón tay cái cho Trương Bá Sinh. Anh ta chính là người hôm đó xông vào phòng điều tra hình sự rồi được chứng kiến cảnh tượng đó.

Viên cảnh sát rất bội phục Trương Bá Sinh, người có thể đánh bại con khủng long bạo chúa

của sở cảnh sát.

“Đi theo tôi!” Hàn Châu trừng mắt nhìn Trương Bá Sinh rồi đi trước đến phòng điều tra hình sự.

Trương Bá Sinh liếc mắt một cái, lắc đầu rồi đi theo

Khỉ Trương Bá Sinh bước vào phòng điều tra tội phạm thì nhìn thấy Hàn Châu đóng cửa văn phòng đến “Cạnh” một tiếng.

Cảnh sát bên ngoài văn phòng khỉ nghe thấy tiếng cửa đóng thì lộ ra vẻ mơ hồ.

“Cảnh sát, cô hỏi tôi làm gì vậy?” Trương Bá Sinh thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo.

“Tên họ Trương kia, đừng gỉởtrò với tôi!” Hàn Châu đập đỗ bàn trà trước mặt Trương Bá Sinh, tức giận mắng: “Nói xem, có phải Sấm Sét Đen là do anh tìm đến đúng không?

“Sấm Sét Đen cái gì chú?” Trương Bá Sinh khó hiểu.

“Đừng giả bộ với tôi! Tòi đã kiểm tra anh rồi. Anh là con rể nhà họ Lâm. Theo tôi thấy, với thân phận của nhà họ Lâm thì mời sấm Sét Đen ra tay cũng hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ? Anh đúng là vẫn chưa chịu chết tâm nhỉ, việc trị

an xã hội vì có loại cặn bã như anh nên mới khó duy trì như vậy đấy!” Hai mắt Hàn Châu gắt gao nhìn Trương Bá Sinh.

“Tôi nói này, cô cảnh sát, cô đừng có mà vu khống tôi, sấm Sét Đen là cái gì, tôỉ còn không biết nữa là!” Trương Bá Sinh nghiêm mặt nói, anh ấy thật sự không biết Sấm Sét Đen là cái gì.

“Ha ha!” Hàn Châu cười chế nhạo: “Anh kết oán với bang Lam Diệp mà lại không biết người đứng đầu bang phái của tỉnh Ninh Thuận sao?”

“Tôi không biết.” Trương Bá Sinh lắc đầu khẳng định. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách anh ấy lại chưa từng nghe qua cái tên Sấm Sét Đen, anh còn tưởng rằng đó là một tổ chức sát thủ quốc tế mới thành lập nữa chứ, hóa ra lại là một tổ chức nqầm.